Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây

Chương 6

(▰˘◡˘▰)

Trên bàn cơm có Vinh Quân, Tiêu Hủ dù bị Bách Doãn trừng mắt, cũng không thể tỏ ra quá lúng túng. Vinh Quân không thấy được vẻ mặt của Bách Doãn, chỉ nhìn thấy Tiêu Hủ đưa tay giơ bát, lập tức cười tươi nhận lấy, rất vui vẻ nói: "Dĩ nhiên là còn!"

Bách Doãn lúc này mới đứng lên, trầm mặt lấy chén cơm từ trong tay Vinh Quân, "Anh ăn đi, em đi xới thêm cơm cho anh ta."

Tiêu Hủ liếc trộm Bách Doãn một cái, cảm thấy từ "anh ta" này hơi khó nghe, giống như người ngoài vậy. Nhưng suy nghĩ một chút, mình quả thật là người ngoài mà, không chỉ đến ăn cơm chùa, lại còn ăn liền đến ba bát.

Vinh Quân coi Tiêu Hủ như quý nhân, anh lại không nghĩ vậy, nói cho cùng là Vinh Quân giúp anh trước, hoàn toàn không chê cười chuyện anh sợ nhện, anh tình nguyện báo đáp cho Vinh Quân.

Bách Doãn chỉ xới thêm non nửa bát cơm, không nhẹ không nặng đặt lên bàn. Tiêu Hủ nhìn một chút, trong lòng rất khó hiểu tại sao không xới đầy chén, cái này không phải là anh chưa ăn no, chẳng qua là cảm thấy xới đầy chén mới là đạo đãi khách, trừ khi trong nồi chỉ còn lại mỗi chừng này.

Đang suy nghĩ, Vinh Quân cũng nhìn sang, sau đó xoay người vỗ vỗ Bách Doãn, nhỏ giọng nói, "Sao lại xới cho anh Tiêu có một chút vậy?"

Bách Doãn nói thẳng: "Không còn thừa lại bao nhiêu hết."

"Không phải chứ, anh đã nấu thêm một chén gạo rồi mà."

"Cũng không phải là chưa cho anh ta ăn đâu?"

"Anh Tiêu mới ăn hai chén..."

"Giờ là chén thứ ba rồi còn gì"

"Hẳn là phải còn cơm chứ, để anh đi xem xem"

"Anh không ăn sao? Phần còn dư lại là của anh mà."

"Anh không ăn, cứ để Tiêu Hủ ăn đi."

"Không được!"

Nghe hai anh em họ đối thoại, Tiêu Hủ chợt cảm thấy không biết phải nói gì. Vinh Quân ban đầu tránh Tiêu Hủ, âm thầm nói rất nhỏ, không để anh nghe thấy, Bách Doãn lại coi anh như không khí, hoàn toàn không có ý định né tránh.

Vinh Quân tựa hồ rất dễ bị kéo theo âm thanh của người khác, lúc nói đến câu thứ hai âm lượng liền tăng lên, Tiêu Hủ nghe thấy chỉ muốn che mặt.

Hóa ra nguyên nhân là do mình thiếu chút nữa ăn sạch phần của Vinh Quân, chẳng trách Bách Doãn lại khó chịu. Vinh Quân gầy như vậy, chỉ ăn một chén sao được?

Vinh Quân không nghe Bách Doãn, nói "Vẫn là để anh Tiêu ăn đi", vừa muốn đứng dậy đi vào bếp, quay lại thấy Tiêu Hủ mặt đỏ bừng, mới ý thức được đoạn hội thoại vừa nãy đã bị anh nghe được, cũng đỏ mặt theo, lắp bắp nói: "Tiêu, Tiêu, Tiêu,..."

Tiêu Hủ bưng cái tô chỉ có một tí cơm lên, giả bộ không nghe thấy gì, ngây ngốc mà cười: "Anh Quân, anh làm đồ ăn ngon quá, em ăn quá trời luôn, hì hì."

Sau đó, Bách Doãn tựa hồ lại liếc mắt sang.

Tiêu Hủ đột nhiên cảm thấy ủy khuất----này lại chuyện gì nữa đây? Mới mấy phút đã bị hai đòn khinh thường?

Tiêu thiếu gia tính khí quá lớn, đâu chịu nổi loại khí tức này. Đại công tử thường xuyên tự cao tự đại trong nhung lụa, nhìn qua có vẻ lãnh đạm, giống như một đóa hoa khó gần, người khác nói anh quá kiêu ngạo, người thân cận một chút mới biết anh chẳng qua chỉ là "sĩ diện hảo".*

*là bên ngoài tỏ vẻ cao ngạo lãnh đạm nhưng thật ra bên trong rất đơn giản, ngốc nghếch.

