Bên Tai Nỉ Non

Chương 3: Chữa Khỏi

Editor: Ninh Nhiên

Beta-er: Taco

-----•-----

Cố Nhược về đến nhà, mở máy tính lên đăng nhập vào YY.*

(*)YY là một phần mềm tương tác trực tuyến giàu thông tin, thông qua âm thanh, văn bản và hình ảnh cho phép người sử dụng tham gia các hoạt động trực tuyến theo thời gian thực dưới hình thức đoàn đội, nhóm... (nguồn: baidu)

Gần đây cô vừa nhận một bản tập mới, tối hôm nay chủ kênh sẽ mở pia* diễn trực tuyến.

(*) đại loại là tập diễn, hướng dẫn, làm mẫu,...

Sau khi vào được kênh YY, cô phát hiện mình đang đăng nhập bằng tài khoản của một người bạn trên YY.

Trước đây có một lần nhóm của cậu ấy mở ca hội nhưng buổi tối cậu ấy không kịp online, liền nhờ Cố Nhược đăng nhập tài khoản để hỗ trợ khống tràng*, kết quả cô lại quên đăng xuất.

(*) Khống tràng được rút gọn từ cụm từ "khống chế tràng diện", chỉ nhân viên quản lý chịu trách nhiệm khống chế hiện trường, có quyền cấm chữ, cấm ngôn, cấm ID vào kênh nếu phát hiện người vi phạm quy định của kênh YY. Nguồn: SPARL)

Mà lúc này, cô đang tham gia vào một phòng nhỏ có thiết lập mật mã.

Lúc Cố Nhược đang định đổi về tài khoản của cô thì lại nghe được mọi người ở đây đang thảo luận về mình.

Nữ sinh 1: "Đô Đô đến rồi hả, hiện tại không có Nhược Nhược."

Nữ sinh 2: "Ai? Nhược Nhược? Có phải là người đã từng phối âm Hoa Mân không?

Nữ sinh 1: "Đúng vậy."

Nữ sinh 2: "Tôi không xem danh sách, cũng không biết có cô ấy tham gia, lần trước nghe cô ấy trực tiếp phối diễn Hoa Mân, giọng nói hình như hơi giống người ngoài hành tinh."

Nữ sinh 3: "Cô ấy nói, ngày thường nói chuyện thì giọng nói cũng như vậy."

Nữ sinh 2: "Vậy bạn bè của cô ấy vừa nghe cô ấy nói chuyện chắc sẽ không nổi da gà rồi rơi đầy đất đó chứ? Giọng nói kia... thật sự, nếu trong trò chơi giả làm em gái dễ thương thì cũng được, nhưng ngày thường mà nói như vậy thì ghê tởm chết mất. Giọng khi phối âm của các cậu và giọng ngày thường khi nói chuyện có giống nhau không?

Nữ sinh 3: "Ha ha ha, dù sao ngày thường tớ cũng không nói chuyện như vậy."

Nữ sinh 2: "Đúng đấy... Mọi người trong lòng đều hiểu rõ, còn giả bộ cái gì chứ..."

Bỗng nhiên lúc này, nam sinh chủ kênh lại mở miệng: "Tôi ngày thường cũng nói giống như vậy."

Anh cũng xem như là người mới, giọng nói nam tính, âm cuối theo thói quen thả chậm nên nghe qua vô cùng thoải mái. Đoán chừng bên ngoài cũng là một con người ôn nhu.

Nữ sinh 2: "Giọng nói của anh không tồi a, rất bình thường."

Nam sinh: "Tôi cảm thấy giọng nói của Nhược Nhược cũng rất bình thường."

Cố Nhược ngồi ở trước máy tính, trầm mặc một hồi mới nhấn nút mở mic: "Tôi đã tới rồi."

YY nháy mắt lập tức im lặng.

Nam sinh là người đầu tiên mở miệng: "Nhược Nhược, cậu làm sao lại đăng nhập bằng tài khoản của Đô Đô."

"Lần trước tôi giúp Đô Đô khống tràng quên đăng xuất, lúc đầu định là sẽ đổi lại tài khoản tham gia." Cố Nhược giải thích xong tạm dừng một chút, nói tiếp: "Nhưng mà thôi bỏ đi, tôi cảm thấy mình không thể hòa hợp được với thành viên của nhóm, tôi sẽ rời nhóm."

Nói xong, cô lập tức rời khỏi YY.

Đăng xuất khỏi tài khoản YY của Đô Đô, Cố Nhược xoa xoa mặt, sau đó mở cặp lấy vở ra bắt đầu làm bài tập.

