Sáng thứ 5, lớp 6 có tiết lịch sử của thầy Dương - chủ nhiệm lớp, vì là tiết của thầy chủ nhiệm nên không khí học tập trong lớp rất năng nổ, thể hiện rất rõ sự tích cực để qua mắt giáo viên.
Kiểm Diệc ngồi ở hàng áp chót phía sau vì vì thân hình cao lớn.
KTrên thực tế, trong toàn bộ lớp học, ba bốn hàng ghế từ phía sau bài chỗ ngồi về cơ bản là học sinh cá biệt, ngày thường đi học đều mang tinh thần sa sút, Kiểm Diệc bị mắc kẹt trong đó, có thể nói là người ưu tú duy nhất trong mười ngàn tên cặn bã.
Nhưng cũng vì sự hiện diện của anh, đã đóng một vai trò ức chế phần nào.
Ngày thường đám người ngồi sau ầm ĩ như thế nào anh đều mặc kệ, nhưng một khi tiếng ồn ào này ảnh hưởng đến sự chú ý của anh thì phải quản.
Trong lớp, Thầy Dương chỉ lấy nửa viên phấn trắng ghi bài lên bảng đen, anh quay người lại, người ngồi sau bắt đầu giở trò, giấy bay đầy trời, tất cả đều tránh phi trúng Kiểm Diệc.
Người phía sau bị trúng mấy lần, liều mạng kêu cứu: "Kiểm Diệc, cậu quản đi, tớ xin cậu, làm ơn, làm ơn..." Hắn van xin nửa ngày, lại bị ném hai cái.
Kiểm Diệc dựa vào lưng ghế, nghe thấy từng âm thanh va trạm của những viên giấy, anh nhìn thoáng qua bục giảng thầy Dương vẫn đang quay mặt vào bảng viết, anh thổi một tiếng còi.
Thầy Dương lập tức xoay người lại, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm phía dưới, nói: "Ai thổi còi!! Vừa rồi ai thổi? Kiểm Dịch có phải em không? Tôi nghe thanh âm kia chính là của em? Đi học thổi còi làm cái gì? Có chuyện gì có thể giơ tay phát biểu? Tại sao phải thổi còi?"
Vài người biết nội tình nên nhịn không được phát ra vài tiếng cười.
Kiểm Diệc cũng cảm thấy có chút buồn cười, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không nói nên lời, nói: "Chơi vui."
Mấy học sinh cá biệt phía sau đang ra vẻ mặt tán dưỡng nghe xong lập tức che miệng cười thích thú.
Thầy Dương đem nửa viên phấn đang cầm trên tay từ bục giảng ném xuống, cầm thước bản, tức sùi bọt mép: "Cười cái gì? Đừng cho là tôi không biết các em ở phía dưới làm gì? Tất cả đứng lên hết cho tôi!"
Bọn họ chậm rãi đứng lên, còn nghẹn cười.
Kiểm Diệc... còn dõng dạc mà ngồi.
Thầy Dương bình ổn một chút tức giận, trầm giọng nói: "Kiểm Diệc!!"
Kiểm Diệc "A" một tiếng, ngẩng mặt nhìn lên.
Thầy Dương nói: "Đi qua lớp bên cạnh xin hai viên phấn về đây."
Kiểm Diệc đem bút trong tay ném ra, đứng dậy đi xin phấn.
...
Lớp 7 đang học tiết chính trị, cũng là tiết của giáo viên chủ nhiệm.
Nghê Tử xoay cây bút với những ngón tay cứng đờ, nhưng với thái độ nghiêm túc, cây bút quay được hai vòng sau đó rơi xuống lạch cạch, lăn đến chân Thầy Tần - chủ nhiệm lớp.
Thầy Tần khom người nhặt cây bút, đưa cho cô rồi nói: "Không muốn học thì không cần miễn cưỡng, em nói xem từ khi vô học đến giờ, thầy nhặt bút cho em bao nhiêu lần? Muốn tôi dành ra 10 phút nhặt bút cho em?"
Nghê Tử cười cong mắt, như gió xuân tháng ba: "Không dám không dám"
Thầy Tần khịt mũi một cái, cầm sách giáo khoa tiếp tục giảng bài.
Mỗi lần học tiết chính trị cô đều muốn ngủ, cô tin rằng nguyên nhân chính là do mị lực của thầy Tần không được, giảng bài giống như tụng kinh, dù cố gắng chú ý những vẫn bị mất tập trung. Thầy Tần giảng bài rất giống như vậy.
