Vốn dĩ Lương Dược muốn thầy giáo giúp cô, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy Sở Trú không coi ai ra gì mà ngồi xuống trước mặt cô, còn giơ tay ra nắm lấy chân cô.
Không chỉ có cô ngây người, mà ngay cả thầy giáo và các bạn trong lớp cũng ngây người cả rồi.
Thầy giáo không biết quan hệ của hai người họ, có thể chỉ cảm thấy giữa học sinh nam và nữ quá mức thân thiết thì không hay lắm, nhưng mà các bạn học thì đều biết ít nhiều về chuyện giữa hai người họ.
Sở Trú là ai chứ?
Là nhân vật cấp lão đại còn cao cấp hơn nam thần của trường hẳn một tầng, là bảo vật trấn tọa của trường học, là học thần môn khoa học tự nhiên, là học sinh mẫu mực trong mắt tất cả các thầy cô, là nam thần trong mộng của tất cả các nữ sinh.
Nghe nói sau khi Sở Trú đã hai năm liên tiếp nắm giữ vị trí nam thần của trường thì đến năm thứ ba, mọi người đã âm thầm hủy bỏ tư cách dự thi của anh, hết cách rồi, kết quả cũng không có gì đáng để chờ mong cả, cũng phải cho những nam sinh kia một con đường sống chứ.
Sở Trú cũng không cần mấy danh hiệu nam thần vườn trường gì đó để tăng độ nổi tiếng, vì bản thân anh đã là mức độ nổi tiếng rồi, đến bây giờ trường Nhất Trung còn dùng hình ảnh của anh để làm quảng cáo trên mạng, từ góc độ nào đó, anh chính là đại biểu cho trường Nhất Trung.
Một đóa hoa cao lãnh như vậy, thế mà ở học kỳ trước lại bị Lương Văn ngắt mất.
Ban đầu chuyện yêu đương của Lương Văn và Sở Trú náo động khá lớn, còn truyền đến tai các thầy cô, nhưng thầy cô còn chưa kịp đánh gãy đôi uyên ương thì hai người đã tan rã rồi, nghe nói Sở Trú bị cắm sừng, một tấm chân tình đút cho chó ăn, mà Lương Văn lại trở thành kẻ chà đạp bông hoa, chịu sự chỉ trích của các bạn học.
Lúc đó Sở Trú thật sự rất khủng bố, sắc mặt lạnh lẽo u ám, nhiệt độ xung quanh anh thấp đến nỗi trong vòng bán kính mười mét cũng không ai dám đến gần.
Nhưng cho dù là như vậy, mỗi ngày đều có những nữ sinh không sợ chết mà đến tìm anh tỏ tình, dù sao thì đại lão cũng đã động tâm một lần, có lần một thì cũng có lần hai, ai biết được người may mắn tiếp theo liệu có phải mình hay không chứ.
Một số nữ sinh to gan hơn học theo Lương Văn, mặt dày sống chết bám lấy Sở Trú, càng có một số nữ sinh si tình dựng hẳn một trang ở trên diễn đàn trường học để tỏ tình, mỗi ngày một trang nhật ký yêu thầm khiến cho người người rơi lệ, cảm động trời đất, nhưng chỉ có một mình Sở Trú là không cảm động nổi.
Đến nhìn anh cũng không thèm nhìn lấy một lần, cũng không để cho nữ sinh nào đến gần mình.
Lạnh nhạt mà bạc tình.
Các nữ sinh suy sụp buồn rầu, tự an ủi bản thân rằng đại lão chỉ là không có tâm trí yêu đương, chỉ một lòng hướng về học tập, đợi đến khi tốt nghiệp sẽ có cơ hội, nhưng vẫn chưa đợi đến ngày đó, bọn họ phát hiện anh thế mà lại làm hòa với Lương Văn rồi.
Thế mà anh lại tắm hai lần trên cùng một dòng sông! Hẳn hai lần!
Trong tiết thể dục, mọi người mang vẻ mặt quái dị mà nhìn Sở Trú cúi thân mình cao quý trước mặt Lương Văn, bởi vì đầu gối phải quỳ thấp hơn đầu gối trái, rất dễ gây nên ảo giác giống như anh đang quỳ một chân với Lương Văn.
Mẹ nó, đây là cầu hôn sao?
Các cô gái vừa ghen ghét vừa không phục, Lương Văn dựa vào đâu chứ!
Không chỉ có bọn họ, Lương Dược cũng nghĩ như vậy, cô dựa vào đâu chứ, cô cảnh giác mà nhìn Sở Trú, sợ rằng giây tiếp theo anh sẽ vặn gãy chân cô.
“Cậu đến đây làm gì? Trong lớp cậu không phải là có người sao?”
