Ninh Thư Trùng Sinh

Chương 20: Mưa thu

Ngón tay thon dài của Liễu Nhan xoa cằm, trên móng tay sơn lớp sơn màu sắc rực rỡ trông rất nóng bỏng, cô hơi híp mắt, ra chiều đang tự hỏi điều gì, sau đó đột ngột mở mắt, lên tiếng gọi Trương Hiểu cách đó không xa lại đây, “Trương Hiểu, Boss chúng ta hôm nay đi đâu rồi?”

Trương Hiểu đang ôm hôn người đẹp, đột nhiên nghe cô hỏi như vậy, sửng sốt một lúc mới bình thường trở lại, đoạn đáp: “Không biết, từ sớm tôi đã nói rõ với Boss tối nay hẹn ở chỗ này, chắc là lại bị chuyện gấp gì níu lại rồi, đợi chút nữa tôi gọi điện thoại hối xem.”

“Ok, nhớ đấy.” Liễu Nhan ra dáng chị đại cầm đầu căn dặn đàn em rồi phất tay đuổi Trương Hiểu đi.

Không khí xung quanh vốn đang thoải mái đột nhiên lại trở nên áp lực, Ninh Thư biến thành có chút đứng ngồi không yên, “Chị Liễu, hôm nay là sinh nhật giám đốc của các chị à?”

“Đúng rồi, tụi chị còn chuẩn bị cả tiệc sinh nhật cho anh ấy, kết quả anh ấy lại không tới, hay là có giai nhân ước hẹn rồi cũng nên?” Theo như nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi của Liễu Nhan và Trương Hiểu thì quả thật là có chuyện như vậy, chỉ là nghe thấy chính miệng Liễu Nhan xác nhận lại, Ninh Thư lại thấy nỗi lòng mình lại bắt đầu không yên.

Cậu nhìn về phía Trương Hiểu và Cảnh Phong cách đó không xa, nói với người bên cạnh: “Trễ rồi, em phải về thôi, mai em còn có tiết học.”

Liễu Nhan nhìn cậu, cười, “Được rồi, tôi gọi người đưa cậu về.”

“Không cần đâu, em bắt xe về là được rồi, mọi người chơi vui vẻ.” Cậu vừa nói vừa đứng dậy, vừa định đánh tiếng với hai người kia rồi về thì cửa phòng đột ngột mở ra, ánh đèn trắng hơi mờ bên ngoài hành lang hắt vào, mọi người đứng dưới ngọn đèn thủy tinh bảy màu, ánh mắt trong chốc lát không thích ứng được với ánh sáng đó, chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen đứng bên ngoài cửa, dáng người đó thon dài cao ngất, dù cho đang ở gần với nơi ồn ào tưng bừng, vẫn tự thành lập một quan cảnh độc đáo.

Thấy bóng dáng ấy, Ninh Thư cảm giác bản thân mình hôm nay đáng lẽ phải thắp một cây nhang mới đúng trước khi ra đường mới đúng.

Đầu tiên là gặp Cảnh Phong, tiếp là Trương Hiểu, giờ…

“Thật ngại, tôi đến trễ.” Bóng dáng đó sải bước vào trong, tiếng nói trầm thấp khiến cho mọi âm thanh ồn ã trong phòng lập tức lặng hẳn đi.

Ninh Thư nhìn người đàn ông đứng dưới ngọn đèn ấy, gương mặt quen thuộc, kiểu tóc quen thuộc, chỉ có bộ tây trang màu gỉ sét tinh tế đang bao phủ thân thể kia là có đôi chút xa lạ, trong ấn tượng của cậu, Lý Nghiêm Hi vẫn luôn vừa ý phong cách thoải mái hơn, xem ra là mới từ cuộc họp nào đó đến đây.

Nhân viên thì đang vui vẻ ở chỗ này, ông chủ thì lại còn đang công tác, nghĩ vậy khiến cho Ninh Thư cảm thấy được có vài phần oán giận.

Lý Nghiêm Hi luôn thưởng phạt rõ ràng với cấp dưới của mình, hơn nữa anh rất trẻ tuổi, lại dám dùng người, cấp dưới hiện tại của anh đều là những người vừa tốt nghiệp đại học đã đi theo anh, thật tình mà nói thì cũng sẽ không bị khuôn mặt đó của anh dọa sợ, huống chi trừ khi cần thiết, anh cũng không bày ra bộ dáng nghiêm khắc, nên anh vừa xuất hiện, lập tức đã có người bắt đầu ồn ào.