Lúc này mẹ của Cố Nhược bỗng nhiên gõ cửa phòng, Cố Nhược đi qua mở cửa, ló đầu ra hỏi: "Có chuyện gì vậy mẹ?"

Mẹ Cố xách theo một cái hộp nhỏ đưa cho Cố Nhược: "Dì Thẩm nhờ mẹ đưa cho con, nói con giúp con trai của bà ấy giảng bài tập?"

Mẹ Cố và Thẩm Vĩnh Phân đều làm việc tại ủy ban, hai người đều là lãnh đạo nhỏ.

Ngày thường thời gian nên đi làm thì đi làm, sau khi tan làm thì về nhà ăn cơm, sau đó tổ chức cùng nhau tham gia viết thư pháp. Ngoài ra còn có "đoàn chạy bộ", mặc quần áo thể dục đến công viên gần đó để đi bộ.

Thậm chí gần đây còn bắt đầu đi múa tại quảng trường.

Cha mẹ lớn, có muốn quản cũng không được.

Cố Nhược nghĩ, có thể là việc cô giúp tiểu ca ca gian lận, vì thế ậm ờ mà trả lời: "Vâng... có thêm wechat, con giúp cậu ấy giảng vài đề."

Mẹ Cố cũng không hỏi nhiều.

Cô duỗi tay tiếp nhận cái hộp nhỏ rồi đi vào phòng, sau khi mở ra thì nhìn thấy bên trong hộp có đặt một cái bánh kem nhỏ.

Bánh kem không lớn nhưng vô cùng tinh xảo, mặt trên trang trí dâu tây, còn có hoa văn hình vẽ chú gấu và vịt nhỏ màu vàng. Cô dùng thìa múc một miếng, ăn vào miệng liền tan ra, ngọt mà không ngán, vậy mà ăn rất ngon!

Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho tiểu ca ca: Cậu mua bánh kem cho tôi sao?

Thân Khinh Như Yến: Ừ, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo.*

(*) Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo - 滴水之恩,涌泉相报: Câu này có nghĩa là sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ (nguồn: baidu). Ở đây ý của Thẩm Khinh là cho dù việc mà Cố Nhược giúp cậu là việc nhỏ nhưng cậu vẫn phải báo đáp thật tốt.

Nhược Nhược: Thật sự không cần như vậy, chính cậu ăn cũng không đủ no.

Thân Khinh Như Yến: Nhà bạn học mở tiệm, tôi mua được lời.

Nhược Nhược: Cảm ơn tiểu ca ca!

Vốn dĩ tâm tình của Cố Nhược không tốt, sau khi ăn bánh kem trong nháy mắt liền được chữa khỏi. Quả nhiên bánh kem nhỏ xinh xắn, hương vị ngọt ngào sẽ làm tâm tình tình của con người lập tức tốt lên.

Lúc này Đô Đô gửi tin nhắn tới: Nghe nói cậu cùng mấy người kia không vui rồi cãi nhau hả? Chết tiệt, nếu tớ ở đó, tớ sẽ xé bọn họ mấy cái, mỗi lần chỉ cần có mấy người bọn họ thì liền có chuyện. Kế hoạch lần này cũng không có gì quan trọng, cứ như vậy nghe thôi.

Đô Đô: Bất quá anh chủ kênh không tồi, một mình liên hệ với tớ, muốn thêm bạn tốt với cậu, tớ có thể gửi danh thϊếp không?

Cố Nhược nghĩ đến nam sinh này vừa rồi đã nói giúp mình, vì thế đồng ý.

Rất nhanh, nam sinh liền gửi lời mời thêm bạn tốt, cô nhấn đồng ý.

Yến Sơ: Vừa rồi xin lỗi.

Nhược Nhược: Không phải lỗi của cậu đâu, cậu không cần xin lỗi.

Yến Sơ: Kỳ thật tôi rất muốn cùng cậu hợp tác.

Nhược Nhược: Chúng ta từng hợp tác rồi sao?

Yến Sơ: Không, tôi từng nghe qua cậu hỗ trợ phối ca kịch, đặc biệt thích.

Nhược Nhược: Ha ha ha, lần sau sẽ có cơ hội.

Yến Sơ: Được!

Cố Nhược nhìn bánh kem, đột nhiên phản ứng lại mình chưa chụp ảnh để làm kỷ niệm, lập tức mở ra camera. Cô xoay bánh kem một vòng, dùng đồ trang trí che lại chỗ lúc nãy bị chính mình múc một miếng, sau đó bắt đầu chụp ảnh.

Món quà đầu tiên tiểu ca ca cho cô, cô phải chụp ảnh lưu niệm.

