20.
Giản Tư Tề: “Trái tim tôi mệt mỏi quá, không còn cảm giác muốn yêu nữa.”
Hà Viên: “Làm sao?”
Giản Tư Tề: “Còn không phải do anh? Giờ mấy gái trong công ty đều gọi em là vợ sếp rồi đấy.”
Hà Viên: “Ồ, chẳng lẽ muốn được gọi là ‘nóc công ty’?”
Giản Tư Tề: “… cho cưng một ánh mắt lạnh nhạt, tự mình lĩnh hội đi.”
Hà Viên mở tủ đầu giường lấy kẹo mυ'ŧ ra.
Giản Tư Tề: “Anh muốn làm gì!”
Hà Viên: “Em bảo anh tự mình lĩnh hội đây thây. Từ ánh mắt em anh có thể nhìn thấy ‘vã quá rồi’ cùng với ‘thèm mà chưa thỏa’.”
Giản Tư Tề: “Thế thì chứng minh mắt anh có vấn đề rồi đấy.”
Hà Viên: “Nói linh tinh nào, mắt anh mà có vấn đề thì sẽ nhìn trúng em được chắc?”
“Vâng vâng vâng, mắt anh đỉnh của chóp.”
Giản Tư Tề tức thì cảm thấy xíu xiu ngọt ngào xen lẫn xiu xíu ngượng ngùng.
Hà Viên túm ngay được thời cơ mà đè hắn xuống. Xong việc, anh đưa cho Giản Tư Tề hãy đang ăn kẹo sau phang một cái hộp nhỏ.
Giản Tư Tề vừa liếc thấy đã vui phơi phới.
“Ủa nay mặt trời mọc đằng tây hay sao, mà đấy lại nguyện ý cho đây bàn chải đánh răng điện thế này?”
Hà Viên chỉnh đầu xoay bàn chải điện lên mức cao nhất, rồi dí nó vào đùi Giản Tư Tề.
“Dùng để đánh sạch cái miệng bên dưới của em.”
Giản Tư Tề: “…..”
Ngày hôm sau, chị Điền ngạc nhiên nói: “Mặt mũi sếp sao thế kia?”
Hà Viên bình tĩnh đáp: “Chọc mèo quá đà, bị nó cào.”
21.
Sáng hôm sau dậy muộn, hai người vội vội cuống cuống, thế là mặc nhầm quần áo của nhau.
Giản Tư Tề săm ba soi toàn thân mình một lượt, bị cái sự đẹp trai nhức nách của mình làm cho mê con nhà bà mẩn.
“Đúng là người đẹp mặc cái gì cũng đẹp.”
Hà Viên thì khó chịu kéo kéo quần.
Giản Tư Tề tự sướиɠ một hồi, mới quay sang tổng sỉ vả anh: “Đi kiểu éo gì mà xoắn quẩy vào nhau thế kia, điệu thấy mẹ.”
Hà Viên: “Ờ… chật háng.”
Giản Tư Tề: “Tạm biệt!”
Hà Viên túm ngay lấy cổ hắn: “Tạm biệt cái gì, lại muốn trốn, về nhà.”
Giản Tư Tề cảm thán, nếu có thể xoay người cái là có thể về đến nhà thì tốt biết bao.
Mỗi lần đến nhà Hà Viên chơi, mẹ Hà đều sẽ thở ngắn than dài, bảo hai đứa bây cũng đều lớn tướng rồi mà đến người yêu cũng chẳng có là sao.
Hà Viên bí mật liếc sang Giản Tư Tề đang cúi gằm mặt, nói: “Không phải là chưa xác định. Nếu có người thích hợp, con sẽ báo mẹ trước tiên để mẹ giúp con kiểm định.”
Mẹ Hà “ồ” tiếng: “Con nói như thế là có người trong lòng rồi đúng không?”
Hà Viên thong thả uống một ngụm canh: “Có hay không là con quyết định, nhưng có thành hay không thì không phải mình con là quyết định được.”
Mẹ Hà lập tức không vui, nói: “Con trai mẹ nghìn người mới chọn được một, con gái nhà ai mắt cao hơn đầu mà coi thường con thế?”
Hà Viên cười bảo: “Có lẽ người ấy cũng là nghìn người mới chọn được một.”