Ninh Thư đứng ở chỗ cũ, nhìn người đàn ông đang được vây quanh ấy, bỗng cảm thấy mình cách người này rất xa.

Dù chỉ là khoảng cách trong gang tấc thôi, lại cứ như cách cả một khoảng trời xa xôi.

Lý Nghiêm Hi, người rất được các nhân viên kính yêu, ung dung tự tin, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo cảm giác tồn tại khó có thể bỏ qua được, đây cùng với người đàn ông đứng cạnh bên cậu, hỏi cậu có phải hay không sự xuất hiện của anh ta có phải đã quấy nhiễu cậu hay không của tối hôm đó cứ như hai người hoàn toàn khác biệt.

Đúng vậy, cao quý lại tao nhã, đây mới là Lý Nghiêm Hi mà cậu biết.

“Boss, anh tới trễ, có phải là nên phạt ba ly hay không đây?”

Trong đám đông có người gọi lớn, lập tức có thêm vô số tiếng nói hùa theo, Lý Nghiêm Hi cũng không hoãn lại, vẫn mỉm cười nhàn nhạt như cũ, thanh âm bình tĩnh, “Được.”

Lập tức có người bưng rượu Tequila lên, trong chén là chất lỏng trong suốt mang theo sắc màu tuyệt đẹp khiến người say mê, Ninh Thư nhìn người nọ ngửa đầu lên, chén rượu đã thấy đáy, như thế lặp lại ba lần, rốt cuộc ngăn lại miệng của mọi người.

Lý Nghiêm Hi đứng ở vị trí như bây giờ thì uống rượu đã là điều kiện chuẩn bị của xã giao, nhưng không ngờ sức uống của đối phương lại mạnh như vậy, uống hết ba chén rượu Tequila có độ cồn cao mà sắc mặt vẫn không đổi chút nào, cậu vẫn còn nhớ rõ lúc anh ăn cơm ở nhà cậu đã từng nói rằng anh ghét uống rượu.

Lý Nghiêm Hi bị người kéo ngồi xuống ghế sô-pha cạnh đó, lập tức lại có người ùa lên, Ninh Thư một lần nữa chậm rãi ngồi xuống, nhìn những cô gái ăn mặc thời thượng vây quanh người nọ, trên gương mặt họ đều là những nụ cười vui sướиɠ, thoạt nhìn xứng đôi đến không lời nào diễn tả được.

Ninh Thư cúi đầu, nhìn lại đầu ngón tay của mình, trên đó còn có vết sẹo do khi dọn đồ không cẩn thận bị xước, dù rằng đã nhạt màu đi rồi, thì nó vẫn còn lưu lại sẹo.

Thừa dịp mọi người không chú ý, cậu đứng dậy đi đến chỗ Trương Hiểu, đánh tiếng với anh ta, Trương Hiểu muốn đưa cậu về, lại bị cậu từ chối dứt khoát.

Cậu đứng trên hành lang, khẽ thở dài nhìn cánh cửa phòng bị cậu đóng lại, không ngờ được hôm nay lại là sinh nhật của Lý Nghiêm Hi, nếu từ sớm cậu biết, đoán là cậu cũng sẽ không có quà để tặng đâu nhỉ? Lý Nghiêm Hi như vậy, gì cũng sẽ không thiếu, mà thứ cậu có thể tặng chỉ là những món quà be bé không đáng giá tiền, vẫn nên quên đi thôi, coi như không biết vụ sinh nhật này thì tốt hơn.

Vừa rồi người nhiều như vậy, anh ta hẳn là sẽ không thấy được cậu mới đúng, thế nên, cứ như vậy rời khỏi, làm bộ như chưa bao giờ tới nơi này là được rồi.

Mà Trương Hiểu với Cảnh Phong, hai người này hẳn là sẽ không nhiều chuyện như vậy.

