Hóa Ra Người Ở Nơi Này

Chương 4

Bên kia điện thoại trầm mặc một chút.

"Lục Tâm, em thiếu tiền lắm sao? Hả?"

Lục Tâm im lặng không dám lên tiếng, cẩn thận thay đổi đề tài: "Ngày hôm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tự phân tích." Lục Cảnh Hành khôi phục giọng điệu nhàn nhạt "Anh đã dạy cho em rồi."

"Vậy anh trả ảnh chụp lại cho em đi."

"Tự mình tới lấy."

"Gửi bưu điện không được sao chứ." Lục Tâm chú ý chỉ nói nhỏ, vì âm lượng quá nhỏ, Lục Cảnh Hành không thể nghe thấy, đuôi long mày nhếch lên "Nói gì thế?"

Lục Tâm lên giọng: "Không có gì. Không phải anh vẫn còn ở nước ngọài hả?"

"Chiều thứ ba, lúc ba giờ sẽ đáp máy bay." Lục Cảnh Hành bâng quơ nói.

"Á." Lục Tâm "Á" một tiếng, nói câu muốn đi ngủ rồi chúc "Ngủ ngon" liền cúp điện thoại.

Đã cúp điện thoại nhưng Lục Tâm vẫn không tài nào ngủ được, cũng không biết ý của câu nói lúc nãy Lục Cảnh Hành nói có phải là bảo cô đi đến sân bay đón anh hay không, ngẫm lại chuyện nói lúc nãy với anh, Lục Tâm chỉ là giả bộ thôi, đối với mấy tấm ảnh đó cô chẳng cố chấp vậy đâu, thứ ba theo lẽ thường phải đi làm, không đi đến sân bay, mãi cho đến năm giờ chiều Lục Cảnh Hành vẫn chưa gọi điện báo tin gì cho cô cả, nghĩ đến ý tứ không muốn để cô đến sân bay đón, cô thở phào nhẹ nhõm, tuy trong lòng mơ hồ có chút mất mát.

Cũng may, mất mát trong lòng này tồn tại không được bao lâu, Lục Tâm thuộc tuýp người mà bản thân có chuyện không vui sẽ lập tức dời sự chú ý sang nơi khác, công việc lại chiếm phần lớn tâm tư, sau cũng không chú ý đến các khác.

Trước lúc hết giờ làm, trợ lý chủ tịch Lâm Phỉ lại mang sang hai phần tư liệu.

"Đây là một ít trọng điểm của thương vụ ngày thứ sáu, đây là giới thiệu chi tiết về hạng mục này." Lâm Phỉ cầm phần văn kiện không được tính là mỏng trong tay giao cho Lục Tâm, không quên căn dặn, "Cô về trước chuẩn bị cho tốt, trong hội nghị đừng để xảy ra nhầm lẫn. Tổng giám đốc sẽ kết hợp hội nghị trong bữa tiệc, yêu cầu hợp tác của ông ấy rất nghiêm khác, nhất là đối với chuyện dịch thuật."

Lục Tâm gật đầu, nhận tư liệu: "Được, cảm ơn chị."

Lâm Phỉ cười: "Đừng quá khách khí, em mới tới, đối với điều lệ chế độ cũng như phong cách hành sự của lãnh đạo còn chưa hiểu rõ, có vấn đề gì thì cứ tìm chị nhé."

Lục Tâm nới tiếng cảm ơn lần nữa, nhìn Lâm Phỉ xoay người bước đi mới cúi đầu nhìn tư liệu hội nghị trong tay.

Bây giờ cô là phiên dịch viên của tập đoàn quốc tế Đế Tân, phiên dịch ba ngôn ngữ Anh, Pháp và Tây Ban Nha. Cô cũng vì vượt qua vòng thử thách thực lực ở mấy vòng phỏng vấn, được chủ tịch Đế Tân – Giang Viễn Quân đặc biệt tuyển dụng, thành người phiên dịch của anh ta, thỉnh thoảng cũng đảm nhiệm truyền dịch trong những hội nghị thương vụ không quan trọng lắm, nhưng vì cô vào công ty chưa được hai tháng, chỉ mới tiếp xúc với các thương vụ tương đối thông thường.