Mẹ Hà quay sang Giản Tư Tề: “Con thân với nó, chắc chắn con biết, con nói mẹ nghe xem nào.”
Giản Tư Tề khô khan gọi được tiếng “mẹ nuôi” xong thì cứng họng không thốt được nữa.
Không rõ mẹ Hà hiểu lầm chuyện gì mà đặt bộp cái bát xuống bàn, nói: “Được được, chuyện của lũ trẻ chúng bay, bà già này không nên hỏi đúng không?”
Đến đây thì cuộc nói chuyện này cũng miễn cưỡng coi là kết thúc, Giản Tư Tề vừa thở hắt ra hơi rồi ngẩng lên, quả nhiên bắt gặp ngay đôi mắt đen láy của Hà Viên.
Mẹ Hà nhìn Giản Tư Tề đang điên cuồng và cơm: “Ơ cái thằng này, mẹ không hỏi thì lại tự nhiên cuống cả lên.”
Lại quay sang ngó Hà Viên, thấy thằng nhóc này cũng đang cười ngu một cách bất thường.
Bà không khỏi lắc đầu cảm khái: “Lũ trẻ bây giờ, haizzz.”
22.
Giản Tư Tề tràn đầy căm phẫn thốt lên: “Mi có thể chà đạp nhân cách của ta, chứ không được chà đạp thân thể của ta!”
Hà Viên cạn cmn lời: “Đưa em đi mát xa, chứ đâu phải đi chơi đạo cụ.”
Giản Tư Tề: “Anh đã đọc báo chưa, có người đi mát xa về bị lệch mọe cột sống đấy.”
Hà Viên nói: “Không sao đâu, nơi này chuyên nghiệp lắm.”
Giản Tư Tề: “Chuyên nghiệp cái căng củ cọt, cầu buông tha!”
Hà Viên: “Mát xa với chơi đạo cụ, chọn một trong hai.”
Giản Tư Tề lắc đầu nguầy nguậy: “Đều không muốn.”
Hà Viên thở dài: “Thôi được.”
Giản Tư Tề: “Há, anh đồng ý rồi hở?”
Hà Viên: “Người bị đau vai cũng không phải anh, vả lại anh cũng không ép em.”
Giản Tư Tề: “Thực ra lúc không phải cầm thú thì trông anh cũng giống người lắm ớ.”
Hà Viên chỉ cười, không nói câu gì.
Một giờ sau.
“A a a!!! Đệch cả lò tên Hà Viên kia!!! Dám lừa bố đi châm cứu!!!”
———
Giản Tư Tề: “Về nhà nhanh lên.”
Hà Viên: “Về nhà làm gì?”
Giản Tư Tề: “Ở ngoài làm gì?”
Hà Viên: “Hay về nhà phịch đi.”
Giản Tư Tề: “…..”
Về đến nhà, Giản Tư Tề nói:
“Em sẽ hóa lịch sử đầy máu và nước mắt của mình thành những con chữ và lưu lại trong sách, anh nói coi đặt tên sách là gì thì hay?”
Hà Viên: “Không nghĩ ra nổi.”
Giản Tư Tề: “Anh có tâm tí được không, cuốn sách này về sau phải trưng bày trên giá sách đấy.”
Hà Viên: “Giá sách nào, bao giờ đặt, để anh bảo người của công ty đến nhà sách tham khảo trước.”
Giản Tư Tề: “Giá sách của em, he he.”
Nhóm chat QQ ngày hôm sau ——
[Tiểu Vương ngồi kế bên]: Sếp bảo bọn tôi cuối tuần tới xem giá sách nhà ông là chuyện lề gì thốn?
[Giản đẹp trai siêu cấp VIP pro]: Ối vãi lờ, chả làm thật luôn ( ⊙o⊙)
[Tiểu Vương ngồi kế bên]: Ông bị sếp phát hiện tàng trữ truyện ‘siếc’ à?
[Giản đẹp trai siêu cấp VIP pro]: Giá sách của tôi là hàng siêu trong sáng được chưa. Đều là những kiệt tác đó (╯ ▽ ╰)
[Tiểu Vương ngồi kế bên]: Toàn kiệt tác sao lại có thể dưỡng ra một cái tâm hồn ô uế dư này được nhỉ?