Mưa thu tựa như nước mắt người phụ nữ, nói rơi là rơi, trên mặt đất tất cả đều là nước mưa, gió lạnh mang theo bụi mưa thổi qua, khiến người cảm giác có chút lạnh, Ninh Thư đứng trước cửa quán bar, chà xát cánh tay, tuy cậu mặc áo khoác nhưng vẫn thấy có đôi chút lạnh lẽo.

Thời tiết này muốn bắt xe bus có vẻ khó, cũng may cửa quán bar ngay mặt đường cái, tuy rằng bắt taxi mắc hơn, nhưng giờ này bắt được hay không còn là một vấn đề, bởi vì trời mưa, cửa quán bar vắng vẻ đến một người cũng không thấy, Ninh Thư đứng dựa cột, hi vọng có chiếc xe nào đó sẽ chạy ngang chỗ cậu.

“Hôm nay là sinh nhật tôi.” Tiếng nói trầm thấp và từ tính đột ngột vang lên sau người.

Ninh Thư giật mình, đứng thẳng dậy nhìn về phía sau, dưới ngọn đèn trăm oát ngay cửa quán bar, Lý Nghiêm Hi đang đút hai tay trong túi quần, thản nhiên nhìn cậu nở nụ cười nhàn nhạt.

“A, sinh nhật vui vẻ.” Không ngờ được sẽ gặp anh ta ở chỗ này, Ninh Thư có phần không phản ứng lại được.

“Tôi không nghĩ tới em sẽ đến.” Anh lẳng lặng nhìn cậu, ngữ khí không có gì là khiến người chú ý, Ninh Thư chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, vôi quay đầu về phía khác, nói: “Ngay cửa trường vừa lúc gặp được Trương Hiểu với Cảnh Phong, cho nên mới tới, tôi… cũng không biết hôm nay là sinh nhật anh.”

Lý Nghiêm Hi gật nhẹ, đôi mắt u ám vẫn dõi theo cậu, “Tôi đang họp, Trương Hiểu gọi, nên tôi tới đây.”

Anh ta mắc gì phải nói với cậu?

Hơn nữa, lời này là ý gì đây?

Ninh Thư không dám đoán, chỉ có thể qua quýt ừ hử lại.

Lý Nghiêm Hi nhìn cậu thiếu niên với vẻ mặt nghiêm túc lại đỏ ửng dưới ánh đèn, khẽ cong môi, lại ngẩng lên nhìn bầu trời đen ngòm, nhẹ giọng: “Tối rồi, tôi đưa em về.”

“Không…” Câu từ chối còn chưa kịp nói hết, Lý Nghiêm Hi đã đi ra màn mưa.

Mưa thu dù không dữ dội như mưa mùa hạ, thế nhưng cũng không nhỏ, Ninh Thư nhìn dáng lưng trước mặt mình, sải nhanh từng bước về phía trước, đầu vai nhanh chóng ướt đẫm, nhưng anh cứ như không nhận ra, vẫn đang tiếp tục đi, chiếc xe màu đen của anh đậu ở bãi đỗ xe cách đó không xe, từ nơi này qua đó tuy chỉ có một khoảng không xa, thế nhưng cứ đi như vậy, sợ là tới nơi giữ xe cũng đã ướt hết cả người.

Ninh Thư nhìn màn mưa bên ngoài, đột nhiên xông thẳng ra giữa mưa.

Lý Nghiêm Hi còn chưa thoát khỏi cơn giật mình, đã cảm giác tay mình bị người giữ chặt, cả người bị kéo chạy theo, bụi mưa từ bốn phía từng giọt từng giọt rơi xuống, gương mặt nghiêng nghiêng trầm tĩnh của cậu thiếu niên đang nắm lấy tay mình bên cạnh – dưới ánh đèn nhàn nhạt dần dần trở nên rõ ràng, đôi mắt đen ấy đang nhìn anh, trong đó là vô vàn tia sáng rực rỡ đến chói mắt.

Rốt cục cũng tới nơi giữ xe, anh nhanh chóng mở cửa xe đẩy vội cậu thiếu niên đã ướt đẫm cả người vào, còn mình thì vòng qua bên kia lên xe, cửa xe đóng lại, ngăn cách bên trong với tiếng mưa mơ hồ bên ngoài, sự yên ắng và tĩnh mịch tràn ngập cả xe suốt cả đoạn đường dài.