Sương Mù Đầy Trời (Di Thiên Đại Vụ)

Chương 27: Lời âu yếm và lời nói dối

Ôn Loan thấy mình đang rơi vào một cuộc chiến khó khăn.

Đúng, nhất định phải thắng ---- trong đầu hắn chỉ còn lại suy nghĩ bướng bỉnh như thế.

Khi Cyrus trêu chọc, hắn bất chấp cắn cổ đối phương, xuôi theo trái cổ mà liếʍ láp. Đồng thời ngay lúc hắn muốn chiếm lấy ưu thế, điểm nhạy cảm lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới mức run rẩy thua thảm trận này.

Đây là dây dưa không lý trí.

Ngay khi ý thức mơ hồ còn sót lại của Ôn Loan, vừa vụt lên suy nghĩ "Mình đang làm gì vậy", đã bị cảm xúc như sóng biển mạnh mẽ cuốn đi. Hắn biết động tác kịch liệt khó tránh khỏi ma sát, làn da trần trụi tựa như bị lực hấp dẫn dán sát vào nhau.

Trên người Cyrus, có hơi thở thu hút hắn không cách nào chống lại được.

Hắn muốn sở hữu và chiếm giữ người trước mặt này, bởi vì ----- Ôn Loan lại kỳ dị mà cảm giác bản thân rất đói bụng, không phải đói kiểu bụng kêu rồn rột, mà là khi đứng trước món ngon, không nhấc bước nổi, một cảm xúc mãnh liệt phát ra từ tiềm thức.

Động tác vật lộn, trong lúc vô tình đã giảm bớt, lực cũng yếu dần.

Sự chần chừ trên tinh thần, đã bị chinh phục bởi sự ăn ý của cơ thể, khó nói thành lời, một người hoàn toàn không biết tên, căn bản không biết gì về nhau ------- việc này vốn không thể nào xảy ra được.

Còn về chuyện ngày mai....

Quỷ tha ma bắt, hiện tại ai còn nhớ tới ngày mai, ngoại trừ đối phương ai còn có thể nghĩ đến những chuyện khác.

Ôn Loan không nhìn thấy được gì, nhưng hắn có thể cảm giác theo sự đυ.ng chạm ma sát làn da như run rẩy tỉnh giấc, hưng phấn khiến hắn vô tình siết chặt ngón tay, mạnh mẽ hôn siết lấy kẻ đang dùng lưỡi vuốt phẳng môi của mình.

Không gian chật hẹp đen ngòm, tràn ngập tiếng hít thở hổn hển.

Cyrus hơi ngẩng mặt nhìn hắn, trong bóng tối hắn phát hiện mắt Ôn Loan rất sáng, không có tiêu cự, chỉ dựa vào bản năng mà đang nhìn mình, cho nên tầm nhìn xuất hiện khác biệt rất nhỏ.

"Tim anh đập... rất nhanh." Ôn Loan hàm hồ nói.

"Nó không bình thường cũng bởi do cậu." Lời Cyrus nói không phải lời âu yếm, mà là sự thật.

Chẳng qua Ôn Loan cũng không nghĩ vậy, hắn đang bị tìиɧ ɖu͙© chi phối lý trí, mà không phải chỉ số thông minh bị rớt mất, nghe lời đó, Ôn Loan không kìm được mà cười mỉa.

"Anh nói lời này với rất nhiều người rồi à?" Ôn Loan không tin một kẻ có thể tuỳ tiện lên giường cùng người lạ thì có khí tiết vững vàng gì cho cam.

"Chỉ mình cậu."

"Tôi không tin."

"Thực ra, tôi cũng không tin mình lại nói ra lời vừa nãy." Lý trí còn sót lại của Cyrus bừng tỉnh, những lời ác quỷ thì thầm bên tai khi nãy, kỳ thật chính là lời hắn đang tự hỏi bản thân mình.

Có muốn thử một chút không, tốt thôi, thử, muốn dừng mà không được.

Có hài lòng với thứ đang chạm vào không? Cực kỳ hài lòng, quả thực vượt quá mong đợi...

