Dược Ngọt (Thuốc Ngọt)

Chương 43

Lời xin lỗi quá đột ngột của Lương Dược khiến Sở Trú bối rối, khi anh còn đang suy nghĩ về những gì vừa xảy ra thì đã nghe thấy tiếng cô gào lên: “Làm ơn tha cho tôi đi!”

“…”

Sở Trú lập tức hiểu ra ý cô.

Những lời vô nghĩa mà cô nói trước đó đều gói gọn trong câu cuối cùng.

Cô muốn rời xa anh.

Vẻ mặt của Sở Trú lập tức trở nên ảm đạm, anh tiến lại gần cô, một tay ôm đầu cô, tay còn lại kéo chăn bông của cô ra: “Lương Dược, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói đi, cậu có ý gì?”

Lần đầu tiên Lương Dược nghe thấy anh gọi tên cô, toàn thân cô khẽ run lên, càng khóc nhiều hơn, đôi bàn tay nắm chặt lấy chăn bông không chịu ló mặt ra, vừa nói vừa khóc: “Những điều tôi muốn nói ban nãy cũng đã nói hết rồi, tôi thừa nhận là tôi có lỗi với cậu, cậu muốn sao cũng được, chỉ mong cậu hãy tha cho tôi đi…”

Cô cảm thấy mình thật sự không thể chịu nổi nữa rồi, những điều mà em gái mình gặp phải đã khiến cô rất buồn, vậy mà sự dịu dàng của Sở Trú dường như khiến bức tường thành trong lòng cô cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ. Sự day dứt như từng đợt sóng xô tới dường như muốn nhấn chìm cô, khiến cô thật sự cảm thấy có lỗi với anh.

“Không thể.” Sắc mặt Sở Trú càng thêm lạnh lùng, ngũ quan cau lại, sự tức giận bị kìm nén càng trở nên đáng sợ hơn, anh gằn từng chữ: “Cả đời này tôi sẽ không bao giờ buông tha cho cậu!”

Anh dùng hết sức kéo mạnh tấm chăn ra khiến khuôn mặt xấu hổ của cô lộ ra ngay trước mắt.

Cô gái khóc đến mức chóp mũi đỏ ửng, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, nhìn anh bằng đôi mắt hồ ly ướt đẫm, bộ dạng trông rất tội nghiệp, cô vừa khóc vừa nói với giọng điệu vô cùng khó tin: “Gì chứ? Cậu còn muốn dày vò tôi cả đời sao?”

Lương Dược bị dọa đến mức không thể khóc tiếp: “Tôi... tôi thật sự không cố ý lừa cậu, lúc đó tôi khá kẹt tiền, không phải, tôi luôn kẹt tiền mà. Cậu cũng biết đó, nhà tôi chẳng có địa vị gì trong xã hội cả, chỉ có tiền mới có thể đem lại cảm giác an toàn cho tôi, năm nghìn tệ cũng không phải là con số nhỏ, vậy nên tôi mới…”

Cô có chút bối rối không biết mình đang nói gì, cuối cùng cô nhắm mắt tuyệt vọng nói: “Đừng trả thù có được không? Tôi đã đủ khổ sở rồi, chết tiệt, cậu là tên đàn ông đầu tiên khiến tôi khóc đấy!”

Đây là lần đầu tiên Sở Trú nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của cô, cô gái nhỏ với đôi mắt ửng đỏ đang cắn chặt môi, giọng nói nhỏ nhẹ giống như đang làm nũng vậy, khiến người ta không khỏi cảm thấy đáng thương.

Ánh mắt Sở Trú thâm trầm, yết hầu khẽ cử động nhẹ, miệng lưỡi bỗng nhiên trở nên khô khốc, đồng thời anh cũng đã mềm lòng, sự tức giận ban nãy giờ đây cũng không còn, anh nghe xong liền nở nụ cười: “Cậu cho rằng tôi đang trả thù cậu sao?”

