Dược Ngọt (Thuốc Ngọt)

Chương 35

Không khí trong phòng khách nhà họ Lương im lặng đến lạ thường.

Lương Viễn Quốc ngồi đối diện Sở Trú với vẻ mặt nghiêm nghị, hai cô con gái song sinh của ông cũng ngồi bên cạnh, người ngồi bên trái người ngồi bên phải. Con gái lớn mỹ lệ kiều diễm, con gái nhỏ thì xinh đẹp dịu dàng, bọn họ mỗi người ôm lấy một cánh tay của ông, cũng đều tỏ ra vẻ nghiêm túc nhìn Sở Trú.

Đặc biệt là Lương Dược, cô cứ cau đôi lông mày thanh tú trừng mắt nhìn Sở Trú, ngay cả lớp trang điểm đậm trên mặt cũng không che nổi sự kháng cự trên mặt cô.

Sở Trú giống như không cảm nhận được, anh ngồi thẳng lưng, lạnh lùng nội liễm, vẻ mặt vừa bình tĩnh vừa ung dung, anh đối với sự bài xích của bọn họ thì hoàn toàn không quan tâm.

“Ba, mau đuổi cậu ta đi, đuổi đi đi!” Lương Dược thì thầm với Lương Viễn Quốc: “Con không cần gia sư gì cả, hơn nữa cậu ta lại là bạn trai của em gái, nếu dạy phụ đạo cho con thì còn ra thể thống gì nữa? Em nói xem có đúng không, em gái?”

“Em cảm thấy hoàn toàn không có vấn đề gì cả.” Lương Văn cảm thấy Sở Trú đang lạnh lùng liếc nhìn mình liền vội vàng nói: “Chỉ cần thành tích của chị được cải thiện thì em tặng cậu ấy cho chị cũng được!”

“Hả?” Lương Dược chuyển đối tượng cô trừng mắt thành Lương Văn: “Em có biết mình đang nói cái gì không?”

“Thôi được rồi, hai con im lặng một chút đi!”

Lương Viễn Quốc ho một tiếng để thể hiện ra uy nghiêm của bậc phụ huynh, ông cẩn thận nhìn Sở Trú - người đã cướp đi trái tim của hai cô con gái của mình nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó thì bây giờ lại bị hai người bọn họ ruồng bỏ!

Lương Viễn Quốc: “Sở Trú, trước đây chúng ta đã gặp nhau rất nhiều lần rồi nên tôi sẽ không khách sáo nữa mà nói thẳng luôn, gia sư mà tôi muốn tìm cho Dược Dược ít nhất cũng phải có kinh nghiệm giảng dạy nhưng hiện tại bản thân cậu vẫn còn là học sinh, có lẽ không thích hợp lắm đâu.”

Sở Trú dường như đã chuẩn bị trước, anh lấy một xấp giấy từ trong túi tài liệu lấy ra đưa cho ông: “Mời chú hãy xem cái này trước rồi hãy đưa ra quyết định.”

Có ý gì?

Lương Dược đang dựa vào cánh tay ông không nhịn được mà liếc nhìn một cái, cô phát hiện ra đây chính là bảng điểm từ năm lớp 11 đến năm lớp 12 của anh, điểm kiểm tra giữa kỳ, cuối kỳ hay những bài kiểm tra lớn nhỏ đều được ghi rõ ở đây cả. Không ngoài dự đoán, anh vẫn luôn đứng nhất, lúc thi tốt nhất cũng chỉ kém điểm tổng hai điểm.

Lương Dược: “...” Vậy mà anh còn giữ tất cả bảng điểm của mình, tên đàn ông chó chết trong ngoài bất nhất vừa tự luyến vừa phiền phức!

“Ba, ba tuyệt đối không được để cái này mê hoặc đầu óc, thi tốt không có nghĩa là sẽ dạy tốt đâu!” Lương Dược ăn ngay nói thật.

Nhưng Lương Viễn Quốc không nghe lọt được nữa rồi, ông sửng sốt nhìn vào bảng điểm của Sở Trú, đây... Điểm này còn cao hơn cả điểm của thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm ngoái nữa! Ông vẫn luôn nghe nói Sở Trú học không tồi nhưng vẫn hoàn toàn chưa cảm giác được, cho đến hôm nay, khi được tận mắt nhìn thấy những điểm số thật này mới thực sự khiến ông cảm thấy ngưỡng mộ Sở Trú.