Hội nghị lúc nãy Lâm Phỉ mang tới cho cô, đối với cô đây cũng là một thương vụ tương đối lớn so với những thương vụ từ khi vào làm tới nay, khách hàng là một người Tây Ban Nha, có lẽ cũng bởi thế nên mới giao việc này cho cô.

Tây Ban Nha là ngôn ngữ mà Lục Tâm yếu nhất, kinh nghiệm ở ngôn ngữ này cũng không nhiều bằng Anh Pháp, mặc dù hội nghị không được tính alf trọng yếu, nhưng cũng không dám để bản thân có sơ suất, bởi vậy mấy ngày ế tiếp, một ngày một đêm đều chăm chú chuẩn bị, vào thứ sáu, hội nghị cuối cùng cũng gần như hoàn thành, hội nghị lần này duy trì nửa giờ, cô luân phiên truyền dịch.

Khi Lục Tâm dịch xong câu nói cuối cùng, thần kinh bị kéo căng mấy ngày nay được thả lỏng trong tiếng vỗ tay của mọi người và trong câu nói của tổng giám đốc Giang Diệp Thành "Hội nghị hôm nay tới đây thôi.". Trầm tĩnh lại.

"Biểu hiện không tệ." Giang Diệc Thành hộ tống khách tới cửa, thình lình quay lại nói với Lục Tâm một câu.

Lục Tâm ngẩn người, lại hồi phục tinh thần rất nhanh, mỉm cười: "Cảm ơn tổng giám đốc."

"Một hồi đưa khách đến phòng tiệc, cô cũng cùng đến nhé." Giang Diệc Thành dặn.

Lục Tâm gật đầu, theo Giang Diệc Thành, phụ tá của anh, và một vài lãnh đạo cấp cao của công ty đi.

Trên bàn ăn, Lục Tâm vẫntiếp tục sắm vai phiên dịch viên, trên bàn tiệc không giống như trên bàn hội nghị, bầu không khí dễ thở hơn rất nhiều, Lục Tâm cũng phiên dịch dễ dàng hơn rất nhiều, cuộc xã giao kết thúc trong bầu không khí hòa hợp.

Giang Diệc Thành tựa như khá hài lòng vớ phiên dịch viên Lục Tâm, sau khi cùng anh ta tiễn khách, bỗng anh ta quay đầu hỏi cô một câu: "Ngôn ngữ Tây Ban Nha là cô học lúc đại học à?"

"Không phải, ngôn ngữ Tây Ban Nha là ngôn ngữ thứ hai thôi, tôi học chuyên ngành ngôn ngữ Pháp cơ."

Giang Diệc Thành nhíu mày: "Không phải ngôn ngữ cô phiên dịch tốt nhất là tiếng anh hả?"

Lục Tâm hơi đỏ mặt, thẹn: "Cái đó là học khoảng thời gian rảnh."

Giang Diệc Thành gật đầu, cũng không cố truy hỏi đến cùng, chỉ là bảo tài xế đưa Lục Tâm về.

Lục Tâm về nhà thấy Thư Hàm đang ở đây, không biết cô ở bên này lúc nào nữa, đang ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, nghe được tiếng mở cửa, Thư Hàm quay đầu nhìn Lục Tâm: "Đã về rồi sao? Ăn cơm rồi chứ hả?"

—— Bên dưới bổ sung mới——

"Ừ, mình ăn rồi, cậu đã ăn chưa?" Lục Tâm hỏi, một bên cúi đầu đổi giày, đối với chuyện tự dưng Thư Hàm ở nhà cô, cô nhìn đã quen mắt rồi không trách.

Cũng bởi vì tính cách và nguyên nhân công việc nên Lục Tâm Thư Hàm và Quý Lâm Lâm ba người thuê phòng khác nhau, nhưng đều ở cùng trong một tòa nhà, trên dưới tòa nhà đều là hàng xóm mà thôi, giúp đỡ nhau cũng rất tiện, ba người đều có chìa khóa nhà của nhau.

"Mình cũng ăn rồi." Thư Hàm lại đưa sự chú ý của mình về chiếc ti vi, "Sao tối nay lại về trễ thế, lại đi dự tiệc xã giao à?"

