Hóa Ra Người Ở Nơi Này

Chương 27

"Em bị ngốc sao?" Nhất thời có một bàn tay ấm áp đặt lên đầu xoa nhẹ tóc cô, giọng nói êm ái vang lên bên tai, như là thương tiếc, lại như không phải.

Lục Tâm nghe không rõ, ngẩng đầu nhìn anh: "Cuối cùng là phải hay không?".

Lúc này thang máy vừa đến, Lục Cảnh Hành cầm tay kéo cô vào thang máy, không trả lời câu hỏi vừa rồi.

Trong lòng Lục Tâm vô cùng nôn nóng, nhưng cũng có phần e dè, cuối cùng vẫn liều mình ôm lấy cánh tay anh, ngửa mặt nhìn anh: "Anh vẫn chưa trả lời em."

Lục Cảnh Hành nhìn cô, bàn tay đan vào tay cô, nhéo nhéo mặt cô mắng: "Cô nương ngốc!".

Nói xong liền cúi đầu mạnh mẽ hôn cô, một hồi lâu sau mới buông ra, khàn giọng hỏi: "Em nói xem, anh có yêu em hay không?".

Cả khuôn mặt Lục Tâm đều đỏ bừng lên, thật cẩn thận xác nhận:"Yêu sao?".

"Yêu." Lần này Lục Cảnh Hành cho cô một đáp án chắc chắn, anh cúi đầu nhìn cô, ngón tay nâng cằm của cô lên một chút: "Rất – rất – yêu."

Khi nói những lời này anh nói cực kì chậm rãi, ánh mắt nhìn cô rất sâu, một chữ một chữ nói rất rõ ràng, vô cùng nghiêm túc.

Không biết tại sao Lục Tâm lại đột nhiên muốn khóc, lại muốn cười, dở khóc dở cười thật không biết làm sao. Lục Cảnh Hành duỗi dài cánh tay ra, đem cả người cô ôm sâu vào trong lòng, bàn tay để phía sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ từng cái một, tuy không nói câu nào nhưng Lục Tâm lại cảm thấy ngọt ngào cùng cảm động vô cùng, ngay cả khi hai người thân mật, cũng không có loại này cảm giác này.

Thang máy dừng lại ở lầu một, Lục Cảnh Hành vỗ nhẹ vai cô: "Được rồi, cảm động xong rồi, bây giờ nên đi chữa cho cái mũi mau lành lại."

Bị anh nói như vậy, Lục Tâm có phần quẫn bách, một giây trước còn cảm thấy vô cùng ngọt ngào, một giây sau đó đã biến mất không thấy tăm hơi.

"Lục Cảnh Hành, anh thật có khả năng phá hư không khí." Lục Tâm hừ hừ nói, quả nhiên không thể chờ mong Lục Cảnh Hành như những người đàn ông bình thường, tuy là như thế, nhưng bất an cùng lo lắng ban đầu cũng đã biến mất, ngay cả cái mũi giống như cảm nhận được tâm tình của cô tốt lên, khi đi bệnh viện khám, cũng vui sướиɠ không ngừng chảy máu một hồi.

Trước kia Lục Cảnh Hành chưa từng thấy Lục Tâm chảy nhiều máu mũi như vậy, có phần lo lắng thái quá nên đưa cô đi bệnh viện kiểm tra, nhưng bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, chỉ là khả năng đông máu có chút vấn đề, Lục Tâm lại vội vàng trở về đi làm, nên đành thôi.

Lục Cảnh Hành biết khả năng đông máu của Lục Tâm có vấn đề, bình thường thì không sao, nhưng một khi chảy máu thì lại là vấn đề lớn, muốn ngừng cũng không ngừng được.

Ban đầu, anh muốn bồi dưỡng Lục Tâm trở thành trợ thủ đắc lực của mình, sau lại phát hiện ra cơ thể cô ở phương diện này không ổn nên mới từ bỏ ý tưởng lúc đầu. Đào tạo cô anh có thể làm tốt, cho dù bị uy hϊếp cũng không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng ở thời điểm nguy hiểm, bị thương là chuyện khó tránh khỏi, khả năng đông máu của Lục Tâm lại không tốt, một vết thương nhỏ cũng có khả năng gây mất máu quá nhiều, dẫn đến tử vong, chuyện mạo hiểm như vậy anh không muốn làm, bởi vậy, anh chỉ dạy Lục Tâm có khả năng tự bảo vệ mình, anh không cần cô quá giỏi.

Lục Tâm không biết chính xác mình có gì không ổn, mỗi lần cô bị chảy máu đều là Lục Cảnh Hành giúp cô cầm máu. Lúc mười bảy tuổi, trong một lần bị tai nạn xe hơi, sau lại bị mất máu quá nhiều mà hôn mê, khi tỉnh lại Lục Cảnh Hành cũng không nói với cô chuyện gì, hơn nữa cô cũng rất ít khi bị thương, ngay cả hôm nay bị đυ.ng vào mũi chảy máu cũng là lần đầu tiên, bởi vậy cũng không ý thức được, ở bệnh viện xử lý tốt, sợ đi lâu làm ảnh hưởng đến công việc nên vội vàng về trước đi làm.