“Nếu không thì sao?” Lương Dược bị anh làm cho xấu hổ, quay mặt đi chỗ khác để né tránh ánh mắt anh: “Dù sao thì tôi cũng chỉ nói tới đây, ý của tôi cũng khá đơn giản thôi, tôi chỉ muốn chính thức chia tay với cậu và chấm dứt mối quan hệ kì quái này…”

Vừa dứt lời, cằm cô đột nhiên bị anh bóp mạnh, Sở Trú hôn lên môi cô một cách thô bạo.

Lương Dược giật mình, trong tiềm thức muốn mở miệng ra nói chuyện, nhưng lại vô tình tạo cơ hội cho anh đưa lưỡi vào.

“Cậu...” Lương Dược vừa thốt lên, lập tức bị anh chặn lại, hơi thở như thiêu đốt dồn dập của anh khiến da thịt cô run lên.

Sở Trú hôn cô mãnh liệt, cằm cô bị ép nâng lên, cổ đau nhức, cả người lại bị anh đè xuống, bây giờ tư thế cô rất bị động, hoàn toàn không có sức phản kháng.

Lương Dược mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dữ, đôi đồng tử màu nâu nhạt phản chiếu khuôn mặt đẹp trai của anh, bên tai cô nghe rõ nhịp tim của chính mình, nhịp đập rất hỗn loạn giống như một phản ứng sinh lí không thể kiểm soát được.

Rõ ràng trước khi hôn anh cô không có loại cảm giác mãnh liệt như vậy.

Lương Dược có hơi xấu hổ, lắc đầu chống cự, cố gắng dùng tay đánh mạnh vào lưng anh để anh buông ra, nếu không cứ như thế này thì cô thật sự sẽ xong đời mất thôi.

Nhưng Sở Trú giống như không hề cảm giác được, hoàn toàn không nhúc nhích, cô gái nhỏ dùng chân đá vào người anh, anh cũng không phản ứng gì, ngược lại còn dùng tay còn lại ôm lấy đầu cô, để cô không có cơ hội phản kháng khiến nụ hôn của anh lại tiến sâu thêm nữa. Những giọt nước mắt bị kiềm nén ban nãy của cô lại không ngừng tuôn rơi, cô gượng sức mới hét lên được một câu: “Sở Trú, cậu là đồ cầm thú... ưm ưm!”

Nụ hôn dài ấy kéo dài gần mười lăm phút thì Sở Trú mới chịu thả Lương Dược ra, anh ngẩng đầu lên nhìn cô gái nhỏ đang thở hổn hển, đôi môi sưng đỏ cả lên, hai mắt ngập nước tràn đầy vẻ tức giận, mái tóc đen dài của cô xõa tung trên ga giường trắng tinh, vẻ đẹp của cô càng khiến người ta kinh ngạc, làn da trắng như tuyết cùng đôi môi đỏ mọng trông thật quyến rũ, xinh đẹp tựa như một đóa hoa.

Sở Trú nhìn cô, không kìm được mà lại cúi xuống hôn lên giọt nước mắt của cô, khàn giọng nói: “Lần sau cậu còn dám nói nhảm nữa không?”

Lương Dược bị anh hôn đến mức ngẩn người, chỉ biết nhìn lên trần nhà: “Sở Trú, rốt cuộc cậu muốn làm gì thì cứ làm dứt khoát đi!”

Sở Trú dựa vào người cô, yên lặng nhìn cô rồi nghiêm túc nói: “Tôi đang theo đuổi cậu.”

“Hả?” Lương Dược nghi ngờ mình nghe nhầm, liền tự động giúp anh nói hết ý còn lại: “Sau khi theo đuổi được tôi rồi thì cậu cũng sẽ là người đá tôi đúng không?”

“Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?” Sở Trú cau mày: “Tôi trông giống như những người hay làm những trò tẻ nhạt như vậy sao?”

