Cô Vợ Ảnh Hậu Lại Bỏ Trốn

Chương 20: .2. Mang Theo Bánh Bao Nhỏ

Lời này có hai tầng nghĩa, lúc đầu nghe thì như khen Lục Diệp chăm đứa bé tốt quá, nhưng mà cẩn thận nghe lại, hình như là nói Lục Diệp cố ý mang bánh bao nhỏ như này đến để cho bọn họ bị xấu hổ ấm ức vậy.

Lục Diệp không giận còn cười, "Sao lại thế được chứ, muốn tôi nói... Có bản lĩnh vẫn là chị gái đây của tôi mới đúng. Trước đó tôi đã nghe qua, công ty chúng ta gần đây nổi tiếng một ohen, vẫn là dựa vào toàn bộ công lao của Lăng Tuyết chị đó."

Đương nhiên là dựa vào Lục Lăng Tuyết!

Hiện tại trên mạng chỉ cần search Thịnh Diệp entertainment, lập tức có thể hiện ra tất cả tin tức của Lục Lăng Tuyết.

Lục Lăng Tuyết đương nhiên biết ảnh hưởng của vụ việc trước kia của mình, nhất thời sắc mặt có chút không tốt lắm. Cô ta ra vẻ vô cùng thân thiết lôi kéo cánh tay Giang Văn Thăng, yếu ớt làm nũng, "Văn Thăng... anh xem kìa, Diệp Tử vẫn cứ trách chúng ta."

Có thể là bởi vì bị bánh bao nhỏ trừng mắt nhìn liếc mắt một cái, hiện tại trong tay Giang Văn Thăng đang cầm hoa, toàn thân có chút cứng ngắc.

Vì thế tâm tình của anh ta cũng không tốt lắm.

Trong lời nói của anh ta có vài phần ý tứ trách cứ, nghe như là chỉ trích.

"Diệp Tử, anh cùng Lăng Tuyết lúc đó thật là không có chuyện gì cả. Trước đó em cũng nói tin tưởng chúng ta, sao giờ lại nhắc tới chuyện này?"

Lục Diệp liền hạ mi mắt, vô tội nói, "Rõ ràng là tôi còn chưa nói cái gì nha..."

Rõ ràng chính là bọn họ tự mình chột dạ được không!

Nhưng mà trang phục và đạo cụ này của Giang Văn Thăng vốn làm người khác chú ý.

Lúc này đứng ở cửa cao tầng công ty nói chuyện, tự nhiên đưa tới không ít người phỏng đoán.

Người trong công ty nhìn Lục Diệp, lại nhìn Giang Văn Thăng cùng Lục Lăng Tuyết, đoán ý trên mặt nhất thời hết sức rõ ràng.

Giang Văn Thăng bị nhìn có chút chột dạ, vội vàng nói, "Diệp Tử, chúng ta đi lên rồi nói đi?"

"Văn Thăng, tôi thật không ngờ, anh thế nhưng lại xem tôi như vậy..." Lục Diệp thoạt nhìn cực kỳ thương tâm. Loại diện mạo này của cô, bộ dáng lúc này lã chã chực khóc, thế nhưng làm cho người ta nhịn không được mà đau lòng, "Anh nếu thật sự không tin lời tôi nói như vậy, tôi đây... tôi cũng phải..."