13.
Giản Tư Tề, chàng nhân viên vừa trở về sau khi phải cày hùng hục như trâu như chó cống hiến cho công ty, không những không nhận được lời khen ngợi của ông chủ mà còn phải nhận cú lườm cháy khét mặt, đúng là cay vốn cả lài.
Giản Tư Tề bị Hà Viên nhìn chòng chọc bằng ánh mắt như muốn gϊếŧ người nguyên một ngày, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
Hắn nghênh ngang bước vào văn phòng của Hà Viên, xoẹt phát kéo kín rèm, dùng sức vỗ lên bàn làm việc đến “bộp” một cái: “Sủa, ông mầy chọc mầy khó chịu chỗ nào?”
Hà Viên liếc nhìn bàn tay hắn, hỏi: “Đau không?”
Giản Tư Tề đáp lại bằng một cái hít thật mạnh, câu trả lời khỏi nói cũng rõ.
Hà Viên: “Nghe nói em đi công tác với chị Điền và em gái Lâm rồi ngủ chung một phòng.”
“Còn không phải là để tiết kiệm tiền mua sắm cho chị Điền à, “Giản Tư Tề đáp, “Cơ mà em thông minh lắm, vừa vào cửa đã nằm vật cmn ra giường luôn.”
Hà Viên nâng cao giọng: “Liêm sỉ đâu, đừng bảo anh là em ngủ ở giữa đấy.”
“Tất nhiên!” Giản Tư Tề nói.
Hà Viên nghiến răng ken két: “Còn dám tất nhiên.”
Giản Tư Tề: “Em ngủ ở giữa, hai bà ấy cũng chỉ còn cách ngủ dưới sàn, há há há há há!”
“…..”
Hà Viên gục đầu xuống.
Tiếng cười của Giản Tư Tề đột ngột ngưng bặt, húng hắng hai tiếng rồi gãi má, nói: “Không có đâu, hai bà ấy ở một phòng, còn em thì lượn qua nhà bạn gần đấy ngủ nhờ.”
Hà Viên: “Anh rút lại câu vừa nãy.”
“Câu gì?”
“Em không chỉ không có liêm sỉ, mà còn là phường nhát cáy nữa.” Hà Viên nắm lấy bàn tay đỏ phừng phừng của Giản Tư Tề, “Tiếp tục phát huy cái sự nhát cáy này nhé.”
Giản Tư Tề: “Anh đang khen tôi hay tổn thương tôi đấy?”
Hà Viên thâm tình nói: “Anh là yêu em.”
Giản Tư Tề: “No face!”
Hà Viên: “Hôn miếng đi cục cưng của anh.”
Giản Tư Tề: “Đếu! Tôi tức á, tôi muốn chia giường!”
Hà Viên: “Ok luôn.”
Giản Tư Tề thở phì phò xông ra ngoài.
Buổi tối.
Giản Tư Tề: “Anh nghĩ việc biến một cái giường lớn thành hai cái giường nhỏ ghép lại với nhau thú vị không?”
Hà Viên: “Có chứ.”
Giản Tư Tề thở phì phò lao ra ngoài, lại thở phì phò lao về chỗ cũ.
Hà Viên vén chăn lên: “Đến giờ đi ngủ rồi.”
Giản Tư Tề: “Tại sofa ngoài kia cứng thấy bà.”
Hà Viên: “Ừm.”
Giản Tư Tề: “Chớ không phải tôi thỏa hiệp đâu nhá.”
Hà Viên vươn tay che mắt hắn lại.
Năm phút sau.
Giản Tư Tề: Khòzzzzzzz
Hà Viên thơm chụt lên má hắn: “Vô tâm vô phế.” Rồi trở mình vào giấc.
14.
Giản Tư Tề: “Tình yêu ơi ~”
Hà Viên: “Làm nũng vô dụng.”
Giản Tư Tề: “I chì ni san, à ri ga tô nyan ~”
Hà Viên: “Mắc ói cũng vô dụng.”
Giản Tư Tề: “Daddy ~”
Hà Viên: “Ơi, có chuyện gì thế bé cưng.”
Giản Tư Tề giơ ngón giữa: “Để tôi ói phát đã.”
Năm phút sau.
Giản Tư Tề lau mặt: “Mình chơi máy chơi game anh mới mua xíu được hông?”
Hà Viên lấy một cây kẹo mυ'ŧ từ trong túi ra, rồi xoay nó trên tay.
Giản Tư Tề đã rút ra được bài học xương máu, nhận lấy cây kẹo mυ'ŧ, lựa chọn bán rẻ thân thể mình.
Một giờ sau.
Giản Tư Tề cáu bẳn ném tay cầm: “Game như cái quần què!”
Giản Tư Tề buông tha con game đáng thương, dính vào người Hà Viên lướt mạng xã hội.
Giản Tư Tề bùi ngùi nói: “Ra ngoài xã hội rồi mới thấy các bạn cấp ba ai cũng xinh như hoa như ngọc!”
Hà Viên không đồng ý: “Giỏi dùng app chụp ảnh mà thôi.”