Lương Dược không chút do dự liền nói: “Bởi vì tôi đã làm những chuyện không đúng với cậu.”

Sở Trú nhẹ giọng nói: “Xem ra cậu vẫn là người hiểu rõ bản thân mình đã làm gì.”

“Chờ đã, để tôi bình tĩnh lại.” Lương Dược nghi ngờ hình như cô đã suy nghĩ sai từ đầu: “Cho nên hiện tại cậu muốn theo đuổi tôi? Sau khi bị tôi làm tổn thương như vậy cậu vẫn thích tôi?”

Những lời này của cô nghe giống như anh không được tôn trọng vậy. Sở Trú lạnh lùng ‘ừm’ một tiếng.

“Vậy thì...” Lương Dược cảm thấy tư thế của họ có chút nguy hiểm nên đẩy anh ra: “Cậu có thể đứng dậy nói chuyện được không?”

Sở Trú nhìn cô hồi lâu mới từ từ nhích người sang một bên, Lương Dược nhanh chóng ngồi dậy chỉnh lại quần áo đầu tóc. Bây giờ cô mới kịp lấy lại tinh thần, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột trong khi cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

Lương Dược sau khi suy nghĩ kĩ, liền hắng giọng nói: “Cậu nói là theo đuổi tôi, sau khi suy nghĩ xong tôi đã có đáp án, chúng ta...”

“Không cần gấp đâu.” Sở Trú ngắt lời: “Hiện tại cậu không cần trả lời tôi, tôi có thể cho cậu một khoảng thời gian để làm quen, cậu nghĩ cho kĩ rồi hãy trả lời.”

“... Vậy sao?” Lương Dược chậm rãi nuốt câu ‘chúng ta có thể thử hẹn hò’ vào trong bụng rồi gật đầu: “Cậu nói cũng có lý.”

Cô không phủ nhận mình có ấn tượng tốt với Sở Trú, nếu tiến tới một mối quan hệ cũng không phải là điều không thể.

Nhưng vẻ mặt bình tĩnh của anh khiến cô cảm thấy mình mới là người đang theo đuổi đối phương vậy. Sự nóng nảy của Lương Dược từ từ dịu xuống, đúng vậy, cô cần gì phải vội chứ? Người ta nói đàn ông đối xử với bạn tốt nhất là khi anh ta đang theo đuổi bạn, nói không chừng sau khi theo đuổi được rồi lại không còn hứng thú với bạn nữa.

Tốt hơn hết là các cô gái vẫn nên cẩn thận hơn.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi trừng mắt nhìn anh: “Cậu còn chưa theo đuổi được tôi mà đã động tay động chân với tôi rồi, đây là quấy rối tìиɧ ɖu͙© đấy!”

“Cậu vốn dĩ là bạn gái của tôi mà.” Sở Trú xé miếng băng cá nhân ra, cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng dán vào những ngón tay bị thương của cô: “Tôi chỉ đang hưởng thụ những quyền lợi chính đáng của mình.”

Anh nói: “Đây là cậu nợ tôi.”

“...” Lương Dược lúc này mới nhớ tới anh vẫn còn có quan hệ với ‘em gái Lương Văn’, thảo nào anh lại không vội vàng như vậy.

Cô nghiến răng: “Tôi cũng đã trở mặt rồi, mối quan hệ ngày trước không còn là gì nữa, tôi muốn chia tay!”

Sở Trú: “Không thể được.”

Lương Dược: “Cậu là đồ tồi!”

Sở Trú: “Đợi đến khi cậu chính thức đồng ý, tôi sẽ tự khắc chia tay với cậu của trước đây.”

“...” Lương Dược không nói nên lời, chuyện này và việc chính thức quen nhau có gì khác nhau chứ?