Nghê Tử nghiêng người sang một bên lén lút nói: "Tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Thầm Thư nhìn sách giáo khoa, bỏ hai phân chú ý trả lời: "Được."
"Cuộc đời của tớ có 24 châm ngôn, đừng vì chờ đợi mà sống uổng thời gian, sống mơ mơ màng màng. Mỹ nam trong ngực, trái ôm phải ấp. Hàng đêm sênh ca, rong ruổi sa trường."
Nghê Tử nói xong tuyên ngôn tự xưng này, Thầm Thư chậm rì rì mà ngồi suy nghĩ câu nói kia.
Bỗng nhiên, một cặp kính không gọng xuất hiện trước mặt Nghê Tử mà không hề báo trước, cô lập tức bị dọa sợ, cả người run lên, cán bút tuột khỏi lòng bàn tay rơi xuống đất phát ra tiếng xé lòng
Cô ôm ngực, đè nặng trái tim đang muốn nổ tung, ngẩng đầu nhìn: "Thầy..."
"Hàng đêm sênh ca? Rong ruổi sa trường?" Thầy Tần đẩy gọng kính, chế nhạo: "Làm một người học sinh dược tra, kiếp sống không có sa trường, chỉ có phòng thi, tổng điểm trong bài kiểm tra thứ sáu tuần trước là bao nhiêu?"
"..."
Với tinh thần tôn sư trọng đạo, Nghê Tử tự giác mà đứng lên, vẻ mặt không chút biểu cảm: "Thầy Tần, trường chúng ta còn thiếu một giáo viên như thầy, tận tâm với nghề, làm đúng phận sự, yêu quốc yêu dân, đây gọi là sứ mệnh của trời, những người như vậy nhất định sẽ chịu nỗi khổ về tâm chí, mệt nhọc về gân cốt... trong sự nghiệp của thầy có thể gặp phải học sinh như em, đó là thử thách của trời cao."
Vừa dứt lời, phía sau vang lên một tràng vỗ tay thể hiện sự đồng cảm cùng với tiếng vỗ tay của thầy Tần phát ra áp lực của sự tức giận.
Nghê Tử nhất thời kích động, suýt chút nữa nắm chặt tay cảm ơn các bạn học phía sau.
Thầy Tần như bị nghẹn, nuốt lên nuốt xuống mấy lời mới mở miệng, nói: "Đừng tưởng rằng em nói đúng về tôi thì tôi sẽ không so đo với em, ngồi xuống!!"
Thầy Tần nói xong liền đứng khoanh tay, ngước mắt lên thở dài rồi bỏ đi.
Nghê Tử gật đầu ngồi xuống.
Thầm Thư trêu ghẹo nói: "Bốn chữ gây chấn động, tài cao bát đẩu, mười hai điểm tôn nghiêm."
Nghê Tử che miệng cười: "Chỉ là phô trương một chút thôi."
Cửa bỗng nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa —— "Thưa thầy."
Nghê Tử ngẩng đầu nhìn sang, sắc mặt thay đổi, vội vùi đầu làm ra vẻ đang đọc sách.
Thầy Tần cũng nhìn sang "Kiểm Diệc, có việc gì sao?"
Kiểm Diệc đứng ở cửa, cảm thấy không khí lớp 7 có vẻ giống với lớp mình.
Anh nói: "Lại đây xin phấn ạ."
Thầy Tần gật đầu, nói: "Tự mình lấy đi."
Kiểm Diệc đi lên bục giảng, mặc kệ trăm ngàn ánh nhìn từ phía dưới, lấy hai viên phấn.
Thầy Tần đột nhiên quay lại nói: "Lấy nguyên một hộp đi, thầy sẽ kêu thầy chủ nhiệm lớp em tra lại tiền gốc cộng tiền lãi."
Kiểm Diệc đặt hai viên phấn lại rồi cầm cả một hộp đi.
Anh nhìn qua người đang chăm chú đọc sách, xùy cười.
...
Chiều thứ 6 kiểm tra, sáng thứ 7 giải bài thi.
Nghê Tử nói với điểm của chính mình —— "Không cần cưỡng cầu."
Hà Mục Dương kế bên nhịn không được phàn nàn: "Cậu thực sự đã sống hết mình và thoát khỏi cảnh giới thô tục."