Trường của Cố Nhược tuy rằng là cao trung* trọng điểm của tỉnh, nhưng để hưởng ứng lời đề nghị giảm bớt gánh nặng học tập, cao nhất* và cao nhị* không có lớp tự học buổi tối, khi lên cao tam* mới ở lại trường để tự học buổi tối.

(*) Cao trung: trường cấp ba. Cao nhất, cao nhị, cao tam lần lượt là lớp 10, lớp 11 và lớp 12.

Tuy nhiên, rất nhiều học sinh buổi tối vẫn sẽ mời gia sư đến nhà dạy, cuối tuần thì lại tham gia các lớp học bổ túc nên cũng không rảnh rỗi, lại làm cho các bậc phụ huynh rất mong muốn trường học có thể tổ chức lớp tự học buổi tối.

Ý kiến vẫn luôn được đưa lên, nhưng mà mãi vẫn chậm chạp không có hồi đáp.

Cố Nhược là học sinh hiếm thấy, buổi tối lại rất nhàn rỗi.

Mọi người trong nhà hoàn toàn nghe theo ý kiến của cô, ngoại trừ cuối tuần Cố Nhược sẽ đến lớp để học bổ túc tiếng anh, thì không còn sắp xếp nào khác.

Điều này cũng thuận tiện để cô phát triển sở thích riêng của bản thân.

Buổi tối tan học vừa mới xuống khỏi xe buýt, cô liền nghe được âm thanh thông báo của tai nghe.

Cô lấy điện thoại ra xem tin nhắn, phát hiện là do tiểu ca ca gửi tới: Cậu uống trà sữa thêm đá không?

Nhược Nhược: Tôi thích nhiệt độ bình thường.

Qua một lát sau, tiểu ca ca gửi tới tin nhắn: Ở phố cũ quán trà sữa "Tôi và tiểu bằng hữu của tôi" ly thứ hai được giảm một nữa, tôi mua hai ly. Nhưng một mình tôi uống không hết, cậu tan học lúc đi ngang qua đây thì ghé lấy một ly còn lại đi.

Nhược Nhược: A? Thiệt hay giả?

Thân Khinh Như Yến: [ hình ảnh ]

Thân Khinh Như Yến: Chính là nơi này, có thể tìm được không?

Cố Nhược vội vàng thay đổi lộ trình, đi về hướng khác để đến phố cũ, trong lúc đi còn có chút hồi hộp, có phải sẽ gặp được tiểu ca ca hay không?

Có điều lúc cô đi vào tiệm trà sữa, trong tiệm cũng không có khách hàng nào khác, chỉ có tiếng thông báo của các đơn đặt hàng vang lên.

Cô đi đến quầy bar hỏi: "Xin hỏi, có phải có một tiểu ca ca để lại một ly trà sữa hay không ạ? Là ly thứ hai được giảm một nữa."

Chị gái bên trong quầy bar lập tức đã hiểu, từ bên trong xách ra một ly trà sữa đưa cho Cố Nhược.

Đây là trà sữa loại ly lớn, uống hai ly như vậy nhất định sẽ bị ngọt chết. Ngoài ra, Cố Nhược còn là loại người nếu đã sắp đi ngủ mà trước đó còn uống trà sữa thì sẽ không ngủ được.

Cố Nhược lại hỏi: "Tiểu ca ca đã đi rồi sao?"

Nữ hài trả lời: "Đúng vậy, gọi xong liền đi rồi, chắc là cũng đi được năm phút rồi, ly này là được làm sau."

Cố Nhược chần chờ một chút mới nhỏ giọng hỏi: "Tiểu ca ca trông như thế nào?"

Chị gái dường như không nghĩ tới Cố Nhược vậy mà cũng không biết được ngoại hình của người kia, thoáng giật mình, ngay sau đó liền cười: "Hai người chưa gặp nhau sao? Cậu ấy... vóc dáng rất cao, cao cao gầy gầy, rất đẹp trai, mặc đồng phục thể thao. Có điều cậu ấy gọi nước trái cây không bỏ thêm gì cả, khẩu vị rất kỳ lạ."

Cố Nhược xách theo trà sữa cùng chị gái nói cảm ơn, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài, trong lòng "thịch thịch" không ngừng nhảy loạn.

Cao cao gầy gầy.

Rất đẹp trai.

Thật ra trong giới phối âm có một hiện tượng rất khó hiểu, ít nhất là trong cái vòng quan hệ nhỏ hẹp của cô chính là như vậy.

Không biết vì sao, lâu nay các tiểu ca ca có giọng nói dễ nghe, thì lại có nhiều người ngoại hình đều rất béo.