Lục Cảnh Hành lo lắng, sợ cô lại không cẩn thận bị thương, trên đường trở về không ngừng dặn dò: "Lục Tâm, khả năng đông máu của em có chút vấn đề, rất dễ gây ra việc mất máu quá nhiều, bình thường cần chú ý nhiều thứ, đừng bất cẩn làm mình bị thương."

Lục Tâm vừa nghe qua có chút bất ngờ, nhưng nghĩ lại chuyện chảy máu mũi vừa rồi, trước kia cũng đã nghe qua bệnh này, liền gật gật đầu, nhưng lại không để trong lòng, ngoại trừ vừa rồi tâm tình bị Giang Chỉ Khê ảnh hưởng một chút, cô bình thường luôn luôn có vẻ ổn trọng, Lục Cảnh Hành lại dạy cô một ít quyền cước công phu, thân thủ so với người bình thường nhanh nhẹn hơn, bình thường sẽ không xuất hiện tình huống bị thương.

"Còn có, đừng để anh nhìn thấy chuyện như vừa rồi." Trong khi chờ thang máy, Lục Cảnh Hành bỏ thêm một câu.

Lục Tâm nhất thời không biết phản ứng thế nào: "Chuyện gì?".

"Em cùng Giang Diệc Thành." Lục Cảnh Hành chỉ ra: "Em là hoa đã có chủ rồi, đừng để anh nhìn thấy em ở chung một chỗ thân mật với người đàn ông khác."

Bộ dạng Lục Cảnh Hành lúc ghen khiến cho Lục Tâm rất vui vẻ, thật nhu thuận ôm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng đáp : "Em biết rồi."

Lục Cảnh Hành vẫn chưa hết giận, nghiêng đầu nhìn cô, tầm mắt đánh giá từ trên xuống dưới, lại duỗi tay nhéo nhéo mặt cô: "Cũng đã lớn như vậy. Em nói xem, em xấu như vậy tại sao lại có mệnh đào hoa chứ?".

"Em thật sự rất xấu sao?" Lục Tâm vừa nghe liền không vui, lập tức kéo Lục Cảnh Hành qua bức tường kính trong thang máy, càng nhìn càng cảm thấy chính mình đứng chung với Lục Cảnh Hành vô cùng xứng đôi, xứng hơn so với Giang Chỉ Khê rất nhiều.

"Lục Cảnh Hành, em đột nhiên cảm thấy hai chúng ta cũng rất xứng đôi, anh có thấy vậy không?" Nhìn chằm chằm thật sự gương mặt hai người nhìn một hồi lâu, Lục Tâm quay sang nhìn Lục Cảnh Hành, còn đưa ra kết luận.

Lục Cảnh Hành cũng thật sự đưa ra nhận xét: "Ừ, nếu đem mặt của em che lại, theo góc độ chiều cao mà nói, cũng rất xứng đôi."

Lục Tâm trực tiếp giậm chân phải của anh một cái: "Lục Cảnh Hành, anh có thể không cần đả kích em như vậy. Anh xuất sắc như vậy, em thật sự không tự tin khi đi cùng anh."

"Nha đầu ngốc." Lục Cảnh Hành thân thiết xoa nhẹ đầu cô: "Anh tự mình lựa chọn, ngoài em ra, còn ai thích hợp với anh hơn nữa chứ."

Lục Tâm cảm thấy để Lục Cảnh Hành nói một câu ngọt ngào thật không dễ dàng, anh có thể nói ra lời nói như vậy khiến cô kinh hỉ, ít nhất không phải cô mặt dày mày dạn buộc anh nói, tâm tình bởi vậy mà vui vẻ hơn một chút, cả ngày hôm nay tâm tình tốt lắm, khi làm việc đều mang theo cười, toàn bộ mọi người trong văn phòng đều có thể cảm giác được tâm tình của Lục Tâm rất tốt, lại một lần nữa nghĩ chuyện này có liên quan đến Giang Diệc Thành.

Buổi sáng Lục Tâm bị chảy máu mũi, hành động của Giang Diệc Thành mọi người thu đều vào trong mắt, ít nhất mọi người cũng thấy Giang Diệc Thành đặc biệt chiếu cố Lục Tâm, tự mình cầm máu cho cô, bàn tay còn thân mật đặt lên mặt, khó tránh khỏi khiến người ta hiểu lầm.

Bởi vậy khi tan tầm, lời đồn đãi lảm nhảm về Lục Tâm cùng Giang Diệc Thành bắt đầu từ trong công ty truyền ra ngoài.