Mặt mũi sĩ diện như vậy, lại bị một tên học sinh cấp ba hai lần xem thường, Tiêu Hủ tức giận nghĩ: Tôi không có mặt mũi sao? Cậu là ai chứ? Tôi chẳng qua chỉ ăn thêm một chén cơm? Cậu, cậu coi chừng tôi....

...Coi chừng tôi đi tìm hiệu trưởng của cậu, cho cậu biết tay! Tên tiểu tử!

Nhưng Tiêu Hủ cũng chỉ là ra oai trong đầu như vậy thôi, giống như lúc trước bị bọn người làm cười nhạo, cũng không thể đuổi bọn họ đi, bây giờ cũng không thể tìm Bách Doãn gây phiền phức.

Đã sợ làm chuyện xấu thì tốt nhất không nên làm, đã nhát gan lại còn xấu xa là chuyện anh rất tối kỵ.

Ăn cơm xong, chuyện thật sự lúng túng mới chính thức xảy ra.

Vinh Quân cùng Bách Doãn ở trong bếp rửa chén, Tiêu Hủ không quen ngửi mùi khói dầu phòng bếp kiểu cũ này, vì vậy kiên trì ngồi lại, làm bộ lau bàn ăn, định đem cái bàn đã tróc sơn kia xếp lại cất vào bên tường.

Trên tường có một con nhện, rất nhỏ, chỉ bằng một đốt của ngón tay út, nhưng vẫn khiến anh dựng cả tóc gáy, trên cánh tay hiện một mảng lớn da gà. Tiêu Hủ rất sợ con vật này, cảm giác sợ hãi căn bản không đè xuống được, lui lại vài bước, rốt cuộc "ầm" một tiếng vứt cái bàn đã xếp qua một bên, vọt thẳng vào bếp hét lớn: "Anh Quân! Có nhện!"

Vinh Quân không phải chưa từng thấy bộ dáng sợ nhện của Tiêu Hủ, chỉ sửng sốt một chút, lập tức trấn an nói:

"Đừng sợ, có tôi đây. Ở đâu?Tôi đi khử nó."

Tiêu Hủ nhìn cũng không dám nhìn, quay lưng chỉ chỉ lên tường: "Ở đó kìa, là một con nhện rất to!"

Tiêu Hủ đã quên mất, lúc này trong bếp ngoại trừ Vinh Quân còn có Bách Doãn-người mới nãy vừa liếc khinh thường mình hai cái.

Con nhện kia quá nhỏ, Vinh Quân nhìn mỏi cả cổ hồi lâu mới tìm được, đang tính đập, Bách Doãn trầm giọng nói: "Để đó em đập cho."

Tiêu Hủ lúc này mới nhớ tới, bộ dạng ngốc nghếch vừa nãy của mình đã bị tên học sinh cấp ba mặt lạnh kia thấy được.

Cảm giác xấu hổ lập tức dâng lên, làm cho anh hận không thể tìm cái lỗ nào đó mà chui xuống.

Bách Doãn rất khoái việc đập nhện, lúc quay lại nhà bếp rửa tay còn nói: "Thật là một con nhện lớn nha! "Rất to" của anh chỉ tầm đầu ngón út thôi đó hả?"

Tiêu Hủ há mồm, á khẩu không trả lời được.

Hai lần gặp mặt, người này từ đầu đến cuối đều trưng một mặt lạnh, lúc này chủ động nói chuyện với Tiêu Hủ, biểu hiện trên mặt rốt cuộc cũng dãn ra đôi chút, khóe môi nhếch lên cười cười mang theo ý tinh nghịch.

Đây rõ ràng là đang cười nhạo anh mà!

Tiêu Hủ nhíu mày, nhưng nghĩ đến đối phương là em trai Vinh Quân, liền nhẫn nhịn, cố đè nén bực tức, nói: "Tôi đúng là có chút hơi sợ nhện..."

Còn chưa nói xong, Bách Doãn đã chen vào: "Không phải hơi sợ, mà là cực kì sợ."

"..." Mịa nó!

Việc Tiêu thiếu gia sợ nhện không phải chuyện gì bí mật, không biết bao nhiêu người sau lưng lấy chuyện này ra cười anh, nhưng chỉ có mình Bách Doãn là cười nhạo ngay trước mặt anh như vậy.