Khiến Cyrus càng thêm vui thích chính là, mặc dù Ôn Loan liều chết không trả lời, nhưng mà từ phản ứng của hắn có thể nhìn ra, đáp án của hắn đối với những vấn đề kia hoàn toàn giống với Cyrus.

- ---- có lẽ, đó là lưỡng tình tương duyệt?

Cyrus lơ đễnh nửa giây, sau đó xém chút bị đả kích bởi chính suy nghĩ kỳ quái vừa hiện của mình, suy nghĩ của hắn sao lại có thể cùng hướng với Shax và Dantalian được? Lưỡng tình tương duyệt chỗ nào chứ, trên bản chất, hắn và người trong lòng hoàn toàn vẫn là người xa lạ.

Chẳng qua, bắt đầu từ quan hệ người xa lạ, nghe cũng không tệ, cực kỳ không tệ!

Trong bóng tối, hắn soi xét Ôn Loan càng thêm tỉ mỉ.

Sự hưng phấn khiến màu ửng hồng, nhuộm đầy cả ngực cổ cùng hai má.

Một giọt mồ hôi trên trán Cyrus lăn dài, rơi xuống xương quai xanh Ôn Loan, hai đường cong cân xưng kia theo nhịp thở đốc mà phập phồng, Cyrus bỗng muốn nhìn càng nhiều, loại tâm lý khát cầu mà mờ mịt này, khiến hắn chậm rãi vươn tay lần mò xuống dưới.

"A."

Sự nóng bỏng vẫn luôn không được giải phóng, bị nắm chặt rồi ma sát hững hờ, sự thành thạo đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến thắt lưng Ôn Loan không kìm được giật nảy theo, nhưng rất nhanh lại trùng xuống.

Rêи ɾỉ ngắt quảng, khiến con ác quỷ trong nội tâm Cyrus, lần thứ hai sung sướиɠ vùng dậy, thậm chí bởi do quá hưởng thụ, ngay cả một chút dấu hiệu thức tỉnh lúc ban đầu đã biến mất, hoàn toàn tiến vào ngủ say.

Ôn Loan ý thức mơ màng, l*иg ngực phập phồng dữ đội, nhè nhẹ từng làn sương mù, bao xung quanh bị hít vào, Cyrus trong lúc vô tình nhìn thấy, nhưng không để ý, hắn còn nghĩ đây là hơi nóng do hắn cùng Ôn Loan thở dốc mà ra, hơn nữa hiện tại mồ hôi đã làm mờ đi đôi mắt hắn.

Khi cơ thể Ôn Loan đột nhiên run lên, lêи đỉиɦ, Ôn Loan mất đi sức lực, càng không thể trông mong hắn có thể phân biệt một mảnh trắng xoá trước mắt là ảo giác, hay là màn sương.

Cánh tay Ôn Loan buông lỏng, mê muội nằm vật ra.

Hiện tại hắn rất thoả mãn, tựa như ăn no chơi đủ, tinh thần thoả mãn cơ thẩn mỏi mệt, tựa như đang trôi bồng bềnh giữa dòng nước ấm áp, ngay cả cử động một chút cũng lười.

Khát khao tìиɧ ɖu͙©, cũng trở nên mờ nhạt.

Cho nên khi mắt cá chân phải bị nhẹ nhàng nắm chặt rồi nâng lên, ngón tay dịu dàng lại quyết đoán dò tìm lối vào sít chặt, thì cũng không hề có chút biểu hiện chống cự nào, Ôn Loan biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng tinh thần hắn rất thoả mãn, vẫn đang mê muội trong loại cảm giác mà hắn trước giờ chưa từng có này, bàn tay hững hờ khoát lên vai Cyrus, có thể cảm giác được tim bọn họ đang cùng đập kịch liệt chung một nhịp, rồi theo mỗi lần thở dốc từ từ bình ổn lại.

Đầu tiên là vô ý thở dài, sau đó trong bóng tối bọn họ chầm chậm tiến sát vào nhau, bình tĩnh dịu dàng hôn đối phương.

Lần thứ hai Ôn Loan hiện lên suy nghĩ "Mình đang làm gì vậy", nhưng thật mau hắn không lại nghĩ nữa, vì thế bọn họ hôn nhau càng thêm nồng ấm, dạt dào tình cảm, bình yên như thể họ đã quen nhau rất rất lâu rồi.