Tuổi tác của thiếu niên này không lớn lắm nhưng đầu óc và trí tuệ đều hơn hẳn một số người trưởng thành.

Nhưng cho dù anh có giỏi đến đâu mà con gái không muốn thì...

Lương Viễn Quốc có hơi do dự.

Lúc này Sở Trú lại lên tiếng: “Cháu hiểu rõ thành tích của con gái chú nên cháu chắc chắn có thể nâng điểm của cô ấy lên hơn 400 điểm chỉ trong vòng một tháng.”

“Vậy chốt như thế đi!” Lương Viễn Quốc lập tức đưa ra quyết định, ông rất tin tưởng vào khả năng của học sinh giỏi: “Con gái tôi giao cho cậu đấy, nên cậu nhất định phải giám sát việc học của nó đấy.”

“Ba!” Lương Dược mở to mắt ra, cô không ngờ mình lại bị bán đứng như vậy.

“Dược Dược, con cũng đã lớp 12 rồi, không thể tự làm theo ý mình như thế, bây giờ thành tích vẫn rất quan trọng.” Lương Viễn Quốc an ủi cô rồi nhìn về phía Sở Trú: “Cậu Sở, vậy chúng ta thống nhất cậu sẽ dạy Dược Dược trong một tháng, tiền lương là năm ngàn và cậu phải đảm bảo nó được trên 400 điểm, đúng không?”

“Vâng.” Sở Trú nhẹ giọng đáp lại rồi liếc nhìn Lương Dược cả người viết đầy chữ ‘không đồng ý’: “Cháu còn có một điều kiện nữa.”

“Điều kiện gì?”

“Học sinh phải nghe lời giáo viên.”

“Điều này là đương nhiên rồi.” Lương Viễn Quốc thoải mái đồng ý anh, học sinh nghe lời giáo viên là chuyện hiển nhiên, hơn nữa nếu không nghe lời giáo viên thì việc dạy kèm còn có ý nghĩa gì chứ?

“Cháu sẽ giúp chú giám sát cô ấy!”

Lương Dược: “...” Cô sắp toi đời rồi.

Lương Dược lại liếc nhìn Lương Văn, hy vọng cô ấy có thể quản bạn trai thật tốt, vì dù sao có cô gái nào có thể chịu được việc bạn trai mình dạy phụ đạo cho cô gái khác chứ?

Nhưng hình như Lương Văn không quan tâm chuyện này lắm, cô ấy cúi đầu nghịch móng tay, giống như tất cả những chuyện này đều không liên quan đến mình.

“...”

Ở bên kia, sau khi Sở Trú cất gọn bảng điểm của anh lại thì từ trên cao nhìn xuống cô, anh bình tĩnh nói: “Việc học không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta bắt đầu luôn đi.”

Lương Dược: “...”

*

Sở Trú thật sự ở lại làm gia sư cho cô, Lương Dược có cảm giác không chân thực lắm, giống như đang đi trên mây vậy.

Cô muốn cắt đứt quan hệ với anh nhưng anh lại như một bóng ma có thể xuất hiện trong cuộc sống của cô mọi lúc mọi nơi và bất cứ lúc nào, khiến cô không thể lường trước được.

Lương Dược đang băn khoăn không biết nên làm thế nào để đuổi anh đi, mà không nhận ra rằng mình đã đưa anh vào phòng.

Rõ ràng là có thể học ở ngoài phòng khách, hoàn toàn không cần đưa anh vào phòng riêng, nhưng khi Lương Dược nhận ra vấn đề này thì Sở Trú đã bình tĩnh ngồi ở bên cạnh cô: “Cậu đem hết tất cả sách giáo khoa cấp ba ra đi.”

“Ồ.” Lương Dược miễn cưỡng đáp lại một tiếng, cô không hiểu sao mọi chuyện lại trở nên như thế này.

Sở Trú đến nhà cô làm gia sư chỉ vì tiền thôi sao?

Dù có đánh chết cô cũng không tin.

Vậy anh làm như vậy vì cái gì? Gặp bạn gái sao?

Vậy thì nên đi qua phòng bên cạnh để dạy Lương Văn chứ!

Lương Dược nhíu mày suy nghĩ, trong lòng cô mơ hồ hiện lên một dự đoán, nhưng là một dự đoán mà cô không dám nghĩ tới.