Cười sau lưng và cười trước mặt, thật khó nói cái nào đáng ghét hơn.

Vinh Quân nâng cái bàn xếp vừa nãy bị vứt lên, không biết sự tình đang diễn ra trong bếp, sau khi cất bàn xong nói: "Cậu Tiêu, đi ra đi, không còn nhện nữa."

Tiêu Hủ thấy rõ Bách Doãn quay mặt đi, cười đến mức hai vai run rẩy.

Trong lòng Tiêu Hủ rất là tức giận, nhưng lại cảm thấy phản ứng của đối phương có phần đáng yêu.

"Đáng yêu", cái từ này cùng tên mặt lạnh kia hoàn toàn không hợp tí nào, Tiêu Hủ bình tĩnh chốc lát nghĩ, suy tính một chút, mình không thèm chấp nhặt với học sinh cấp ba, muốn cười thì cứ cười, coi như anh đang đóng góp chút công sức cho y học trong việc chữa bệnh mặt liệt đi.

Chuyện này cứ thế trôi qua, Tiêu Hủ tạm thời phải ra nước ngoài một chuyến, không kịp tự mình cùng Vinh Quân nhận công việc mới. Mà bạn bè anh đều bận rộn, Vinh Quân bị đẩy tới đẩy lui, cuối cùng bị đưa đến làm trợ lý sinh hoạt cho minh tinh mà Cố Diệp Canh đang bao nuôi.

Tiểu minh tinh kia tính tình không tốt, nhiều lần bắt nạt Vinh Quân, Vinh Quân rất coi trọng công việc, năm lần bảy lượt nhẫn nhịn, cuối cùng tiểu minh tinh kia bức Vinh Quân đến mức không chịu nổi, y liều mình phản kháng, cho nên bị tiểu minh tinh đuổi việc tại chỗ.

Những chuyện này đều là sau khi Tiêu Hủ về nước mới biết, mà khi đó, Cố Diệp Canh đã cường ngạnh nhúng tay vào cuộc sống của Vinh Quân.

Đối với việc xảy ra với Vinh Quân, anh dĩ nhiên cảm thấy vô cùng áy náy và có lỗi, cho nên thường tìm mọi cách đối tốt với Vinh Quân. Có thể nói Vinh Quân luôn đứng giữa hai "Kim Cương môn thần", một là Cố Diệp Canh, một người khác là Bách Doãn.

Sau khi về nước, Tiêu Hủ phát hiện thái độ của Bách Doãn đối với anh ngày càng khó chịu, cái này cũng khó trách, dù sao cũng là do anh sơ sẩy thiếu chút nữa hại Vinh Quân. Tiêu Hủ không so đo với Bách Doãn, muốn lấy công chuộc tội, hắn rất phiền Tiêu Hủ, còn cảnh cáo anh tránh xa Vinh Quân một chút, Tiêu Hủ nóng giận, vẫn không chịu nghe theo ý muốn của Bách Doãn.

Anh không những không tránh xa, còn mỗi ngày lái xe đến công ty giải trí chỗ Vinh Quân làm tặng hoa đưa bánh ngọt các kiểu.

Người biết rõ thì hiểu Tiêu Hủ chỉ muốn đối tốt với Vinh Quân, còn người không biết thì tưởng là Tiêu thiếu gia anh có tình ý, muốn tiến thêm một bước với Vinh Quân.

Cố Diệp Canh tìm cho Vinh Quân một bác sĩ Đông y lão luyện, Vinh Quân uống thuốc không ngừng than khổ.

Tiêu Hủ thấy vậy rất đau lòng, không còn cách nào khác, sau lưng Cố Diệp Canh lén lút đưa bánh ngọt cho Vinh Quân. Nhưng Vinh Quân lại quá thật thà, đã được dặn là không được ăn thức ăn nhiều đường, nên một mực không chịu ăn.

Tiêu Hủ lại nhất quyết không chịu mang về, liền nói: "Anh Quân, vậy anh mang về cho Tiểu Doãn ăn đi."

Vừa nói xong trong lòng liền muốn "Phi" một tiếng, Tiểu Doãn cái rắm, nên gọi là "tên tiểu tử mặt lạnh" mới đúng!

Tiêu Hủ không biết, bánh ngọt anh mang tới liền biến thành đồ ăn khuya mỗi đêm sau khi tan học của Bách Doãn.