Như nhìn ra được suy nghĩ của cô, Sở Trú chậm rãi nói: “Ý tôi nói là khi cậu thực sự đồng ý, cậu của bây giờ có thể đồng ý với tâm trạng gặp dịp thì chơi, nhưng đó không phải là điều tôi muốn.”

Chân mày Lương Dược khẽ nhúc nhích, cô im lặng không nói gì.

Sở Trú nhìn chằm chằm vào cô: “Điều tôi muốn là một mối quan hệ kéo dài tới hết đời, lấy hôn nhân làm tiền đề dể tìm hiểu, cậu hiểu ý tôi chứ?”

Lương Dược im lặng vài giây rồi thở dài: “Cậu chắc là sẽ luôn thích tôi chứ?”

“Tôi chắc chắn có thể.” Sở Trú nói: “Còn về phần cậu thì tôi lại không chắc.”

“...”

Sở Trú lại nói: “Vậy nên cậu phải tranh thủ thời gian này để làm quen, để sau khi kết hôn rồi sẽ không thấy bối rối.”

“Sao cậu lại không nói lý lẽ gì thế?” Tâm trạng hôm nay của Lương Dược lên xuống còn hơn tàu lượn siêu tốc: “Tôi còn chưa nói đồng ý mà!”

Sở Trú chậm rãi nói: “Tôi chỉ nói sẽ cho cậu thời gian để làm quen, không nói sẽ cho cậu quyền từ chối.”

Lương Dược: “...”

Sở Trú: “Ngay từ đầu tôi đã nói rồi, tôi sẽ không buông tha cho cậu đâu.”

“Cậu thật biếи ŧɦái!” Lương Dược giận đỏ mặt, chỉ vào mặt anh nói: “Tôi nói cho cậu biết, tôi không dễ ức hϊếp như vậy đâu, đừng tưởng rằng tôi thực sự sợ cậu, nếu cậu dám làm khó tôi, tôi sẽ khiến cậu… ọt!”

Cô còn chưa kịp dứt lời thì bụng đã kêu vang.

Lương Dược xấu hổ im lặng, lấy tay che bụng lại.

Sở Trú nhướn mày, trong mắt hiện lên sự vui vẻ: “Đói bụng rồi sao?”

Lương Dược quay mặt đi không nhìn anh, cong môi nói “ừm” một tiếng, cô còn chưa ăn trưa, lại còn đánh nhau với người khác, bây giờ không đói mới là lạ.

Sở Trú đứng dậy, đặt thuốc trở lại chỗ cũ: “Bây giờ chúng ta đi ăn cơm đi.”

Lương Dược: “Căn tin bán hết đồ ăn rồi đúng không?”

“Chúng ta ra ngoài ăn.” Sở Trú nhìn cô: “Không lẽ cậu còn muốn trở lại lớp học sao?”

Lương Dược dừng lại một lúc, biết anh đang suy nghĩ cho cảm nhận của mình, cô lắc đầu nói: “Tôi cũng không muốn.”

Nói xong cô cũng đứng dậy.

Sở Trú nắm lấy tay cô: “Vậy thì đi thôi.”

Lương Dược nhìn xuống đôi bàn tay của bọn họ đang nắm lấy nhau, sau một hồi im lặng, cô vẫn gọi anh: “Sở Trú...”

“Hả?”

“Hôm nay, cảm ơn cậu.” Cô nhẹ giọng cảm ơn.

“Không có gì.” Sở Trú bình thản tiếp nhận: “Sau này cũng nhớ phải trả ơn đấy.”

“...” Lương Dược xem như không nghe thấy, cô thở dài nói: “Thì ra cậu đối xử tốt với tôi như vậy là vì muốn theo đuổi tôi, vậy mà tôi không biết.”

Sở Trú hỏi: “Cậu luôn cho rằng tôi đang báo thù sao?”

Lương Dược suy nghĩ một chút: “Cũng không hẳn.”

“Vậy là gì?”

“Sự quan tâm dành cho người sắp chết.”

“...”