Ninh Thư Trùng Sinh

Chương 18: Thất bại

Sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên mới phát hiện ra, sinh mệnh sao mà ngắn ngủi, mà chuyện muốn làm thì lại quá nhiều.

—2-13

Cây đã bắt đầu rụng lá, phất phơ phất phới rơi xuống lớp bùn đất, dần dần dung hòa với đất mẹ.

Mùa thu khiến cho thế gian như lâm vào một mảng hiu quạnh và hoang vắng, tâm trạng cũng sẽ theo đó mà trở nên phiền muộn. Trên đỉnh đầu, những ngọn cây vốn sum suê nay bắt đầu trơ cành, lá khô tựa như bông tuyết dần tan đi mất, Ninh Thư thu lại tầm mắt, một lần nữa nhìn xuống quyển sách đặt trên đầu gối đã nửa tiếng mà vẫn không vào đầu được một chữ, thở dài bất đắc dĩ.

Sau tối hôm đó, Lý Nghiêm Hi chưa từng lại xuất hiện.

Nhớ lại lúc anh ta nói câu “Tôi hiểu rồi” với giọng nói trầm thấp và cô đơn, thì lòng cậu lại như có tiếng chuông đánh thẳng vào, từng hồi từng hồi một, không cách nào dừng lại được.

Ngày thực tập đang tới gần, trong lòng lại rối loạn không cách nào thoát ra được, cậu ôm đầu xoa nhẹ hai cái, trong lòng mắng mình vô dụng, cuộc sống mà cậu muốn là cha được mạnh khỏe và sống hạnh phúc, không hơn.

Lý Nghiêm Hi chưa bao giờ nằm trong phạm vi mà cậu dự tính, hiện tại, người này lại ném một viên đá vào lòng cậu, khiến cho bọt nước tung tóe xung quanh, không thể bình lặng lại được.

Ánh mặt trời đã hoàn toàn khuất bên kia sườn núi, ánh sáng bốn phía bắt đầu dần tắt, cậu ngước nhìn bầu trời, sau đó thở dài đứng dậy, đóng sách lại kẹp vào nách, bước từng bước ra khỏi rừng anh đào.

Con đường rợp bóng cây kéo dài từ rừng hoa anh đào đến tận cửa lớn của trung học Kỷ Phong, không hổ danh là con đường hoa cỏ xanh mát đẹp nhất thành phố, cho dù là buổi tối, nhờ vào những ngọn đèn, người ta cũng có thể ngắm được dáng vấp của những đóa hoa xinh đẹp của nơi này.

Đi đến cửa lớn của trường, Ninh Thư bỗng dừng chân, xoay người nhìn tòa kiến trúc phía sau mình, cả tòa nhà vẫn còn rất nhiều ô cửa sáng đèn, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng đọc bài lanh lảnh của các học sinh, có một số người cả đời vẫn luôn mệt nhoài, xã hội này quyết định cách sinh tồn của con người, trước đây cậu không hiểu lắm vì sao người mẹ ruột của cậu lại nhẫn tâm bỏ đi, không rõ vì sao cha phải ngày đêm làm lụng vất vả, không hiểu tại sao lũ bạn cùng tuổi trong con hẻm nhỏ lại né tránh cậu như rắn rết, không hiểu…

Còn rất nhiều nghi vấn bồi hồi mãi trong đầu cậu, trải qua sự mài dũa của tháng năm, thời gian lắng đọng, cậu rốt cuộc hiểu được, có một số người, có vài việc ngay từ đầu đã không cách nào thay đổi được.

Cũng giống như cậu của hôm nay đứng ở đây, nhìn nơi mà cậu đã từng cố gắng với vẻ mặt bình tĩnh, mà không phải đứng trong đêm đông đầy tuyết của mười hai năm sau, yếu ớt như muốn vỡ tan đi mất.

“Ninh Thư, khuya rồi sao còn chưa về nữa?” Bác Trương gác cổng trường nhìn thấy cậu, bèn cười hỏi.

Ninh Thư giật mình trở về với hiện tại, cười đáp: “Dạ, vừa rồi có vài việc phải nán lại, giờ con về đây ạ.”