Buổi trưa đi học về, Nghê Tử tựa vào vai Thầm Thư, ra vẻ kiều nhu nói: "Muốn cùng nhau sao?"
Thầm Thư cười nói: "Được rồi, cùng nhau đi thư viện à?"
Nghê Tử hăng hái rút lui, ngồi thẳng lưng nói: "Chí bất đồng không tương mưu, như vậy đừng đi."
Thầm Thư: "Đi thong thả."
Nghê Tử bước ra khỏi cổng trường, nhịn không được nhìn sang bên phải, bên kia có một bé gái đang nép vào tường, phía sau có một cậu bé... vén váy cô bé lên!!
Cô bước nhanh đến, vươn tay kéo thằng bé kia ra, đứa nhỏ lập tức nhảy dựng lên tức giận hô to: "Ai! Mau buông ra!"
Kiểm Từ ngẩng đầu nhìn qua, lập tức chạy tới —— "Chị!"
Nghê Tử kéo Kiểm Từ ra phía sau mình, quay đầu lại liếc mắt nhìn đứa nhỏ, nói: "Ăn đậu hủ của nữ sinh? Ai dạy em? Hành vi này rất đáng xấu hổ biết không!"
Cậu bé rất ngang ngược, chỉ vào cô nói: "Không phải chuyện của chị? Chị là ai mà xen vào!"
Nghê Tử nhếch miệng chế nhạo: "Chị là chị của em ấy"
"Nói dối!" Cậu bé chỉ vào cô nói: "Cậu ấy lớn lên đáng yêu như vậy, sao lại có chị gái hung hăng xấu xa như chị!"
"Em..."
Kiểm Từ nắm lấy tay Nghê Tử an ủi cô hai câu: "Chị, em thấy chị rất xinh đẹp."
Nghê Tử khắc chế lửa giận, nhìn cậu bé nói: "Đánh chết em!"
Cậu bé không chỗ nào sợ hãi: "Chị dám đánh em? Chị có biết ba em là ai không?"
Nghê Tử nói: "Không muốn biết."
Cậu bé quyết tâm khoe một chút: "Ba ba em là Ngọc Hoàng đại đế chuyển thế!"
Nghê Tử: "..."
Kiểm Từ: "..."
Nghê Tử nén cười, trịnh trọng nói: "Em có muốn biết ba ba chị là ai không?"
Cậu bé vẫn chỉ ngón tay vào cô "Là ai?"
Nghê Tử hừ hừ cười: "Phật tổ Như Lai chuyển thế."
Cậu bé sửng sốt một chút, trong lòng đột nhiên có chút thiếu tự tin: "Chị nói dối, Như Lai phật tổ sẽ không sinh con với phụ nữ!"
Nghê Tử nâng lòng bàn tay lên giả bộ thâm trầm nói: "Lại đây cho chị đánh một chưởng, xem chị có gạt em hay không."
Cậu bé thấy cô muốn lại gần, sợ tới mức ôm đầu xoay người chạy.
Nghê Tử không đuổi theo, giả bộ vỗ tay làm động tác thu chưởng lại.
Kiểm Từ kéo cô nói: "Chị ơi, cậu ấy nói dối là xấu nhưng sao chị cũng nói dối lừa cậu ấy?"
Nghê Tử trầm mặc một hồi, cười gượng nói: "Hù dọa chỉ là hù dọa lại thôi."
"Anh em nói, lừa gạt là không tốt." Để thể hiện tầm quan trọng của nó, Kiểm Từ còn đưa tay phải lên và lắc lắc.
"Anh trai em nói rất đúng, chị sai rồi" Nghê Tử ngồi xổm xuống nhìn cô bé "Em bị bắt nạt, em có nói cho giáo viên chưa?"
"Em có nói để cô giáo phê bình cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn bắt nạt em."
Nghê Tử khẽ nhíu mày "Vậy em tính nói cho anh trai em như thế nào?"
"Cô giáo nói, người tha thứ là người rộng lượng..."
"Vậy..." Nghê Tử nghĩ nghĩ, nói: "Người thấy sai mà biết nhận lỗi cũng là lòng dạ rộng lớn, em xem cậu bé ấy có biết sai chỗ nào không? Có biết sửa sai không?"
[1] Lòng dạ rộng lớn: người tha thứ là người rộng lượng.