Sở Trú tỉ mỉ quan sát cô, cô gái mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh lam nhạt, trông rất gầy, nửa cánh tay trắng nõn lộ ra trắng đến chói cả mắt, dáng người vừa mảnh mai vừa gầy gò.

Cô ngồi xổm trên nền đất mở ba lô ra, cái cổ mảnh mai, mái tóc xoăn bồng bềnh buông xõa xuống vai che gần hết khuôn mặt, từ góc nhìn của anh, đôi lông mày thanh tú của cô lúc thì thả lỏng lúc thì nhíu chặt lại, trông vô cùng phiền não.

Sở Trú yên lặng quan sát đến khi cô xoay người lại sau khi tìm được sách thì anh mới thu hồi lại ánh mắt.

“Đây, đều ở đây, còn có mấy quyển thì để ở trường học rồi.” Lương Dược ôm một chồng sách lớn đi tới rồi đặt trước mặt anh, cô còn cố ý liếc anh nói: “Tôi nói trước, thành tích của tôi vô cùng tệ, điểm thi cao nhất trong học kỳ vừa rồi chỉ hơn 200 điểm thôi, cậu có chắc là vẫn muốn dạy không?”

Sắc mặt của Sở Trú không thay đổi, anh tiện tay cầm cuốn sách toán lên lật xem: “Không ngờ còn có thể được hơn 200 điểm, cũng không tệ.”

Anh lạnh lùng khen ngợi một câu nhưng khi vào tai Lương Dược thì cô lại cho rằng đây càng giống như một lời châm chọc hơn, cô ôm tay nói: “Cậu đừng coi thường người khác, nói đi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Sở Trú cụp mắt xuống: “Tôi đã nói rồi, để kiếm tiền.”

“Cậu lừa ai thế?” Lương Dược nở nụ cười lạnh lùng: “Gia đình cậu giàu có như vậy, mẹ cậu lại còn là ngôi sao lớn, sao cậu có thể thiếu năm nghìn tệ được?”

Sở Trú dừng lại, giương mắt nhìn cô: “Sao cậu biết?”

Lương Dược nghẹn họng: “... Là em gái nói với tôi.”

“Hình như cậu hiểu tôi rất rõ?” Sở Trú bình tĩnh đóng sách lại, chậm rãi nói: “Nói đúng ra hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nhưng vừa rồi ở cửa, hình như cậu vừa nhìn là đã nhận ra tôi.”

Vẻ mặt của Lương Dược vẫn không thay đổi: “Cậu ở Nhất Trung nổi tiếng như vậy, lại còn đến Cửu Trung tham gia cuộc thi nữa, đương nhiên là tôi sẽ nhận ra cậu rồi.”

“Vậy sao?” Sở Trú không cũng tiếp tục truy hỏi, giọng nói anh nhàn nhạt khiến người ta không đoán được cảm xúc của anh, anh cụp mắt xuống lật sách đến bài đầu tiên: “Cậu học môn toán kém nhất, vậy nên sẽ bắt đầu với môn toán trước, cầm bút lên rồi lấy ghế qua đây ngồi.”

Có vẻ như anh thực sự chỉ muốn dạy kèm cô.

Lương Dược không đoán được mục đích của anh, cô khẽ nhíu mày, ban đầu cô còn tưởng rằng anh đã phát hiện ra chuyện cô giả làm Lương Văn để theo đuổi anh, nhưng nhìn phản ứng bình tĩnh của anh thì hoàn toàn không giống như đã biết mọi chuyện.

Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ những gì anh đã nói, nếu như cô dám nói dối anh thì kết cục của cô chỉ có thể là chết.

Lương Dược nhìn đống sách trên bàn, im lặng không nói gì.

Được thôi, thực sự cách cái chết cũng không còn bao xa nữa.

Thấy cô không hành động gì trong một lúc, Sở Trú ngẩng đầu lên liếc nhìn cô: “Sao vậy?”

“Thành thật mà nói, tôi không muốn được dạy kèm gì cả.” Vẻ mặt của Lương Dược tỏ ra vừa khó chịu vừa không cam tâm, cô lạnh lùng hất cằm lên nói: “Hơn nữa tại sao tôi phải nghe lời cậu?”

Lúc cô giả làm Lương Văn, vì phải theo đuổi anh nên cô mới nhẹ giọng dỗ dành, nhưng bây giờ cô đã khôi phục lại thân phận ban đầu của mình thì làm sao có thể dỗ dành anh như vậy được nữa?