Sở Trú không hề quan tâm mà đổi động tác giữ giày thành nắm mắt cá chân cô, kiên quyết nắm thật chắc, sau đó mới bình tĩnh trả lời: “Vừa nãy cậu vẫn luôn nhìn tôi.”
Lương Dược: “?”
Sở Trú: “Không phải là cầu cứu tôi sao?”
“... Tôi mới không như vậy.” Lương Dược thật sự phục luôn rồi: “Cậu đừng nói bậy được không hả?”
Ngược lại giáo viên thể dục không nói gì, dù sao cũng không có quy định nào nói rằng không thể nhờ bạn khác lớp giúp đỡ, giáo viên thấy mỗi người đều có bạn hợp tác rồi liền thổi một tiếng còi: “Được rồi, mọi người chuẩn bị, một, hai, ba, bắt đầu!”
Lương Dược lập tức thu lại suy nghĩ linh tinh, hai tay ôm lấy đầu, thân hình gầy nhỏ mà nhanh nhẹn có lực, ngồi dậy lại nằm xuống, làm động tác gập bụng.
Đôi mắt đen nhánh của Sở Trú nhìn cô.
Thiếu nữ nhíu đôi lông mày thanh tú, đôi môi mỏng hơi vểnh lên, làm rất nghiêm túc, gập lên rồi nằm xuống, động tác rất mạnh, ngọn tóc mềm mượt đung đưa trong không trung như những gợn sóng nhỏ đẹp mắt.
Khả năng vận động của cô rất khá, tốc độ nhanh hơn nhiều so với bạn nữ ở bên cạnh, mà sắc mặt lại không đổi, tiếng thở cũng rất nhỏ.
Sở Trú có chút ngạc nhiên, không ngờ rằng trông cô trắng gầy như thế mà thể lực lại tốt như vậy.
Anh lẳng lặng nhìn cô, giống như phát hiện ra điều gì đó, ánh mắt tạm ngưng, có chút không tự nhiên mà dời đi tầm mắt.
Cô ra mồ hôi rồi.
Quần áo đồng phục của Nhất Trung khá mỏng, hơn nữa còn trong suốt, bởi vậy sau khi ra mồ hôi, quần áo dễ dàng dính vào người, áo ngực màu đen cô mặc bên trong như ẩn như hiện.
Giống như đang mê hoặc.
Sở Trú chỉ nhìn một cái đã rũ mi mắt, lỗ tai hơi hồng, tập trung tinh thần đè chặt lấy chân cô, mắt cá chân cô mảnh khảnh trắng muốt, cô không đi tất, một tay của anh cũng có thể nắm được, có cảm giác mềm mại tinh tế.
Lòng bàn tay anh phủ lên trên, nước da trắng mềm như sữa, anh rũ mắt nhìn, đầu ngón tay không nhịn được vuốt nhẹ một cái.
Lương Dược đang chuyên tâm làm động tác gập bụng, bị anh sờ như vậy thì thân thể mẫn cảm lập tức căng thẳng, động tác chậm lại, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: “Cậu sờ loạn cái gì vậy?”
Sở Trú không đổi sắc mặt: “Ai bảo cậu không đi tất.”
“Ai nói tôi không đi chứ?” Lương Dược cảm thấy sẽ có một ngày bản thân bị anh làm cho tức chết: “Tôi đi tất thuyền. Có nghe qua tất thuyền chưa?”
Sở Trú trả lời dứt khoát: “Chưa.”
Lương Dược: “...”
Vì sao cô lại phải tranh luận vấn đề này với anh chứ, ngốc hết sức mà.
Hết thời gian, giáo viên thể dục thổi một tiếng còi: “Được rồi, mọi người dừng lại để báo thành tích.”
Thành tích mà nữ sinh báo gần như đều là 30 đến 40 lần. Sở Trú báo cho Lương Dược 55 lần, làm một đám người kinh ngạc, thành tích này có thể so sánh với thành tích của nam rồi.
Lương Dược đứng dậy, thở ra một hơi, phiền muộn trong lòng cũng coi như tan đi không ít.
Sau khi giáo viên thể dục ghi lại thành tích, sau đó lại nói: “Bây giờ đổi người, mọi người chuẩn bị.”
Sở Trù nên về lớp rồi nhỉ.
Lương Dược vừa nghĩ vậy đã nhìn thấy anh đang ngồi trên miếng đệm cô vừa ngồi, gập lại đôi chân dài, hai tay gác sau đầu sau đó ngẩng đầu nói với cô: “Nhờ cậu rồi.”
“Cậu muốn tôi làm?” Lương Dược ngạc nhiên, nhưng vẫn ngồi xổm xuống, giữ chặt lấy bắp chân anh: “Không về lớp cậu sao?”
Sở Trú nhàn nhạt trả lời: “Không về.”
“Vì sao?”
“Không muốn.”