Cố Diệp Canh đối với Vinh Quân có ý muốn độc chiếm cực cao, không phải anh không nhìn ra, nhưng cho dù đã nhìn ra cũng không ngại lấy thân phận bạn bè mà dính lấy Vinh Quân. Cố gia một tay che trời, tập đoàn An Nhạc giàu nứt vách, trong giới thượng lưu không ít người kiêng dè Cố Diệp Canh, nhưng Tiêu Hủ cũng không sợ, nếu bàn về bối cảnh, Tiêu gia không hề thua kém Cố gia.

Ấy vậy mà mỗi lần đối mặt với Bách Doãn, Tiêu Hủ lại không có uy lực như vậy, dù sao thì Cố Diệp Canh vẫn chưa thấy cảnh anh khiếp sợ khi nhìn thấy nhện, còn Bách Doãn đã trực tiếp thấy rồi. Tiêu Hủ thậm chí nghĩ tới, nếu Bách Doãn mà cùng độ tuổi với anh, có lẽ hắn sẽ đem con nhện đến trước mặt hù dọa anh mất.

Nếu mà thật như vậy, Tiêu Hủ chắc chắn sẽ nhảy dựng lên rồi la ầm ĩ, phóng nhanh vào nhà bếp, trốn sau Vinh Quân mách tội: "Anh Quân, anh Quân, anh phải quản Bách Doãn a."

Thật mất mặt, không được nghĩ tới nữa, vừa nghĩ thôi đã đổ mồ hôi lạnh rồi đây này.

Tiêu Hủ một lòng muốn ở cạnh Vinh Quân làm thật nhiều việc tốt để "lấy công chuộc tội", không ngờ lại gây ra "đại họa".

Ngày đó Vinh Quân đến bệnh viện Đông y lấy thuốc, Cố Diệp Canh có việc quan trọng, không thể đi cùng, Bách Doãn cũng bận thi. Vinh Quân không muốn làm phiền tới hai người họ, nên nói dối cả hai bên, định đi một mình. Tiêu Hủ cũng không biết chuyện, chỉ định hẹn Vinh Quân đi chơi.

Vinh Quân ôn tồn nói: "Xin lỗi cậu Tiêu, tôi hôm nay phải đến viện Đông y rồi."

Tiêu Hủ chớp cái thay đổi thật nhanh, hỏi: "Cố thiếu gia đưa anh đi hay Tiểu Doãn?"

Vinh Quân không che giấu: "Hai người họ đều bận, tôi đi một mình."

Tiêu Hủ quả thật vui mừng khôn xiết, lập tức xung phong nhận việc: "Anh Quân, để tôi đi cùng anh nha!"

Khám bệnh rất thuận lợi, Tiêu Hủ nghĩ đến việc Vinh Quân hiếm khi mới thoát được "Ma trảo" của Cố Diệp Canh, liền đưa Vinh Quân đi khắp nơi ăn uống vui chơi, sau khi trời tối mới đưa Vinh Quân về.

Lúc sắp về đến nơi thì bạn Tiêu Hủ gọi, bảo cậu đêm nay có tiệc. Phía trước không tiện quay đầu xe cho lắm, Vinh Quân bảo anh cho xe vào bên lề rồi đi xuống, anh cũng không nghĩ quá nhiều, cảm thấy Vinh Quân chỉ đi vòng lại mấy bước là tới nhà, chắc sẽ không có chuyện gì.

Nhưng Tiêu Hủ quả thật là không may rồi, chỉ có một đoạn đường ngắn ngủi, Vinh Quân lại không thể bình an trở về nhà, rơi vào bẫy của tiểu nhân.

Người bắt cóc Vinh Quân chính là tiểu minh tinh bị Cố Diệp Canh vứt bỏ, sau khi nhận được điện thoại anh liền hoảng hốt mà chạy tới, nếu Vinh Quân có chuyện gì bất trắc, Tiêu Hủ chắc chắn không có cách nào tha thứ cho mình.

Trên đường chạy tới chỗ Vinh Quân bị nhốt, anh và Bách Doãn ngồi phía sau xe, suốt dọc đường không dám ngẩng đầu lên.

Bầu không khí trong xe rất nặng nề, Cố Diệp Canh ngồi bên cạnh tài xế cứ như một quả lựu đạn sắp nổ, người bên cạnh Tiêu Hủ thì không hề nhúc nhích, quanh thân tản ra hàn khí u ám lạnh lẽo.

Tiêu Hủ nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, cuối cùng không nhịn được, liếc nhìn Bách Doãn một cái. Hắn cũng liếc về hướng anh, ánh mắt kia tựa như một tảng băng ác liệt, không hề có một chút độ ấm mà đâm xuyên vào tim anh.