Anh trai đảm nhiệm chức vụ quản lý công ty, con gái của chủ tịch có khả năng trở thành chị dâu tương lai, nay lại có mối quan hệ không rõ ràng với tổng giám đốc, vận khí thật sự tốt không để đâu cho hết, không chừng về sau còn có thể thăng chức trở thành bà chủ công ty, trong nháy mắt giá trị con người của Lục Tâm ở công ty tăng lên gấp trăm ngàn lần, khi tan tầm một đám nhìn Lục Tâm ngoài yêu thích, ngưỡng mộ hoặc ghen tị, còn có một phần nhiệt tình không nói lên lời.

Lục Tâm vẫn ở trong văn phòng nên không hề biết tin tức gì, sự nhiệt tình của mọi người khiến cô có phần chịu không nổi, mang theo vẻ mặt không hiểu lên xe Lục Cảnh Hành.

"Xảy ra chuyện gì sao?" Lục Tâm hỏi, trực giác cho cô biết Lục Cảnh Hành biết chuyện, bởi vì từ đầu đến cuối khuôn mặt tuấn tú của anh đều sa sầm lại.

"Tất cả đều bận rộn nịnh bợ bà chủ tương lai." Lục Cảnh Hành một bên nghiêng đầu qua giải đáp thắc mắc của cô, một bên khởi động xe.

Chuyện của Lục Tâm cùng Giang Diệc Thành trong một buổi chiều đã lan truyền khắp công ty, ở mọi văn phòng đều có thể nghe được người khác nói chuyện này.

Lục Tâm vừa nghe xong liền ngẩn người, một hồi lâu mới phản ứng lại được, đáp: "Cùng em không có quan hệ."

"Anh biết." Lục Cảnh Hành điềm đạm đáp, nghiêng đầu nhìn cô: "Nhưng công ty đông người nhiều miệng, em cùng Giang Diệc Thành nên duy trì một chút khoảng cách, cả ngày nghe nói bạn gái của mình cùng người đàn ông khác như thế này như thế kia, nghe nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến phán đoán, quan tâm sẽ bị loạn."

"Đương nhiên, anh hy vọng em có thể từ chức." Cuối cùng, Lục Cảnh Hành nói thêm một câu.

"Hiện tại không được." Lục Tâm theo bản năng cự tuyệt.

"Tại sao?" Lục Cảnh Hành nhìn cô, Lục Tâm trả lời quá nhanh, anh không biết cô đối với công việc này kiên trì như vậy.

"Em thích cảm giác mỗi ngày cùng anh tan tầm." Lục Tâm nói, nguyên nhân cũng chỉ là một nửa, nếu không phải công ty của nhà mình, kỳ thật làm một cặp tình nhân cùng làm chung công ty cũng không tốt.

Lục Cảnh Hành không nói gì nữa, dẫn cô cùng đi mua xe, cô thường xuyên cùng Giang Diệc Thành đi ra ngoài xã giao, không thể mỗi lần đều để Giang Diệc Thành đưa cô về nhà.

Nghĩ đến sau này Lục Tâm thường xuyên cùng Giang Diệc Thành ra ngoài, tới nửa đêm mới trở về, trong lòng Lục Cảnh Hành lại không yên, tưởng có thể ép Lục Tâm từ chức, lại không nghĩ quan hệ giữa hai người có chút thay đổi, chỉ có thể mau chóng giải quyết chuyện Đế Tân.

Anh lần này đến Đế Tân, chính là để điều tra vấn đề kinh tế của nó, một nguyên nhân khác, cũng là vì để coi chừng Lục Tâm.

Thời gian anh có thể ở trong nước không nhiều lắm, mấy thánh tới đã sắp xếp xong cả rồi, nhưng cuối năm vẫn phải ra nước ngoài một chuyến, nhúng tay vào vụ án này giúp anh có nhiều thời gian bồi Lục Tâm hơn.

Trước kia còn có nhận được giấy tố cáo nặc danh, nghi ngờ Đế Tân có hành vi buôn lậu cùng trốn thuế, thậm chí có khả năng buôn lậu vũ khí vô cùng nguy hiểm cho an toàn kinh tế quốc gia, nhưng hết thảy chỉ là đoán, đến hiện tại, vẫn chưa có bằng chứng gì chứng minh việc kinh doanh của Đế Tân có vấn đề.

Tuy hai năm liên tục nhận được giấy tố cáo Đế Tân, nhưng chưa điều tra cũng chưa tìm hiểu rõ được, không có biểu hiện gì lộ ra bên ngoài cho thấy Đế Tân có vấn đề, nhưng lưới trời l*иg lộng, tuy thưa mà khó lọt, đã có người bám riết tố cáo không ngừng, chứng tỏ có một số việc vẫn chưa che dấu tốt.

Trước có nghe Đinh Lão nhắc tới, cấp trên đang phái người âm thầm điều tra, vụ án Đế Tân đến tay Lục Cảnh Hành thuộc loại án nhỏ, vốn Đinh Lão cùng cấp trên không đồng ý cho anh tiếp nhận vụ án này, giống như dùng dao mổ trâu để gϊếŧ gà, nhưng anh kiên trì xin nhận, cuối cùng cấp trên cũng đồng ý.