Lương Dược trợn trắng mắt, được thôi, hỏi cũng như không.
Giáo viên thể dục bắt đầu tính giờ, hô to một tiếng bắt đầu.
Âm thanh vừa dứt, Sở Trú bắt đầu động tác, tốc độ rất nhanh, lực rất lớn, biểu cảm cũng không có chút thay đổi, không nhìn ra được dáng vẻ đang vận động kịch liệt.
Suýt chút nữa thì Lương Dược không giữ chặt được anh, để giảm chút gánh nặng, cô dùng đầu gối đè lên giày anh, giữ chặt lấy anh.
Vừa nãy Sở Trú sờ cô một cái, Lương Dược cũng muốn báo thù một chút, nhưng khi nhìn thấy ngũ quan và cái cằm căng chặt của anh, hay là thôi vậy, người đàn ông khi nghiêm túc là đẹp nhất, cô có chút không nỡ.
Hơn nữa, anh vẫn luôn giúp cô.
Lương Dược nghĩ đến điều này, cảm giác áy náy đè nén trong lòng cô lại xông lêи đỉиɦ đầu, cô thật sự muốn xin lỗi, miệng khẽ mấp máy, sau đó đột nhiên một giọng nói nhỏ nhẹ của cô vang lên: “Sở Trú, tôi có chuyện muốn nói với cậu...”
“Hả?” Sở Trú nâng tầm mắt nhìn cô, động tác cũng không ngừng, âm mũi có chút nặng.
“Đó là…” Lương Dược liếʍ môi, có chút khó nói thành lời, không dám nhìn mặt anh, ánh mắt của cô không tự chủ mà chuyển đến chỗ khác, nhìn thấy một đám nam sinh đang ở bãi tập chạy bộ, có lẽ là những học sinh có sở trường thể dục, bọn họ cởi trần, ý chí hăng hái mà hô hai... một... hai, cơ bụng phát triển, hoóc-môn bùng nổ.
Tâm tư Lương Dược bị thu hút rồi, ánh mắt dừng trên tấc thịt trên người những nam sinh đó, cũng quên luôn bản thân mình muốn nói gì: “Đó là... ờ... đó là…”
“Đó là cái gì?” Sở Trú nhăn mày, nhìn theo ánh mắt cô, nhìn thấy một đám nam sinh cởi trần chạy bộ, vừa lúc nghe được tiếng than thở của Lương Dược: “Sáu múi, dáng người thật đẹp…”
Sở Trú: “...”
Mặt anh ngay lập tức đen đi.
Ánh mắt của Lương Dược vẫn dính trên người mấy nam sinh cởi trần đó, lực giữ chân Sở Trú ngày càng nhẹ, đúng lúc này, cô đột nhiên cảm giác được biên độ động tác gập người của Sở Trú đột ngột tăng mạnh, cô nhất thời không giữ chặt nên bị anh kéo về hướng của anh, không cẩn thận cả người liền nằm sấp lên người anh, sống mũi đập trên cơ ngực rắn chắc của anh, đau đến nỗi cả khuôn mặt cũng nhăn dúm lại.
“Cậu bị bệnh à?” Lương Dược hít một tiếng, che lấy mũi, trừng mắt với Sở Trú.
Sở Trú nằm trên miếng đệm mềm, cũng không gập người dậy, cứ vậy mà nhìn cô, dáng vẻ uể oải nói: “Không tốt lắm thì phải?”
“Cái gì?”
“Giữa chốn đông người mà tay ôm vai ấp với tôi, không ngờ rằng cậu lại chủ động như vậy.”
“Tôi…”
Đến bây giờ Lương Dược mới phát hiện tư thế của hai người có hơi mập mờ, cũng cực kì… khiến cho người khác hiểu nhầm.
Hiện trường yên tĩnh đến đáng sợ, bạn học đều mang vẻ mặt kinh hãi mà nhìn bọn họ, dẫu sao theo người ngoài thấy, là cô đói khát không kiềm chế được mà đẩy ngã Sở Trú!
“…”
Lương Dược ngậm miệng lại, lặng lẽ bò khỏi người Sở Trú, trước khi đứng dậy cũng không quên báo thù anh, ấn thật chặt ên bắp chân anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bạn học Sở Trú, cậu không cảm thấy là hình tượng của cậu bị đóng băng rồi sao? Xin cậu khôi phục lại trạng thái bình thường được không.”
“Có lẽ là thế.” Sở Trú thần sắc nhàn nhạt, chống tay đứng dậy: “Sau khi gặp cậu tôi chưa từng bình thường.”
Sao nghe lời này lại có vẻ chua xót nhỉ.
Lương Dược do dự mở miệng, không biết nên nói gì.
Cuối cùng, thành tích của Sở Trú coi như không, giáo viên tính giờ cho anh thi một mình.