Giản Tư Tề tỏ vẻ không phục: “Cốt lõi chính là ở đấy.”
Hà Viên ngẩng đầu: “Cho nên?”
Giản Tư Tề chột dạ: “Nên để anh yên tâm thì em sẽ không đi họp lớp.”
Hà Viên túm ngay được ánh mắt đang láo liên lươn lẹo của hắn, bình tĩnh hỏi: “Nói, vì sao không đi?”
Giản Tư Tề ngượng nghịu bảo: “Chúng nó kêu phải mang ‘hàng đính kèm’ theo á.”
“Thì?”
“Thì anh mà đến há chẳng phải chúng nó sẽ tỏng ngay em đứa nằm dưới hay sao.”
Hà Viên phì cười: “Yên tâm đi, anh mà đi sẽ không ai để ý đến chuyện này đâu.”
Trong buổi họp lớp cấp ba, Giản Tư Tề mặt tái như đít nhái nhìn toàn bộ các bạn nữ độc thân vây quanh Hà Viên.
Ngược lại, tất cả các bạn nam lại đều vây quanh hắn.
“Công ty ông làm về gì đấy?”
“Còn tuyển nhân viên không?”
“Tính hợp tác với bọn tôi không, nói cho ông hay này, mới dạo có con dự án lớn ngon ăn phết…”
Giản Tư Tề cay cú nhay miệng cốc, bụng bảo quả nhiên không nên đến mà.
Buổi họp lớp sau năm năm xa cách lần này kết thúc khá vội vàng, những anh những chị đã có con nhỏ đều phải về nhà trông con, còn những người chưa con cái, rảnh rỗi thì tự đi tăng hai tăng ba với nhau. Giản Tư Tề và Hà Viên không tham gia với họ, cả hai lấy cớ phải về trông nhà rồi lượn.
Về đến nhà, Giản Tư Tề liền bò lên giường nằm sấp nghịch điện thoại. Hà Viên lượn qua bèn vỗ nhẹ phát lên mông hắn.
“Vẫn còn sầu hử?”
“Em là người nhỏ mọn thế à.” Giản Tư Tề tựa cằm lên gối, nghiêng mặt bảo: “Anh biết dạo đang hot chuyện hề gì không?”
Hà Viên: “Chuyện gì?”
Giản Tư Tề ngoắc tay: “Anh cưa em.”
Giản Tư Tề nháy mắt: “Nếu anh cưa đổ em.”
Giản Tư Tề nở nụ cười dâʍ đãиɠ: “Em sẽ cho anh…”
“Phạch phạch phạch!”
Hà Viên lập tức nhào tới đè Giản Tư Tề xuống như sói vồ mồi.
Sau khi hai người như này như lọ như chai, La Hán đẩy xe bò, tiên ông trồng củ cải, vân vân và mây mây xong.
Giản Tư Tề liền ói máu tố cáo: “Rõ là anh đã biết tỏng rồi, cái tên lươn lẹo này! Đồ phét chúa!”
Hà Viên với lấy cây kẹo mυ'ŧ trên tủ đầu giường: “Anh đâu có bảo là không biết.”
“Lũ ung nhọt của chủ nghĩa tư bản như mấy người chỉ biết đàn áp dân chúng thôi!”
Giản Tư Tề ôm lấy gối mà hức hức hức.
Hà Viên bóc vỏ kẹo ra: “Còn hức nữa thì nhịn.”
Giản Tư Tề: “Hu hu hu.”
Hà Viên nói: “Đừng rỉ nước mắt cá sấu nữa, anh kể cho em nghe một câu chuyện.”
Giản Tư Tề dỗi bảo: “Anh thì kể chuyện vẹo gì.”
“Anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện về hoàng tử bé, câu chuyện có tên là ‘Đút”. Trong giấc mơ, có một người nghe thấy hoàng tử bé xì xào nói chuyện. Người ấy mơ màng mở mắt ra và nhìn thấy một đôi mắt sáng lấp lánh. Rồi hoàng tử bé đột nhiên lao lên đè người ấy xuống và nói, “Con yêu tinh nhỏ này, thế mà lại dám ngủ? Ta vẫn còn tỉnh đấy nhá!” Hà Viên nói tiếp, “Rồi sau đó, hai người họ đã có một đêm phịch phịch phịch đến cạn khô cả nước.”
Giản Tư Tề phát điên phát rồ: “Mau gửi đến tất cả những độc giả đã mua quyển truyện này một lời xin lỗi nhanh!”
Hà Viên biết nghe lời: “Thực lòng xin lỗi.”
Giản Tư Tề vẫn khó chịu mà hừ tiếng, cái tên này quá ư là đen tối.
Hà Viên nói tiếp: “Là chúng mình cả đêm phịch phịch phịch đến cạn khô cả nước.”
“…..”
Giản Tư Tề có phần hoài niệm cái tuần khi mà hai người họ mới gặp lại nhau, tuy rằng lúc ấy Hà Viên đã tra tấn hắn về mặt tinh thần, nhưng chí ít, anh còn không có để lộ bản chất da^ʍ tặc bỉ bựa của mình.