Vì lý do này nên những ai có dáng người gầy gầy, diện mạo tuấn tú, đều sẽ bị nhóm thanh khống xem như bảo bối.

Tiểu ca ca có giọng nói dễ nghe như vậy, lại còn rất tuấn tú nữa?

Cố Nhược lại trở thành hoa si.

Về đến nhà đi vào trong phòng, cô đem trà sữa đặt ở trên mặt bàn, nhìn một lúc lâu cảm thấy không muốn uống cho lắm.

Cuối cùng lại sợ trân châu bên trong để lâu sẽ không ngon, vẫn là cắm ống hút vào hút lên.

"Thật ngọt..." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.

Trong miệng ngọt ngào.

Trong lòng cũng ngọt ngào.

Có một cảm giác ngọt ngào yên lặng không một tiếng động ở trong l*иg ngực sinh sôi, không kiêng nể gì mà lan ra.

Cố Nhược là kiểu người nếu có ai đó tặng quà cho mình, cô cũng phải đáp lễ lại.

Cô nghĩ tiểu ca ca đã khó khăn như vậy, cô cũng không thể chiếm tiện nghi của cậu được, trong lòng lập tức ghi nhớ chuyện này.

Hai ngày sau, lúc cô đi đến cửa hàng điểm tâm thường đến để mua bánh tart trứng, nghe được âm thanh thông báo của các đơn đặc hàng, lại nghe được một câu trọng điểm là: nhận tại cửa hàng.

Vì thế Cố Nhược lập tức hỏi bà chủ ở đây, sau đó chọn một ít điểm tâm trong cửa hàng, rồi lưu lại số wechat của tiểu ca ca.

Cố Nhược ra khỏi tiệm mới gửi tin nhắn cho cậu: Cửa hàng điểm tâm "ba con gấu trúc nhỏ", đến nhận tại cửa hàng, nói ra tên wechat là được.

Thân Khinh Như Yến: ???

Thân Khinh Như Yến: Này, cậu cảm thấy tên wechat của tôi có thể nói ra sao?

Cố Nhược nhìn điện thoại lập tức cười ra tiếng, nhanh chóng đi lên cầu thang để chọn vải dệt.

Cửa hàng mà cô thường đến nằm ở tòa nhà dân cư trên lầu hai, lầu một là cầu thang ngoài trời. Quan sát cửa hàng thật kỹ thì kỳ thật nó không khác gì thiên đường.

Chỉ là sau khi đi vào bên trong thì tín hiệu của điện thoại không tốt, cô đứng ở bên cạnh lan can trả lời tin nhắn: Tôi cảm thấy cũng được mà.

Cô vừa trả lời tin nhắn xong thì nhìn thấy một nam sinh ở phía dưới lầu mà cô đang đứng chạy ngang qua.

Nam sinh dáng người cao gầy mảnh khảnh, mặc trên người áo khoát đồng phục của trường thể thao, lộ ra đôi chân trơn bóng, dưới chân mang một đôi giày thể thao.

Hình như cậu đã chạy rất lâu, dùng khăn lông trên cổ lau mồ hôi, sau đó nhanh chóng chạy mất.

Có rất nhiều hình thức vận động trong thể thao.

Hình thức của nam sinh này vừa vặn là chạy bộ, lại còn có thể khiến cho người khác nhìn ra được cậu ấy rất thường xuyên vận động như vậy.

Tư thế chạy bộ chính xác là: Bả vai phải ở trạng thái thả lỏng, đầu gối nâng lên, thân trên thẳng, hai chân dẫm lên mặt đất phải nhanh, vị trí của bàn chân trên mặt đất phải nằm ngay dưới cơ thể khi di chuyển về phía trước.

Thân thể của cậu vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng, bước chân cũng không có nặng nề, ngược lại vô cùng thoải mái.

Cố Nhược nhón chân lên, muốn vượt qua vật cản trở nhìn nam sinh vừa mới chạy qua, cảm thấy cảnh tượng này hình như đã từng gặp qua.

Suy nghĩ một hồi bỗng nhiên nhớ ra, là quái vật chân dài đã từng giúp cô trèo tường.

Thì ra gần nhà cô cũng có học sinh trường thể thao?

Nghĩ ngợi một hồi cô liền sửng sốt, nhanh chóng gửi tin nhắn cho tiểu ca ca hỏi: hiện tại cậu đang ở đâu?

Thân Khinh Như Yến: Tiệm bánh bao.

Cố Nhược lập tức cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều, gần đây cũng không có tiệm bánh bao.