“Lúc về phải chú ý một chút nhé, nghe nói khu vực này gần đây rất loạn, phía trên người ta thông báo cả rồi, yêu cầu học sinh phải về thành nhóm với nhau, đừng đi một mình về.” Trên gương mặt đã luống tuổi của bác Trương hiện lên vẻ lo lắng, trong lòng Ninh Thư cảm thấy ấm áp, cười gật gật đầu, “Cám ơn bác Trương, con biết rồi.”

Ra khỏi trường là đường lớn, bởi vì là nơi hẻo lánh nên trên đường không có nhiều xe chạy qua cho lắm, ánh đèn đường không quá sáng, thoạt nhìn có chút mờ tối, Ninh Thư đứng giữa đường, đang tính xem làm thế nào để về nhà nhanh và tiện hơn, trạm xe bus nằm cách đây 100m, nếu đi bộ về đại khái phải mất hai mươi phút, cậu nhìn trạm xe vắng hoe đằng trước, cuối cùng quyết định đi bộ về, có thể tiết kiệm được một ít tiền.

Tiếng kêu chói tai đột nhiên vang lên trên con đường yên ắng.

“Hi, Ninh Thư.”

Ninh Thư bị buộc dừng lại, nhìn sang chiếc xe thể thao xanh ngọc bích đột ngột xuất hiện bên cạnh mình, thiếu niên với gương mặt xinh đẹp đang dựa vào cửa xe bên ghế người lái cười nhìn cậu, trong đôi mắt phượng tràn đầy ý cười.

“Gì chứ? Hôm qua mới gặp đây thôi, hôm nay lại không nhận ra tôi?” Cảnh Phong vẫy tay với cậu, mái tóc màu rượu đỏ dưới ánh đèn đường chói mắt lạ thường, quần áo trên người có lẽ đã thay ra, từ áσ ɭóŧ trong đổi thành áo lưới, thời tiết như vậy mà còn mặt bộ quần áo kiểu này, khiến người ta nhìn thôi cũng cảm thấy lạnh rồi, ấy vậy mà vẻ mặt cậu ta vẫn bình thường, không chút nào nhận ra gió lạnh cuối thu rét xương tới cỡ nào.

“Cảnh Phong.” Ninh Thư nhìn cậu ta, nhả ra hai chữ.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Cảnh Phong càng tươi, vội vàng giữ chặt cổ tay Ninh Thư, cất giọng vui vẻ: “Hôm nay tôi có một người bạn đãi sinh nhật, đi theo chơi đi.”

Ninh Thư nhìn ánh sáng rạng rỡ trong mắt cậu thiếu niên trước mặt, suýt chút nữa đã gật đầu đồng ý, do dự vài giây, sau đó lại từ chối: “Ngại quá, một chút nữa tôi còn phải làm thêm, không đi được.”

Gương mặt Cảnh Phong lập tức suy sụp, bĩu môi, “Hôm nay cuối tuần cũng phải làm thêm à?”

Từ sau khi ôn tập ở chỗ Lý Phong Kình, khái niệm về thứ trong tuần của cậu càng trở nên mơ hồ, rất nhiều lúc đều đã quên ngày nào là cuối tuần, mãi tới khi chạy tới tiệm chuẩn bị làm việc mới phát hiện hôm đó là ngày nghỉ.

Vẻ mặt Ninh Thư khiến trên mặt Cảnh Phong lần nữa nở nụ cười, lôi kéo tay đối phương quơ quơ, “Ninh Thư, đi chơi chung đi, nhiều người thì càng vui.”

“Thật sự không dược, ba của tôi còn ở nhà chờ, mọi người chơi vui vẻ.” Ninh Thư rút tay về, nhìn Cảnh Phong và nói, cậu vẫn không thể thích ứng lắm việc đi chơi cùng với người chỉ mới thấy qua dăm ba lượt hơn nữa còn chỉ biết mỗi tên thôi, những năm lưu lạc ở phương Bắc cậu đã gặp qua quá nhiều sự dơ bẩn và xấu xí của con người. Thế nên, dù Cảnh Phong luôn lộ ra vẻ mặt ôn hòa vô hại, cậu cũng không cách nào dễ dàng gỡ xuống sự đề phòng của bản thân.

“F*ck! Tại sao, không lẽ cậu không tin tôi sao?” Cảnh Phong hiển nhiên là không chịu, không hề giữ hình tượng mà kêu to ra tiếng.