"Đúng vậy." Lục Tâm thả chiếc túi trên vai xuống, đi đến tủ lạnh, "Ngày hôm nay có một thương vụ cần bàn bạc, đối phương là người Tây Ban Nha, nên trạn này mình bị kéo đi. Xong việc tổng giám đốc bảo cùng đi ăn bữa cơm, nên mình đi."

"Phiên dịch tiếng Tây Ban Nha?" Thư Hàm nhíu mày hỏi, thấy Lục Tâm bưng đến hai ly sữa tươi, vừa tự động đưa tay đón lấy một ly, vừa nói: "Tâm Tâm, mình nói thật, với trình độ ngôn ngữ của cậu bây giờ, chỉ ở Tân Đế thôi thì lãng phí lắm, tiền lương phiên dịch cũng không tính là cao, mỗi ngày sáng chín giờ đi, chiều năm giờ về, còn phải thường xuyên cùng ông chủ đi dự tiệc, không có tự do gì cả, tiền lương làm thêm giờ cũng ít nữa. Trình độ của cậu, hoàn toàn có thể đứng làm độc lập, kiếm được nhiều tiền cũng rất dễ dàng."

"Mình nghĩ như bây giờ cũng tốt lắm rồi, rất phong phú, hơn nữa còn có thể tiếp xúc với nhiều người khác nhau mà."

Thư Hàm nghe thế, vì Lục Tâm cũng có chút không đáng giá, Lục Tâm có khả năng thiên phú về ngôn ngữ, nhưng cũng phải vì thiên phú à đừng một cái trở thành người phiên dịch viên thông Anh tường Pháp tinh Tây. Năm đó, cô học tập ngôn ngữ không ai không than phục, hai người năm đó học cùng một trường đại học, lúc học trung học Lục Tâm còn biếng nhác, mặc dù không gọi là lười, nhưng muốn gọi là siêng năng thì vẫn còn xa, bởi vậy thành tích cũng không thuộc top khiến người khác phải lé mắt, thành tích khi vào đại học cũng chỉ là vừa hơn điểm đạt tròn mười điểm.

Khi Lục Tâm lên đại học thì hoàn toàn khác hẳn, cứ như một người khác vậy, học tập đặc biệt liều mạng, bốn năm, mỗi sáng sáu giờ Lục Tâm dậy, kiên trì rời giường để học từ đơn, luyện khẩu ngữ, có giờ thì đi học nếu không thì lên phòng tự học hoặc là lên thư viện trường, cuối tuần đi làm việc vặt miễn phí cho công ty phiên dịch, từ học kì hai năm thứ hai đại học đã bắt đầu tiếp xúc với một số công việc phiên dịch rồi.

Buổi tối mười một mười hai giờ đêm là lúc tất cả mọi người vội vàng yêu thương nhau cùng xem phim Hàn Quốc hoặc là chơi đùa gϊếŧ thời gian, chỉ có mỗi Lục Tâm là vẫn ôm khư khư quyển từ điển dày cộp và mp3 tự ngâm mình ở phòng tự học hoặc thư viện. Trừ phi đi học, hoặc là buổi tối, khả năng Thư Hàm tìm được Lục Tâm rất thấp.

Có người nói, nếu bạn nỗ lực ít hoặc nhiều, khi lên trời sẽ trả lại bạn tương tự như thế. Thư Hàm luôn cảm thấy câu này rất đúng với Lục Tâm. Chỉ là Thư Hàm thấy, hơn phân nửa người liều mạng như vậy đều vì không muốn khổ cực trong thời gian sau này, bây giờ, khi mà mọi thứ đã ổn định, đều dễ như trở bàn tay, thì Lục Tâm so với lúc còn đại học vẫn khổ cực, năng lực của cô ấy không hề tương xứng với đồng lương mà cô ấy nhận được. Thư Hàm vẫn đoán không ra.

"Tâm Tâm, câu mau khai thật đi, tuổi trẻ liều mạng như vậy, rốt cuộc là cậu muốn như thế nào?" Thư Hàm hỏi cô.

Lục Tâm ngẩn người, có chút kì quái nhìn Thư Hàm: "Mình không có liều mạng mà, mỗi ngày đi làm rồi tan tầm, không phải đại gia cũng đều như vậy sao?"