Ở phía bên kia, Thẩm Khinh nghe được tiếng thông báo trong tai nghe thì ngừng chạy, nhìn thoáng qua điện thoại.

Sau khi cậu bị đình chỉ cũng không có dừng huấn luyện, đi học, tan học đều là chạy bộ, hôm nay cũng như vậy.

Khi đọc tin nhắn xong cậu nhìn trái nhìn phải, thấy được một cái bảng hiệu cực lớn, viết tiệm bánh bao, cũng không biết là khai trương khi nào, trước kia cũng chưa thấy qua.

Cậu cúi đầu đánh chữ trả lời: Tiệm bánh bao.

Nhược Nhược: Ồ!

Thân Khinh Như Yến: Làm sao vậy?

Nhược Nhược: Không có việc gì.

Thẩm Khinh chạy tới cửa hàng điểm tâm, nói tên wechat của mình.

Bà chủ liền nhìn Thẩm Khinh cười: "Là cậu sao, đây, là tiểu cô nương chọn cho cậu."

Thẩm Khinh duỗi tay tiếp nhận, mở túi giấy ra nhìn, bên trong là một hộp bánh ngọt, có bánh quả hạch đào, bánh trứng cuộn, bánh quy,...

"Cái này hết bao nhiêu tiền?" Thẩm Khinh thuận miệng hỏi.

"Hơn một trăm."

"Nhiều như vậy sao? Đã trả xong tiền?"

"Ừ." Bà chủ nhìn Thẩm Khinh, dù sao cũng là người quen, nhịn không được bát quái hỏi: "Bạn gái hả?"

Thẩm Khinh cầm túi bánh lắc lắc đầu: "Không phải, tiểu học bá như cậu ấy sẽ không yêu đương."

"Cô bé chọn rất dụng tâm đó, ở trong tiệm xoay hơn hai mươi phút mới chọn xong."

Thẩm Khinh định rời đi, nghe đến đó bước chân liền ngừng lại, thuận miệng trả lời vài câu, rồi dặn dò: "Đừng nói với mẹ con."

"Đã biết."

Từ trong tiệm đi ra Thẩm Khinh gửi tin nhắn cho Nhược Nhược: Sao lại mua nhiều như vậy?

Nhược Nhược: Nếu cậu không có tiền ăn cơm, thì ăn cái đó đi, đỡ đói.

Thẩm Khinh nhận ra, Cố Nhược vẫn còn nghĩ rằng cậu rất nghèo, cậu thật sự không biết phải làm như thế nào để nói cho cô hiểu, cậu không phải nghèo, chỉ là cậu đang thiếu tiền mua giày mới.

Thân Khinh Như Yến: Về sau đừng mua nữa, không khéo lại làm cạn hết tiền tiêu vặt của cậu?

Nhược Nhược: Không cần lo lắng, tôi có thể tự mình kiếm tiền, vì để chăm em bé tôi đã học được rất nhiều tay nghề.

Thẩm Khinh không biết chăm em bé là có ý tứ gì, còn cho là trong nhà Cố Nhược có thêm một em trai, còn thuận tiện não bổ ra một câu chuyện trọng nam khinh nữ. Cố Nhược khắc khổ đọc sách đồng thời còn phải hỗ trợ kiếm tiền nuôi em trai.

Ngay sau đó cậu trả lời: Tôi cảm thấy con gái khá tốt, về sau nếu tôi muốn có con, cũng thích con gái.

Cố Nhược xách theo vải dệt mà mình mới vừa mua để may quần áo cho búp bê BJD*, nhìn tin nhắn mà tiểu ca ca gửi tới có phần không biết phải nên trả lời như thế nào.

Như thế nào đột nhiên lại nói đến vấn đề này?

(*)Búp bê BJD (Ball Jointed Doll) còn gọi là Búp bê khớp cầu, được sản xuất chủ yếu ở Nhật Bản, Hàn Quốc và Trung Quốc. Búp bê BJD còn có cách gọi khác là ABJD (Asian Ball Jointed Doll), được đúc bằng Polyurethane resin. BJD được mô tả như người thật hoặc anime, thường có kích thước từ 9cm đến hơn 70cm và cho phép người chơi tạo dáng, trang điểm, thay đổi mắt, tóc giả (wig) và trang phục theo ý muốn. (Hình của búp bê BJD mình để đầu chương nhé!)

- -------------

???? Tác giả có lời muốn nói:

Con gà và con vịt nói chuyện với nhau trong 4 tháng, toàn bộ đều dựa vào giọng nói để duy trì.

Hai người cũng thật sự nghèo khó, cuối cùng đều ở trong hố đốt tiền.

Một người mua giày, một người mua búp bê BJD.