Ninh Thư khoát tay, đang định nói gì đó, phía sau đột nhiên có thêm một chiếc xe chạy tới, nhìn chiếc xe kia dừng sát phía sau xe Cảnh Phong, Ninh Thư cảm thấy không biết hôm nay mình có phải rất xui hay không nữa.

Cửa xe nọ nhanh chóng mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi toàn thân mặc bộ thường phục màu trắng xuống xe, lập tức đi về phía Ninh Thư, vừa đi tới vừa nói: “Tôi nói hèn nào thấy bóng dáng quen quen, thì ra là cậu sao, Ninh Thư.”

Ninh Thư gật đầu với người mới tới, cười cười cất giọng ôn hòa: “Chào anh, luật sư Trương.”

Trương Hiểu vỗ vỗ vai cậu, “Gọi tên tôi là được, luật sư Trương nghe khách sáo quá.”

Ninh Thư chỉ cảm thấy khóe miệng đang giật giật một cách vô ý thức, lại nghe Trương Hiểu nói tiếp: “Tôi với Cảnh Phong vừa lúc muốn ra ngoài chơi, cậu đi chung luôn đi.”

Cảnh Phong đứng bên cạnh nhìn thấy Trương Hiểu giống như nhìn tới cứu tinh, lập tức kêu lên: “Fuck! Tôi mới nói nãy rồi, cậu ta lại chết sống không chịu đi, Trương Hiểu, mau nghĩ cách coi.”

Trương Hiểu đẩy đẩy cái kính không gọng trên sống mũi, nhìn Ninh Thư, “Tôi nghe nói cậu sắp tới Thiên Dương thực tập đúng không?”

Thấy cậu gật đầu, anh lại tiếp tục nói: “Hôm nay vừa lúc là sinh nhật một đồng sự ở Thiên Dương, nếu không trước tiên cậu cứ tới cho quen mặt một chút, có thể giúp cho đợt thực tập không lâu sau đó của cậu.”

Ninh Thư nhìn anh ta, lại nhìn Cảnh Phong trong xe, “Tôi về nhà một chuyến trước, bằng không ba tôi sẽ lo.”

“Mẹ nó! Cậu không biết gọi điện thoại cho ba cậu một tiếng à?”

Ninh Thư nhìn miệng cậu ta toàn lời thô tục, trả lời với vẻ mặt bình thản: “Nhà tôi không có điện thoại.”

“Di động đâu?”

“Không có.”

Cảnh Phong chịu thua luôn.

Ninh Thư bảo hai người đậu xe ở cuối phố, còn mình thì xuống xe đi hết một con phố trở về nhà, nói một tiếng với cha mình rồi lại ra cửa, dù sao con trai lớn rồi cũng có thế giới riêng của mình nên Ninh Hoài Đức cũng không hỏi gì cả, Ninh Thư cũng không nói gì với ông.

Lên xe rồi, Cảnh Phong vẫn còn đang cằn nhằn, “Thiệt tình tôi chưa thấy qua đứa con trai nào hiếu thuận như cậu, mẹ kiếp!”

Ninh Thư nhìn cậu ta một cái, chợp mắt nghỉ ngơi.

Xe của Trương Hiểu chạy theo phía sau, kỳ thật cậu càng muốn ngồi xe Trương Hiểu hơn, bất kể là nhìn theo góc độ nào thì Trương Hiểu – người đã trưởng thành hơn nữa còn là một gã luật sư cũng đáng tin cậy hơn nhiều so với cậu nhóc chưa đủ mười tám đã lái xe chạy loạn khắp thành phố này. Thế nhưng bất đắc dĩ Cảnh Phong quá mức mạnh mẽ, nói mấy câu khiến cậu không cách nào lên xe Trương Hiểu được.

Cậu ta nói: “Ninh Thư, cậu không lên xe của tôi, chẳng lẽ là tại cậu để ý Trương Hiểu?”

Lời này hiển nhiên làm cho hai người còn lại đồng thời bị sặc nước miếng, nhìn Ninh Thư bình tĩnh lên xe mình, Cảnh Phong rốt cuộc hòa một ván, tâm trạng vui vẻ nhấn ga tới mức tối đa, cũng may hiện tại không phải giờ cao điểm, nếu không tuyệt đối sẽ xuất hiện tai nạn đâm xe liên hoàn.