Không đúng, phải là tìm kiếm rất lâu...

Ôn Loan mơ màng nghĩ, ngay khi ý thức của hắn dần dần chìm sâu, một cơn đau xé khiến hắn bừng tỉnh, cứng còng run nhè nhẹ.

Một lúc lâu, hai người không động đậy.

Ôn Loan đau đến nỗi gân sau ót giật tưng, điều duy nhất an ủi hắn chính là đối phương cũng không tốt hơn hắn là bao, cơ thể cứng ngắc, mồ hôi lạnh toát ra không ngừng, chính là câu trả lời.

Lối vào bởi vì đau đớn co bóp không ngừng sít thật chặt.

Cyrus giống như những người khác trong viện nghiên cứu, có vài lần kinh phí thiếu hụt, phải thường xuyên dùng bản thân làm vật thí nghiệm.

Cho nên lúc này Cyrus vẫn có thể khống chế hơi thở ổn định, thả lỏng tinh thần, dùng ý chí mạnh mẽ kiềm chế bản năng chinh phạt điên cuồng, thậm chí còn từ tốn chỉnh lại phần dưới, chuyển sang tư thế nằm nghiêng khiến cả hai thoải mái hơn.

"Có 'nhiều buổi tối vui vẻ'?" Ôn Loan chảy mồ hôi lạnh còn không quên cười nhạo, "Kinh nghiệm phong phú? Sao hừ?"

Kết quả người nào đó ghé vào tai hắn thì thầm: "À, đó là nói dối."

"..."

Thừa nhận nói dối với thái độ đương nhiên như này, đúng là hiếm thấy, Ôn Loan tấm tắc nghĩ, rốt cuộc người này làm nghề gì, mà da mặt có thể dày như vậy?

Ôn Loan đang suy tư vấn đề này để phân tán bớt sự chú ý, giảm đau đớn, chợt nghe người bên cạnh nói thêm: "Có quan trọng gì đâu, sang ngày mai, lời nói dối này sẽ trở thành sự thật."

- -------

Ngày hôm sau khi Ôn Loan tỉnh hồn lại, cuối cùng cũng hiểu câu nói kia có ý gì.

Hắn nổi giận siết chặt nắm tay, tiếp đến cánh tay bủn rủn làm hắn không khỏi rên lên đau đớn, xương cốt toàn bộ người hắn giống như bị tháo ra rồi lắp vào lại.

Cả đêm năm lần, chết tiệt, ròng rã năm lần!

Ôn Loan thề với trời chưa bao giờ gặp qua loại khốn kiếp này, đây căn bản chính là mò tới trên mình mình một lần đạt được "Kinh nghiệm phong phú", chuyện Ôn Loan hiện tại muốn làm nhất, chính là hung hắng đá đứt chân tên kia, hoặc là đánh hắn đến không dám tuỳ ý kiêu ngạo như vậy nữa.

- ----- có điều, đêm qua lúc hắn bực bội nhất, hình như có tung mấy cú ra thì phải, không biết hiệu quả thế nào.

Cả người Ôn Loan cứng ngắc, cho đến giây phút này, hắn mới hoàn toàn ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

Hắn, đầu óc động kinh, chẳng hiểu ra sao cùng với một người xa lạ....

Ôn Loan hung hăng mắng chửi bản thân một câu, hắn cảm thấy chỉ số thông minh của bản thân chắc chắn đã theo chân Seere mà rớt mất rồi. Khiến hắn xoắn xuýt chính là, dư âm sung sướиɠ vẫn còn đong lại trên cảm xúc và cơ thể, khiến hắn không cách nào phán đoán tối qua rốt cuộc có phải sai lầm hay không.

Ôn Loan đã từng cảm thấy bản thân đối loại chuyện này không hứng thú gì cho cam, cũng cho rằng mình chắc chắn là một dị tính luyến, nhưng hiện tại hắn có cảm giác toàn bộ cuộc sống hai mươi năm trước đúng là sống uổng phí.

Có lẽ đây là một cơn ác mộng.