"Như thế mà cậu không gọi là liều mạng á? Cậu xem thử xem mấy người học đại học đã từng giống cậu xem... Không giống người học đại học?" Thư Hàm cố gắng tìm từ để diễn tả, ngược lại không phải là thuyết phục Lục Tâm như thế không tốt mà là quá sức tốt, ngoài kia mỗi ngày có bao nhiêu người hoang phí, mà cô lại như một ngoại tộc.

Lục Tâm nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Cũng không có mưu đồ gì, chỉ là mình muốn học mà thôi."

Nếu như trong cuộc sống bạn có một người để bạn ngưỡng vọng thì,bạn sẽ không khỏi ảo vọng một ngày nào đó bạn và người đó đứng cùng một độ cao, thế thôi, mặc dù, cô, không tài nào đạt được.

"Vậy bây giờ thì sao?" Thư Hàm liếc Lục Tâm: "Với năng lực của cậu thì không cần thiết ở Đế Tân tôi luyện thêm đâu."

"Bây giờ mình vẫn còn gà mờ mà, Đế Tân tốt vô cùng, có nhiều cơ hội để rèn dũa." Lục Tâm tránh nặng tìm nhẹ đáp, cúi đầu uống thêm miếng sữa, tỏ ý không muốn tiếp tục nói thêm về vấn đề này, "Sao hai người nhiều ngày vậy mới về? Ở bên đó có chuyện gì hả?"

Thư Hàm và Quý Lâm Lâm mới vừa về ngày hôm qua, so với cô là chậm ba ngày.

"Có thể có chuyện gì đó ghê gớm lắm, ngay cả anh trai của cậu cũng muốn trông chừng bọn mình, làm bọn mình phải thay đổi khách sạn." Nhắc tới chuyện này, Thư Hàm lại nhớ tới nagỳ đó Lục Tâm vội vã quay về, nghiêng đầu lại nhớ chuyện này.

Lục Tâm không nghĩ Lục Cảnh Hành lại để cho Thư Hàm thay đồi khách sạn, đại khái là lo những người đó tra ra được cô và bọn Thư Hàm ở cùng một chỗ, không tìm được cô, lại gây thêm phiền phức cho bọn Thư Hàm.

Cô chưa xem qua ảnh chụp, bản thân lại không có một manh mối, Thư Hàm là phóng viên tin tức, Lục Tâm sợ nên không nói với cô, cô ấy có độ nhạy cảm của một phóng viên tin tức, một mình chạy đến Iceland đều tra đến cùng, bởi vậy không dám nói thật với Thư Hàm, chỉ là ôm tâm sự trong lòng không thoải mái.

Thư Hàm cũng không hỏi nhiều nữa, đã quen với Lục Tâm gần chín năm, rất ít khi nghe Lục Tâm nhắc đến người nhà.

Lục Tâm nhìn Thư Hàm hỏi cũng chưa vội trả lời, tùy tiện cầm quyển sách trên bàn trà nhìn nhìn, nhà cô cái gì cũng không nhiều nhưng sách lại đặc biệt nhiều, đầy cả một giá sách, khắp nơi cũng là sách, khiến cho nhà cửa có vẻ bừa bộn.

Lục Tâm không thích dọn dẹp nhà lắm, bình thường có khi một hai tháng không dọn dẹp, tật xấu này từ khi hiểu chuyện đã có, cô muốn sửa cũng không sửa được, trước kia Lục Cảnh Hành ít nhiều giúp cô uốn nắn, đại khái là như phát hiện cô là một kẻ vô dụng vậy, sau này riết rồi cũng lười để ý, cô xả nhà, còn anh thì yên lặng dọn dẹp.

Nghĩ đến chuyện trước đây, đầu óc tối sầm lại, mới nhớ ra cũng đã lâu rôi cô chưa về Lục gia.

Lục Tâm suy nghĩ, dự định thứ hai sẽ mua một chút lễ vật về thăm Lục gia.

Cô về bên kia đã là bốn giờ chiều, cuối tuần nên mọi người đa số là ở nhà, ngay cả Lục Trọng Tuyên học ở nước ngoài vì sắp tới lễ Noel nên cũng được nghỉ dài hạn trở về.