Chờ cô bé lắc đầu Nghê Tử mới tiếp tục nói: "Không chỉ không biết hối cải, còn mắc thêm lỗi lầm nữa, em không thể tha thứ, biết không?"
Kiểm Từ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó từ trong túi móc ra một tờ mười tệ.
Nghê Tử sửng sốt một chút: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần khách khí như vậy."
"Chị ơi" Kiểm Từ duỗi bằng tờ mười tệ, nói: "Em muốn mua đồ, chị có thể dẫn em đi mua được không?"
"... Có thể."
Kiểm Từ chỉ vào quầy trái cây phía trước "Em muốn mua cái kia."
Sau đó Nghê Tử đưa cô bé đi mua hai trái... Thanh long.
Sở thích của con nít đúng là làm cho người lớn khó hiểu.
Trước khi đưa tiền, cô xác nhận một lần: "Em thật sự muốn mua thanh long?"
Kiểm Từ gật đầu tỏ ý đã quyết.
Trước khi Nghê Tử đi về đã dẫn Kiểm Từ đến cổng trường, để cô bé đợi ở chỗ tương đối an toàn.
Kiểm Từ chạy nhanh hỏi tên cô.
Cô nói: "Chị tên là Nghê Tử."
Kiểm Từ gật đầu: "Em biết rồi, chị, em tên là tiểu Từ."
Nghê Tử dùng đầu gối cũng có thể đoán được bé gái mà tiểu nha đầu nói là ai.
...
...
...
Kiểm Diệc hôm nay ra có chút muộn, lúc tan học thầy Dương giữ anh lại, thế nào cũng phải tìm anh nói chuyện, nói là làm công tác tư tưởng.
Khi anh đi ra, Kiểm Từ ngồi xổm ở góc cổng trường, cầm một bọc nilon màu đỏ, vừa thấy anh đến lập tức đứng dậy —— "Anh hai"
Cô bé đang xách một quả thanh long chạy tới muốn bế, Kiểm Diệc lập tức đứng chặn trán cô bé lại.
"Em đang cầm gì trên tay vậy?" Kiểm Diệc cúi xuống cầm lấy cái túi, mở ra thì ra là thanh long.
"Đây là chị kia dẫn em đi mua" Kiểm Từ lấy thanh long về "Dùng mười tệ mà anh cho em mua."
"Chị nào?" Kiểm Diệc có chút đau đầu, cô bé quen được một chị gái lúc nào vậy?
"Chính là chị gái cho em kẹo mυ'ŧ, chị ấy là người tốt."
Đến tìm cơ hội gặp cô gái kẹo mυ'ŧ đó.
Kiểm Diệc nắm tay cô bé, vừa đi vừa nói: "Sao em lại nói chuyện với người lạ, sau này không được làm vậy nữa."
Kiểm Từ một tay cầm túi, yên lặng không nói.
Ở trên xe, Kiểm Dịch vẫn chơi game như cũ.
Kiểm Từ ôm hai quả thanh long, hai cẳng chân ở ghế trên lắc lư, cô bé do dự nửa ngày, mở miệng nói: "Chị ấy là người tốt, chị ấy là người tốt."
Kiểm Dịch không trả lời.
Cô bé cầm một quả thanh long ra, đưa cho anh "Anh xem, nó có đẹp không?"
Kiểm Diệc thản nhiên đáp: "Ừ."
Cô bé lại lấy một quả khác, đưa qua hỏi: "Còn quả này?"
Kiểm Diệc vẫn "Ừ" như cũ.
Cô bé ôm hai quả thanh long vào trong ngực, hỏi: "Hai quả thanh long đặt cạnh hay có đẹp không?"
Kiểm Từ cười vẻ mặt chờ mong: "Nếu hai quả này đặt ở chung một chỗ ngày mai sẽ sinh ra tiểu bảo bảo sao?"
Kiểm Diệc qua một level, tiếp tục qua một level khác, cũng trả lời: "Xem duyên phận."
Kiểm Từ nói thêm: "Có duyên ngàn dặm vẫn tương phân..."
Kiểm Dịch sửa đúng: "Gặp gỡ."
*Tác giả có lời muốn nói:
Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ ~~
Tiểu Từ đúng là thần trợ công vô dị.
[2] Thần trợ công: Chỉ người đóng vai trò quan trọng như bạn hoặc người thân trợ giúp hai người khác theo đuổi, yêu nhau