Sau khi thi xong môn gập bụng, giáo viên cho học sinh tự do giải tán, sau khi Lương Dược chơi điện thoại một lát thì nghe thấy tiếng chuông tan học.
Lúc đó, Sở Trú không quay về lớp học mà ngồi cùng với cô, nhưng không nói gì hết, trong lòng chứa đầy tâm sự.
Tào Bác và Triệu Ức Hào đi đến trêu đùa: “A Trú, hai người cậu có thấy chán hay không, ngay cả tiết thể dục cũng dính lấy nhau, xem ra về trọng sắc khinh bạn, Vân Đông cũng không so được với cậu.”
“Tôi không có như vậy được không hả!” Đúng lúc Hạ Vân Đông đưa Tô Thiển đến, nghe thấy câu này đấm cậu ta một cú, sau đó nói với Sở Trú: “A Trú, lát nữa cùng nhau đi ăn đi, tôi cảm giác như đã rất lâu rồi chúng ta chưa đi cùng nhau.”
Ngược lại Tô Thiển có chút xấu hổ: “Tôi có thể đi cùng không, nếu không thì tôi đi trước, sợ sẽ làm phiền mọi người.”
“Phiền gì chứ, không phải cậu có rất nhiều bài tập không biết làm muốn hỏi A Trú sao, vừa hay có thể hỏi một chút.” Hạ Vân Đông vội vàng nói.
Sở Trú không tỏ ý kiến, nghiêng đầu sang hỏi Lương Dược: “Đi ăn cùng không?”
“Tôi muốn đi vệ sinh, có lẽ sẽ hơi lâu một chút, không đi nhà ăn nữa.” Lương Dược lắc đầu, từ lúc vào tiết toán học, bụng cô đã không thoải mái rồi: “Mọi người đi ăn đi.”
Sở Trú cũng không miễn cưỡng, giơ tay sờ đầu cô: “Vậy tôi mang cơm về cho cậu?”
Lương Dược ngây người, không tự chủ gật đầu: “Được.”
Nói xong thì cảm thấy trả lời có chút đơn điệu bèn bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn cậu.”
Sở Trú cười nhẹ: “Ở trong phòng học đợi tôi.”
Mặt Lương Dược có chút nóng, người con trai này cũng quá là phạm quy rồi, hiện tại cô không biết phải chung sống với anh như thế nào, cảm giác có chút kỳ lạ.
Rõ ràng trước đây không như vậy.
“Chúng ta đi thôi.” Tô Thiển cầm điện thoại xem giờ: “Đến muộn đồ ăn sẽ bị cướp sạch đó.”
“Đi đi đi.” Triệu Ức Hào vung tay một cái: “Tôi sắp đói chết rồi.”
Lương Dược gật đầu, nói một tiếng bái bai với Sở Trú rồi quay người rời đi.
Sở Trú bị Tào Bác và Triệu Ức Hào kéo đi về hướng ngược lại.
Tô Thiển cũng lẫn vào trong đó, rất tự nhiên mà đi bên cạnh Sở Trú, mà bên còn lại của cô ta chính là Hạ Vân Đông, sợ cô ta ngại ngùng nên luôn tìm đề tài nói chuyện với cô ta, Tô Thiển cười nói đáp lại, không có chút không tự nhiên nào, chỉ có điều có lúc cô ta giống như không có gì mà quay sang nhìn Sở Trú ở bên cạnh.
Sống mũi thiếu niên cao thẳng, cằm dưới rõ ràng, góc nghiêng thanh lãnh đạm bạc, đến cả mái tóc đen được cắt qua tai cũng đẹp mắt.
Anh đút tay vào túi quần, mắt nhìn thẳng về phía trước, khóe mắt cũng không nhìn người bên cạnh một chút nào.
Đúng lúc này, hai nữ sinh ở phía trước đi đến, vừa gầy vừa cao, mặc đồng phục đã được sửa, nhìn có chút khác biệt, không dễ chọc vào.
“Mấy người có thấy Lương Văn không?” Trong đó một nữ sinh có mái tóc đen dài nhìn lướt qua Tô Thiển rồi cười nói: “Thầy giáo đang tìm cậu ta.”
“Cậu ấy đi nhà vệ sinh rồi, có lẽ đang ở khu dạy học.” Tô Thiển không do dự trả lời.
“Cảm ơn.” Nữ sinh tóc dài vung tay lên với Tô Thiển, năm đầu móng tay sơn màu đỏ, cô ta dẫn theo một nữ sinh khác nghênh ngang rời đi.
Sở Trú nhăn mày, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Tô Thiển: “Cậu quen bọn họ.”
“Không có.” Tô Thiển ngây người một chút sau đó lắc đầu.
Sở Trú cũng không nói gì nữa, chỉ là đi nhanh hơn.