Thấy Lục Tâm trở về, mọi người ai cũng bất ngờ và vui mừng, nhất là Lục lão gia – Lục Trình Hải, cứ lôi kéo Lục Tâm ân cần hỏi han.

Mẹ Lục Cảnh Hành vội vàng bảo người nhanh chóng chuẩn bị bữa cơm, trước đây Lục Tâm có ở Lục gia mấy năm, tính tình nhu thuận an tĩnh, một nhà từ trên xuống dưới ai cũng yêu mến, nên mỗi khi Lục Tâm trở về, lại bị một nhà đầy người vây bắt hỏi han.

"Mẹ, nhà mình có khách à? Náo nhiệt thật." Một nhà đầy người đang trò chuyện huyên náo, một giọng nói trầm thấp nhàn nhạt xen vào, từ trên lầu truyền xuống.

Giọng nói quen thuộc khiên cho Lục Tâm quay đầu nhìn theo bản năng, nhìn phía trên lầu, thấy Lục Cảnh Hành đứng ngay ở cầu thang.

Lục Cảnh Hành tựa hồ như vừa mới thức dậy, tóc còn rối, trên người tùy ý mặc chiếc áo đen, trang phục nhàn nhã, đang chuẩn bị xuống lầu, Lục Tâm nhìn sang đúng lúc anh cũng nhìn cô, ngoài ý muốn thấy đuôi mắt Lục Tâm hạ xuống.

"Lục Tâm?" Anh gọi tên cô, người đứng ở cầu thang, một tay đặt trên tay vịn, một tay bỏ trong túi, tư thái rất nhàn hạ, cứ nhìn cô như vậy, từ trên nhìn xuống một cách thích thú.

Lục Tâm không nghĩ sẽ gặp Lục Cảnh Hành ở nhà, từ khi anh tốt nghiệp đại học thì quanh năm suốt tháng không có ở nhà, thậm chí một hai năm không về cũng là chuyện thường xảy ra, bởi vậy mỗi lần về nhà, Lục Tâm chưa từng nghĩ mình sẽ gặp Lục Cảnh Hành ở đây, bây giờ gặp nhau bất ngờ như vậy, Lục Tâm ngẩn người, nghe được tiếng gọi tên mới hồi phục tinh thần, nhu thuận gọi một tiếng: "Anh cả."

"Em chịu về rồi sao?" Luc Cảnh Hành xuống lầu, ngồi xuống kề bên cô, "Anh còn nghĩ em đã quên còn có cái nhà này rồi."

Anh nói những lời này thì giọng nói vẫn nhàn nhạt như vậy, ngướcj lại không phải là cách nói trách cứ hay giễu cợt mà chỉ đơn giản đang trần thuật lại, Lục Tâm nghe thế có chút ngượng đỏ mặt, không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Trình Uyển Ninh có chút bất mãn, liếc Lục Cảnh Hành: "Nói bậy cái gì đó, số lần Tâm Tâm về gặp chúng ta có thể sánh bằng tên thái tử ngươi nhiều lần sinh ra, ngày lễ Tết nó còn nhớ rõ gọi về đây vấn an mọi người, còn nhà ngươi thì hay nhỉ, vừa đảm nhiệm chức vụ đày tớ đã bốc hơi không thấy bóng dáng đâu cả."

"Còn không phải sao, người ngoài không biết lão nhị đây là anh cả của nhà này đấy." Lục Trọng Tuyên thuận miệng phụ họa.

Lục Cảnh Hành đưa tay giật giật mi tâm, nhìn qua Lục Tâm: "Té ra ai em cũng liên lạc hỏi thăm, có mỗi anh là bảy năm qua không hề có được một cuộc gọi nhỉ?"

Chữ cuối cùng âm điệu hơi nhấn mạnh, Lục Tâm không dám lên tiếng, cúi thấp đầu, không dám thừa nhận lại càng không dám phủ nhận.

Lục Cảnh Hành lại liếc nhìn Lục Tâm thêm một lần nữa, giọng nói rất khắc chế: "Tại sao ngày đó không thấy em ở sân bay?"

Tâm lý Lục Tâm rớt "Lộp bộp", ngẩng đầu nhìn sắc mặt bình tĩnh của anh, thậm chí mang theo vẻ mặt vô tội: "Hả? Anh đâu có bảo em đi đón anh đâu."