[Sếp Hà]: Bởi vì kiệt tác chỉ dùng để làm màu, còn truyện sεメ trong di động mới là dùng để đọc.
[Tiểu Vương ngồi kế bên]: Chí lý.
[Tiểu Vương ngồi kế bên]: Á đù? Đú à đú à!!!
[Giản đẹp trai siêu cấp VIP pro]: Sao anh lại ở đây Σ (` д ′ * ノ) ノ
[Sếp Hà]: Tôi là người lập nhóm chat này, cảm ơn.
[Tiểu Vương ngồi kế bên]: Hổng có chi.
[Sếp Hà]: Hử?
—— Tiểu Vương ngồi kế bên đã rời khỏi cuộc trò chuyện này ——
[Sếp Hà]: Cũng coi là người thức thời.
23.
Tiểu Vương rủ Giản Tư Tề đi nhậu.
“Sáng nay mắt trái tôi cứ giật tưng tưng, chiều đến bạn gái cũng ‘về mo’ luôn.”
“Ái chà chà, bị đá rồi hẻ.”
Tiểu Vương bất mãn nói: “Ông không thể nói cho vừa lòng nhau được hả?”
Giản Tư Tề đáp: “Chung kết cũng là mối quan hệ đường dài, ông cứ coi như là bạn trên mạng offline đi.”
Tiểu Vương: “Đậu, tôi thấy ông càng ngày càng giống sếp rồi đấy.”
Giản Tư Tề: “Á đù, chả đẹp trai bằng tôi hả?”
“Sống thật đi bạn ơi,” Tiểu Vương tỏ vẻ ghét bỏ, “Chắc tôi quên nói đấy, nhan sắc của bạn chắc cùng lắm cỡ tôi thôi.”
“…..”
“Sếp mà chấm tôi thì có phải là tốt biết bao không.”
Giản Tư Tề sửa sang áo sống: “Ông rủ tới đánh nhau chứ không phải tới nhậu đúng không?”
Tiểu Vương dang hai tay, thốt lên: “Hỏi trời cao xanh thắm, hỏi đất đai bạt ngàn, cớ vì sao tôi lại là trai thẳng!”
Giản Tư Tề đá phát vào mông cậu ta.
“Hỏi bé cúc của bạn ấy.”
Tất nhiên, Tiểu Vương không phải là người duy nhất gặp trắc trở trong tình yêu.
Em gái Lâm: “Kể cho anh chị nghe nè, qua em vừa cùng một anh giai về ra mắt bố mẹ xong!”
Giản Tư Tề: “Cô làm vỡ kính nhà người ta hả?”
Em gái Lâm: “Anh đang sáng tạo cách chết đúng không?”
Anh Hàm: “Anh đã bảo nó càng ngày càng giống sếp mà.”
Hà Viên: “Tôi nghe thấy rồi đấy.”
Anh Hàm giơ tay tặng một like: “Cực kỳ có tướng phu thê!”
“…..”
24.
Giản Tư Tề: “Em mới nghĩ ra một phương pháp giảm cân bằng tinh thần. Mỗi ngày trước khi đi ngủ sẽ xem video mukkbang, sau đó mang theo đói khát mà tiến vào giấc mộng.”
Hà Viên bóp cái bụng nhỏ xíu của hắn: “Cưng nghĩ sẽ có hiệu quả không?”
Giản Tư Tề kiêu ngạo ngẩng cao đầu: “Chuyện này không quan trọng, quan trọng là sau này dù anh có ăn món ngon trước mặt em thì còn lâu mới khiến em xi nhê!”
Hà Viên: “Cho cưng một ánh mắt lạnh nhạt, tự mình lĩnh hội đi.”
Giản Tư Tề không biết xấu hổ nói: “Em cảm nhận được tình yêu ~ một tình yêu nồng cháy ~”
Hà Viên túm tay hắn kéo xuống dưới: “Còn có thứ nồng hơn đấy, muốn thử không?”
Giản Tư Tề: “… Hải, quay xe!”
Không gian QQ ——
Giản Tư Tề: Xa anh giây thứ 300, nhớ anh.
Em gái Lâm: Lại bắt đầu hành hạ chó FA!
Hà Viên: Lầu trên tỉnh táo lại đi, ẻm đang nói đến thịt bò đấy.