Tối, Ninh Thư về nhà một chuyến, mang mấy bộ quần áo để cha thay rồi quay trở lại bệnh viện.
Bởi vì từ lúc gây mê xong, Ninh Hoài Đức vẫn chưa xì hơi được nên không thể ăn uống gì, Ninh Thư phải lấy miếng bông vải lớn chấm nước lau lên đôi môi khô khốc của ông, đợi khi làm xong hết thì cũng đã mười giờ tối.
“Hôm nay không đi làm à?” Ninh Hoài Đức nằm trên giường, nhìn đứa con trai đang quay lưng về phía mình sắp xếp quần áo.
Ninh Thư đáp mà không quay đầu lại: “Hôm nay con xin nghỉ.”
“Ba không sao, con bận gì thì bận đi, quan trọng nhất là đừng trễ nải chuyện học hành.”
“Con biết, ba ngủ một chút đi đã.”
Ông ừ một tiếng rồi nhắm hai mắt lại, cả người sau khi hết thuốc mê phải chịu hơn mấy tiếng đau đớn, giờ rốt cuộc đã có thể an tâm nằm trong chốc lát. Ninh Thư đến bên giường, thay cha chỉnh lại góc chăn, sau đó đi lại phía sô pha gần cửa sổ và nằm xuống, trên người ôm cái áo khoác không dày cho lắm. Bây giờ tuy là mùa hè, thế nhưng ban đêm vẫn có cảm giác lành lạnh, bên ngoài cửa sổ của phòng bệnh nằm trên tầng cao nhất này, gió rít gào thổi qua, thổi tấm màn cửa tung bay phấp phới.
Ngày hôm nay thật mệt mỏi, vừa nằm xuống không được bao lâu, Ninh Thư đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Trên giường bệnh, người vốn đã ngủ lúc này đột ngột mở mắt, nương theo ánh sáng nhàn nhạt nhìn về phía bóng dáng trên ghế sô-pha, thật lâu không rời tầm mắt, mãi một lúc sau trong căn phòng im lặng chợt vang lên tiếng thở dài, như có như không.
Hiệu suất làm việc của Trương Hiểu rất cao, sáng sớm hôm sau phía bệnh viện đã cho người đến thông báo với cậu, tập đoàn Thiên Dương đã dự chi chi phí của một tháng, trong đó có đủ tiền viện phí, khám chữa bệnh lẫn cả tiền thuốc men. Ninh Thư nhìn tờ danh sách cầm trong tay, khe khẽ cau mày.
Bác sĩ nói tình trạng khôi phục của cha rất tốt, chỉ cần nằm viện đến khi vết mổ cắt chỉ là có thể xuất viện được.
Tảng đá trong lòng âm thầm rơi xuống, cậu cũng khôi phục thời gian làm việc và nghỉ ngơi như bình thường. Cha ở bệnh viện có ý tá chăm sóc, tới giờ ăn cũng có y tá đưa cơm lên, làm cho cậu thật biết ơn sự nhiệt tình và tấm lòng của các cô ấy. Cũng nhờ vậy mà khiến cho cậu càng thêm chú tâm vào việc chuẩn bị cho kỳ thi.
Ban ngày đi học, tan học thì đến bệnh viện với cha, sáu giờ chiều lại đến cửa hàng tiện lợi làm công, giằng co suốt mấy ngày như vậy, thẳng đến ngày thứ năm, Trương Hiểu mới lại đến.
Ninh Thư tan học liền vội vàng chạy tới bệnh viện, vừa ra thang máy thì thấy hành lang vốn yên tĩnh lúc này có mấy nhóm đàn ông mang kính râm đứng đó, bọn họ ai cũng mặc vest đen, hai tay đút túi, gương mặt lạnh lùng. Khi thấy cậu đột nhiên xuất hiện ở cửa thang máy, vẻ mặt của những người đó chẳng hề thay đổi dù chỉ một chút.
