Giang Diệc Thành bị đau đến mặt mày trắng bệch, hiện tại bản thân đang bị thương như cá nằm trên thớt, để mặc cho Lục Cảnh Hành gây khó dễ.
"Lục quản lí, anh nên chú ý đến vị trí đặt tay của mình một chút, tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều."
Giang Diệc Thành cắn răng trầm giọng đáp, bị Lục Cảnh Hành khẽ đè vào vết thương khiến trán hắn thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Lục Tâm ở một bên nhìn có phần không yên tâm, đang muốn đi tới xem xem hắn có sao không thì Lục Cảnh Hành đã quay đầu lại nói với cô: "E là miệng vết thương trên người Giang tổng đã nứt ra rồi, em mau đi mời bác sĩ tới đây xem một chút."
Sau đó áy náy nhìn Giang Diệc Thành, thấp giọng chậm rãi nói, nghe như thật sự hối lỗi: "Thật ngại quá, Giang tổng, vừa rồi thấy anh sốt cao quá nên nhất thời lo lắng, không để ý nên đã đυ.ng phải vết thương của anh."
"Không có gì." Ba chữ nghe như từ khẽ rặng rít ra.
Lục Cảnh Hành cười nhạt, quay đầu nhìn Lục Tâm vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, bàn tay vỗ vỗ vai cô: "Còn không mau đi?".
Lục Tâm có chút u oán liếc anh một cái, miệng thì nói rất dễ nghe nhưng vừa rồi rõ ràng là cố ý đè xuống, không nặng không nhẹ đè một cái, không biết có làm miệng vết thương của Giang Diệc Thành bị nứt ra hay không nữa.
"Đừng dùng ánh mắt u oán như vậy nhìn anh, nếu không anh sẽ hiểu lầm hắn mới là bạn trai của em đấy." Khi Lục Cảnh Hành đem Lục Tâm không cam lòng đẩy ra khỏi phòng bệnh liền nói nhỏ bên tai cô: "Anh tự biết nặng nhẹ, cũng không muốn hắn yên tâm thoải mái nằm trên giường hai tháng hưởng thụ sự chăm sóc của em đâu."
Tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân cùng với thân phận thanh mai trúc mã của hắn không chừng đã lưu lại dấu ấn trong lòng Lục Tâm, nếu lại để cô vì ơn nghĩa mà chăm sóc hắn mấy tháng, chỉ sợ đến lúc đó Lục Cảnh Hành hắn phải gọi Giang Diệc Thành một tiếng em rể rồi.
Nghĩ đến thái độ đêm nay Lục Tâm đối với Giang Diệc Thành, đôi mắt u trầm của Lục Cảnh Hành phủ kín một tầng bóng tối, mím môi mỏng không nói gì, để mặc Lục Tâm tự mình đi mời bác sĩ đến đây kiểm tra cho Giang Diệc Thành một lần nữa.
Lục Cảnh Hành dùng lực rất vừa phải, chỉ khiến Giang Diệc Thành đau đớn chứ không làm miệng vết thương bị nứt ra, vết thương trên người hắn không có vấn đề gì lớn, sốt cũng đã hạ lúc rạng sáng, giằng co cả đêm nên hắn có phần kiệt sức, đã ngủ say.
Lục Cảnh Hành về nhà tắm rửa thay quần áo liền đi làm, Lục Nhiên cũng thừa dịp anh về nhà nghỉ ngơi, gọi điện thoại xin nghỉ, rửa mặt chải đầu đi đến bệnh viện thăm Lục Tâm.
Lục Cảnh Hành không muốn để Lục Tâm hết ngày này đến ngày khác chăm sóc Giang Diệc Thành như vậy, nhưng cũng không tiện ngăn cản, dẫu sao thì sự thật cũng là Giang Diệc Thành đã cứu Lục Tâm một mạng, lại không có chứng cứ chứng minh đây là kế do hắn bày ra, về tình về lý Lục Tâm đều nên chăm sóc cho Giang Diệc Thành đang bị thương, bởi vậy cho dù Lục Cảnh Hành không muốn, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Tâm đi chăm sóc hắn.
Lục Tâm yêu cầu Giang Diệc Thành đặc biệt cho phép mình nghỉ ba ngày ở bệnh viện chăm sóc hắn, gần như là chăm sóc ngày đêm không rời giường.
Lục Cảnh Hành phải đi làm, không có biện pháp cả ngày lẫn đêm đều ở bên cạnh Lục Tâm cùng cô chăm sóc Giang Diệc Thành, ba ngày này khiến Lục Cảnh Hành bị dày vò không ít, vừa nghĩ tới Giang Diệc Thành là thanh mai trúc mã của Lục Tâm, lại ở trước mặt cô liều mình cứu người, Lục Tâm lại đang một tấc cũng không rời ở bên cạnh hắn, còn tự tay đút cơm đút thuốc, Lục Cảnh Hành liền không đè nén được lửa giận dưới đáy lòng, lửa giận này bùng phát khi anh bước vào phòng bệnh của Giang Diệc Thành, thấy Lục Tâm đang bưng canh bát, từng muỗng từng muỗng đút cho Giang Diệc Thành, còn hắn thì đang nằm úp sấp nằm trên giường thỏa mãn hưởng thụ sự chăm sóc của Lục Tâm, hơn nữa Giang Diệc Thành còn cởi trần, tuy hắn cởi trần khiến vết thương trên lưng thương dễ bôi thuốc với nhanh hồi phục hơn.