Theo thói quen Ôn Loan nghĩ thế, tiếp đến đầu hắn nặng trĩu, sau đó lại sờ sờ bụng mình một cách quái lạ.

Cơ thể đau nhức như bị xe buýt nghiền qua hắn có thể hiểu, nhưng ấy ấy xong ngày hôm sau cảm giác đầy bụng đến nỗi không động đậy được, chuyện gì vậy trời? Ngày hôm qua hắn có ăn gì trong quán đâu.

Ôn Loan cố sức nghiêng đầu, xuyên qua khe hở "cửa thông gió", ánh đèn êm ái chiếu vào trong ghế lô, hắn nằm trên đệm sô pha, trên người thế mà còn mặc bộ quần áo chất liệu không tệ thoáng khí cũng tốt, không phải kiểu dáng phục cổ, giống kiểu quần áo mà Ôn Loan lần đầu đến hành tinh Dark Blue, thấy người trên đường cái thường xuyên mặc.

Hắn sờ sờ cổ và trán, không có cảm giác rít rít khó chịu của mồ hôi khô cạn.

Ôn Loan khó khăn chuyển người, lúc phát hiện chân mình thậm chí còn mang giày đàng hoàng, ngoài lớp quần áo còn buộc thêm tấm áo choàng, hắn hoàn toàn đen mặt.

Rốt cuộc, ngày hôm qua sau khi xong việc, hắn ngủ say đến cỡ nào vậy chứ? Bị người ta lôi đi tắm rửa, lại đổi quần áo cũng không cảm giác được gì.

Trong phòng ngập tràn hơi thở rừng rậm tươi mát, không có chút hơi hướm ái muội nào cả, nơi này không có người thứ hai, ngay cả quần áo bị xé tan nát cũng không thấy, tựa như đêm qua không xảy ra chuyện gì cả.

Qủa đúng là tình một đêm.

Ôn Loan chuẩn bị tâm lý nơi nào đó sẽ đau xót dữ dội, lê đôi chân nặng nề, dùng tốc độ nhanh nhất đứng dậy ---- ể, hơi lạ à nha, ngoại trừ cảm giác hơi khó chịu, không hề xuất hiện tình trạng đi đường không nổi như hắn dự đoán.

Ôn Loan trợn tròn mắt.

Quên đi, đàn ông luôn mắc sai lầm do nửa người dưới, xoắn xuýt chuyện này hoài chả có ý nghĩa gì, mau chóng giải quyết nguy cơ của bản thân rồi thoát khởi hành tinh Dark Blue mới quan trọng.

Ôn Loan nhíu mày xoay người, trên sô pha mò mẫm tóm lấy mặt nạ lông vũ cùng với Seere bị ném vào tối qua.

Tốt rồi, mọi thứ vẫn còn.

Ôn Loan cầm mặt nạ lên che khuất mặt, gắn máy tính quang lên đầu, lần nữa trùm áo choàng lên. Trước khi đi hắn quét mắt một vòng ghế lô, đen mặt phát hiện chiếc mặt nạ ngà voi trên ghế sô pha.

Đây để làm kỷ niệm? Chỉ để lại thứ này?

"Cảm ơn đã đến với Shax." Con quạ đen đậu trên cây súng bật ra.

Ôn Loan giật giật đuôi mắt, hắn không thèm nghĩ ngợi, giơ tay lập tức vứt mặt nạ trên tay đi, rời đi không thèm ngoái đầu. Lúc ra tới sảnh lớn, Ôn Loan nhìn thấy có người lần lượt ra khỏi ghế lô chuẩn bị rời đi.

Nếu không phải thắt lưng mỏi nhừ chân mềm nhũn, Ôn Loan có lẽ sẽ chạy khỏi cửa tiệm "Khu rừng diễm ngộ" này.

Chờ đến khi bóng lưng hắn khuất khỏi cửa quán, mất hút trên đường, con quạ đen trong ghế lô kia mới ken két hai tiếng cúi đầu, nhìn chiếc mặt nạ ngà voi nằm trên đất, đánh giá một cách nghiêm túc: "Tính cách bọn họ rất hợp, ta thừa nhận."