Trong lòng cậu căng thẳng, vội đi tới chỗ cha. Xuyên thấu qua lớp cửa kính trước phòng bệnh, có thể thấy được bên trong ngoài cha cậu còn có hai người, một là Trương Hiểu, một thì đưa lưng về phía cửa, nhìn không rõ mặt, chỉ có thể thấy bóng dáng cao ngất của đối phương cùng với những ngón tay thon dài phía sau lưng.
Bên trong không biết đang nói gì, chỉ thấy gương mặt của cha tràn ngập tươi cười, nom có vẻ rất vui.
Cậu đứng bên ngoài, đã quên phải đẩy cửa đi vào, mãi đến khi cánh cửa trước mặt đột nhiên được mở ra từ bên trong, sau đó thì gương mặt Trương Hiểu đập vào mắt cậu. Anh ta thấy cậu, cười hỏi: “Ninh Thư, tan học rồi sao?”
Cậu gật nhẹ, đáp khẽ một câu.
Lúc này Trương Hiểu đã ra khỏi phòng, Ninh Thư mới thấy rõ gương mặt của người đàn ông đứng đưa lưng về phía cửa.
Trước kia, cậu chưa bao giờ tin trên đời này sẽ có một người hào hoa phong nhã như vậy tồn tại, nhưng cho đến giờ phút này, khi cậu thấy được người trước mắt này, cậu mới phát hiện, tất cả những từ hoa mỹ trên đời này đều không thể dùng để miêu tả dung mạo của người này. Đó là một loại tuấn tú đến mức khiến người ta cảm thấy không chân thật, tựa như được khắc vào trong tranh, vô cùng xa xôi.
Trời chiều nghiêng bóng, ánh chiều tà như màu máu còn sót lại xuyên qua cửa sổ phòng bệnh len lỏi vào bên trong, bóng cậu in dài trên mặt đất, người đàn ông đứng ngược sáng trước mặt, từng đường nét khắc sâu trên gương mặt anh ta bị phân cách thành ban ngày và đêm tối, tựa như thiên sứ và ma quỷ cùng tồn tại, tà mị đến mức gần như quỷ dị.
“Ninh Thư, đây là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Dương ở khu vực APAC, là Boss của tôi.” Trương Hiểu đứng bên cạnh hai người, mỉm cười giới thiệu. (APAC: Asia-Pacific, tức khu vực Châu Á – Thái Bình Dương)
Ninh Thư bị giọng nói của anh ta kéo về, tầm mắt song song nhìn sang, vừa vặn chạm đến xương quai xanh lộ ra trong không khí của người nọ, phần xương mảnh khảnh có phần gấp khúc nom tựa xương cá, đột ngột vắt ngang trên làn da không trắng là mấy, khiến người ta không hiểu sao lại nghĩ đến một số hình ảnh kỳ quái. Ninh Thư lắc đầu, nhìn vào phần xương quai xanh đó, nói: “Xin chào, Lý tiên sinh.”
“Lý Nghiêm Hi.”
Tiếng nói trầm thấp, mang theo cảm giác như kim loại va nhau vang nhỏ bên tai, trong khi cậu còn đang có phần sửng sốt, tiếng nói trầm trầm mềm mỏng lại tiếp tục vang lên: “Về chuyện lái xe của tôi đυ.ng phải cha cậu, tôi cảm thấy rất có lỗi, hi vọng không gây quá nhiều rắc rối cho gia đình. Tôi cũng đã nghe Trương Hiểu nói, tất cả bồi thường đều là cậu nên được có, đừng cảm thấy bất an. Tờ biên lai kia tôi sẽ cất kỹ, nếu một ngày nào đó cậu có thể tự đứng vững, vậy nhớ đến tìm tôi lấy về, tôi vẫn sẽ đợi cho tới ngày đó.”
Ninh Thư gật đầu, lần đầu tiên ngước lên nhìn thẳng vào gương mặt đẹp trai đến mức người khác khó có thể nhìn thẳng vào ấy, giọng nói kiên định: “Tôi biết.”
Người đàn ông tên Lý Nghiêm Hi ấy khẽ cong khóe miệng, nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó đi lướt qua cậu. Ninh Thư cảm thấy, luồng gió thoảng qua thậm chí còn mang theo cả một mùi hương không đồng dạng.