Cũng may Lục Cảnh Hành trước mặt người khác từ trước đến nay luôn là người có thể khống chể cảm xúc, anh chỉ bình tĩnh đi qua, giọng lạnh lùng ân cần hỏi thăm: "Giang tổng cũng bị thương tới tay sao, bác sĩ đã kiểm tra chưa, có để lại di chứng gì không?".
"Anh tới rồi." Lục Tâm nghe tiếng nói liền ngẩng đầu, ba ngày qua Lục Cảnh Hành thỉnh thoảng lại tới thăm một chút, mấy ngày qua tuy rằng không có cơ hội nói chuyện, nhưng Lục Cảnh Hành ở trước mặt Giang Diệc Thành vẫn khách khí có lễ, lại càng không tỏ ra thái độ ghen tuông, thản nhiên lại hào phóng, khiến cho không khí giương cung bạt kiếm buổi tối hôm đó của hai người tiêu tán đi không ít.
Lục Cảnh Hành chỉ hờ hững đáp rồi ngồi xuống bên giường nhìn vết thương trên lưng Giang Diệc Thành, ánh mắt u trầm nhìn vết thương kéo dài từ vai đến hông kia, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lặp lại vấn đề vừa rồi: "Giang tổng, tay anh đã kiểm tra chưa, có để lại di chứng gì không?".
"Vết thương trên vai Giang tổng có hơi sâu nên cử động tay phải không tiện, tay trái lại phải chống xuống giường nên tạm thời ăn uống không thể tự làm được." Lục Tâm giải thích, bưng chén canh bởi vì Lục Cảnh Hành đến mà không đút nữa, dù sao cô cũng biết trước mặt bạn trai mình thân thiết đút đồ ăn cho một người đàn ông khác là không tốt.
Giang Diệc Thành lại làm như không nhìn thấy sự khó xử của cô, ngược lại giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhẹ giọng nói với Lục Tâm: "Tâm Tâm, cho anh thêm bát nữa đi, canh gà em nấu mùi vị không tệ."
Khóe môi Lục Tâm miễn cưỡng cong lên "Dạ" một tiếng rồi xoay người sang bình giữ nhiệt múc cho hắn một bát canh.
Lục Cảnh Hành đưa mắt nhìn động tác nhẹ nhàng múc canh của cô, quen biết nhau hai mươi năm, anh không biết thì ra Lục Tâm cũng là một hiền thê lương mẫu, trước kia mỗi lần muốn ăn cơm anh đều phải lôi cô ném vào phòng bếp, khóa cửa ngoài mới có thể ép cô làm cho anh một bữa cơm, nhưng với Giang Diệc Thành thì ngược lại, bị thương một chút, cô lại thật sự vì hắn nấu canh gà, tận tâm chăm sóc.
Trong lòng Lục Cảnh Hành đè nén lửa giận, trước mặt Giang Diệc Thành cũng không tiện nói gì, chỉ im lặng nhìn Lục Tâm đút canh cho Giang Diệc Thành, Giang Diệc Thành dường như cũng quyết tâm kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, ỷ mình mang thân phận ân nhân cứu mạng đang bị thương bắt Lục Tâm đút cho hắn uống hết một bình giữ nhiệt canh gà, ăn xong còn cảm thấy hài lòng thỏa mãn.
Lục Cảnh Hành mang khuôn mặt mỉm cười nhìn hắn uống xong ngụm cang cuối cùng nói: "Giang tổng, canh rất ngon sao?"
"Tay nghề của Tâm Tâm rất tốt, canh gà rất ngon." Người đàn ông được ăn uống no đủ nên ngay cả khuôn mặt âm trầm cũng trở thành tươi cười toe toét.
"Cám ơn Giang tổng quá khen."
Lục Tâm có phần không tự nhiên nói, vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn Lục Cảnh Hành một cái, đã thấy Lục Cảnh Hành mỉm cười yếu ớt: "Giang tổng khen trật rồi."
Sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ: "Giang tổng, thời gian cũng không còn sớm nữa, mấy ngày nay Lục Tâm bận rộn chăm sóc anh nên không thể nghỉ ngơi thật tốt được, vết thương trên cổ cô ấy cũng không được tốt, sợ là cơ thể không chịu đựng nổi, anh xem......"
Lục Cảnh Hành đem nói đến mức này thì Giang Diệc Thành cũng không tiện để cho Lục Tâm ở lại chăm sóc hắn nữa, quay đầu nói với Lục Tâm: "Lục Tâm, đêm nay em về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi."
Lục Cảnh Hành thay mặt Lục Tâm nói "cám ơn", sau đó nói: "Giang tổng uống nhiều canh như vậy, sợ là lát nữa sẽ không ngừng muốn đi vệ sinh, anh bị thương như thế cử động không tiện, tôi đã mời một hộ lý đến chăm sóc cho anh."
Lấy điện thoại ra gọi gọi một cuộc, không lâu sau ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa, hộ lý Lục Cảnh Hành mời đến chăm sóc đã đến.
Giang Diệc Thành quay đầu nhìn ra cửa, sắc mặt trong nháy mắt đen lại.
Lục Tâm nhìn hộ lý vừa đến, lại cúi đầu nhìn cơ thể nhỏ bé của chính mình, có phần lo lắng nhìn hai cánh tay tráng kiện của cô hộ lý kia, lúc giúp Giang Diệc Thành đi vệ sinh có thể khiến cánh tay hắn trật khớp hay không?
Lục Cảnh Hành lại không để ý tới lo lắng của cô, khách khí giới thiệu hai người với nhau, còn lưu lại một câu: "Lý tiểu thư, đêm nay đành làm phiền cô "chăm sóc" cho Giang tổng." Sau đó kéo Lục Tâm qua cùng về nhà với anh.