Từ khi sinh ra cô chưa bao giờ khuất phục trước bất kỳ người đàn ông nào cả!

Sở Trú: “Tôi là giáo viên.”

“Vậy thì sao?” Lương Dược khinh thường nói: “Đừng nói với tôi rằng cậu sẽ thật sự đi mách ba tôi đó.”

Sở Trú đặt sách xuống, dùng ngón tay thon dài ấn lên trên trang giấy, nhẹ nhàng nói với cô: “Nếu như cậu có thể ngoan ngoãn nghe lời, thì đó cũng không phải là điều không thể.”

Lương Dược khẽ cau mày, quả thực ở chỗ ba vẫn hơi phiền phức, từ trước đến nay ba không bao giờ ép buộc cô làm việc gì cả, nhưng ông vẫn sẽ khóc đỏ cả mắt, sẽ lau nước mắt, sẽ tỏ ra đáng thương hỏi cô rằng có phải ông đã làm gì chưa tốt hay không.

Điều này còn có tác dụng hơn cả việc bị ép buộc cho nên Lương Dược mỗi lần đều bị khuất phục.

Nhưng cô hoàn toàn không có ý định chăm chỉ học hành, Lương Dược thấy hơi đau đầu, cô nhìn vẻ mặt lãnh đạm bình tĩnh của thiếu niên giống như cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng không thay đổi sắc mặt.

Dường như anh chưa từng thay đổi.

Lại dường như đã thay đổi hoàn toàn.

Anh của lúc trước mà cô quen biết sẽ không bao giờ dạy kèm cho con gái cả.

Vì dù sao anh vẫn còn mắc chứng chán ghét phụ nữ...

Đúng rồi, chứng chán ghét phụ nữ!

Ánh mắt Lương Dược lóe lên, khóe môi cũng âm thầm nhếch lên, cô đột nhiên cúi xuống nghiêng người về phía anh, đưa môi kề sát lỗ tai anh rồi phả vào tai anh hơi nóng. Cô thành công khi nhìn thấy sắc mặt của anh cuối cùng cũng thay đổi, cơ thể anh cũng hơi cứng ngắc lại.

Lương Dược mỉm cười, dùng ngón tay mảnh khảnh nâng cằm anh, ép anh quay mặt lại nhìn cô, nhỏ giọng quyến rũ: “Anh đẹp trai, có phải cậu và em gái tôi có mâu thuẫn gì nên mới cố tình tìm tôi để chọc tức em ấy đúng không? Nếu đúng là như vậy, cậu có muốn được tôi ôm thẳng vào lòng không, tôi sẽ đối xử với cậu tốt hơn cả em ấy đó~”

Lương Dược cố tình ẻo lả, tái hiện lại hình ảnh người phụ nữ xấu xa trong phim truyền hình một cách sinh động, tay còn lại của cô còn cố tình sờ ngực anh, mong chờ anh có thể đẩy cô ra xa.

Dọa anh sợ đến mức phải rời đi!

Nếu như cô nhớ không lầm thì Sở Trú ghét nhất là loại phụ nữ lẳng lơ như cô vậy.

Cách đây khá lâu, lúc ở trong quán bar, vẻ mặt anh tràn đầy sự chán ghét đẩy cô ra.

Cô vẫn còn nhớ rất rõ.

Lương Dược cười tự tin, nhưng đợi hồi lâu mà cô vẫn không phát hiện anh có động tĩnh gì cả.

Sở Trú nhìn cô nhưng vẫn giữ im lặng, mặc kệ cô có trêu chọc như thế nào, anh vẫn không có phản ứng gì.

Nụ cười của Lương Dược đã hơi cứng ngắc, khi ngón tay đang nâng cằm anh của cô đã mỏi thì cuối cùng Sở Trú cũng động đậy, nhưng không phải đẩy cô ra, bàn tay anh lại luồn qua mái tóc mềm mại của cô, ôm đầu cô từ phía sau rồi đè cô ra hôn, chỉ trong phút chốc mà đã khiến khoảng cách vốn dĩ ngắn ngủi của họ giảm xuống thành số âm.

Lương Dược sững sờ trong chốc lát, cảm giác va chạm vừa ấm áp vừa nóng rực trên môi cô đã nói rõ cho cô biết rằng đôi môi của hai người họ đang dán chặt vào nhau!

“???”

Lương Dược bàng hoàng, hoàn toàn quên đi phải chống cự.