Edited by Bà Còm in s1apihd.com
Nhìn Phương Thảo quỳ dưới đất lệ rơi đầy má, Chương Hàm nhịn không được vươn tay vuốt ve gương mặt tuy không được tú lệ nhưng lúc này lại có vẻ cực kỳ dịu dàng, đôi mắt nàng bỗng cứ thế mà ửng đỏ.
Nàng ngây ngốc bên người Cố phu nhân sáu năm, được tiếp xúc với một bầu trời học vấn mà đừng nói là một tiểu thư con nhà bình thường, ngay cả một nam tử bình thường chưa chắc có khả năng học được -- nàng biết từ xưa đến nay có bao nhiêu anh hùng hào kiệt, bao nhiêu cân quắc liệt nữ, nàng được theo học với những sư phó tiên sinh giỏi nhất, tiếp thu rất nhiều kiến thức -- cho nên nàng không cách gì nhận mệnh, càng không muốn nhận mệnh. Cho dù chỉ có một cơ hội cực kỳ bé nhỏ, nàng cũng phải dốc hết toàn lực để thoát khỏi vòng kiềm chế của Trương Xương Ung.
(Cân quắc: Khăn trùm đầu, từ này thường được dùng để ám chỉ phụ nữ)
Vào lúc này, nàng nói với Phương Thảo những lời đó cũng không phải chỉ để thử lòng. Nàng thật sự muốn cho Phương Thảo một lựa chọn, để tránh tương lai nàng có ý "đập nồi dìm thuyền", có thể dẫn đến kết quả chính mình tránh không khỏi mạng lưới vây bủa mà còn liên luỵ người khác.
“Nha đầu ngốc, không cần tùy tiện nói ra những câu bất chấp tánh mạng gì đó, hiện giờ sự tình còn chưa đến mức nghiêm trọng như vậy.”
Chương Hàm buông tay khẽ cười, sau đó kéo Phương Thảo lên, đưa qua một khăn tay. Phương Thảo quay người dứt khoát lau đi đôi mắt đầy lệ, khi xoay người lại vành mắt vẫn còn hơi hồng hồng, nàng mỉm cười nói: “Hãy lấy thau nước lạnh đắp mắt một hồi, nếu không cứ như vậy ra ngoài thì người khác còn tưởng rằng ngươi mới vừa bị mắng!”
“Chỉ cần cô nương còn muốn nô tỳ, ai nói gì nô tỳ đều không sợ!”
“Ngươi nha!” Chương Hàm thấy bộ dáng bướng bỉnh của Phương Thảo không khỏi bật cười, sau đó mới nghiêm mặt nói, “Lúc nãy ngươi kể ở phía sau chùa Long Phúc có nhìn thấy người kia, vừa rồi ta nằm nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy người hôm nay ngươi gặp được tám chín phần mười là hàng xóm lúc xưa của nhà ta, đi tòng quân cùng một lúc với cha và huynh trưởng của ta.”
Phương Thảo vô cùng kinh ngạc, muốn hô thành tiếng nhưng cuống quít dùng đôi tay che miệng lại, ngay sau đó buông tay ánh mắt trong suốt nhìn mình, Chương Hàm không khỏi thầm may mắn mình không nhìn lầm người, ngừng lại một chút rồi nói: “Chờ kỳ sau đến phiên ngươi ra ngoài, nếu lại tái kiến người kia, ngươi cứ nhắn lại là có vị hàng xóm cũ muốn hỏi y, lúc xưa vì sao dám trèo cây trong nhà ta phá tổ chim. Nếu y có phản ứng, nói tổ chim kia không phải y phá, ngươi hãy hỏi y tới từ chỗ nào, a cha a huynh có khỏe hay không?”
Phương Thảo vội vàng gật đầu thật mạnh thưa vâng, sau đó cẩn thận lặp lại một lần: “Cô nương kêu nô tỳ tiện thể nhắn hỏi, hàng xóm lúc xưa muốn biết vì sao lại trèo cây phá tổ chim? Nếu y đáp không phải do y phá, vậy thì hỏi y đến từ chỗ nào, a cha a huynh có khỏe không.”
“Đúng vậy, nếu y có gì muốn truyền lời thì ngươi cứ đồng ý. Nhưng nhớ kỹ, không thể bí mật mang bất cứ thứ gì vào đây!” Chương Hàm hít vào một hơi thật sâu, dặn dò từng câu từng chữ, “Mặc kệ y nói như thế nào thì ngươi chỉ cần trả lời trong phủ có quy củ, không thể giúp đỡ mang vào bất cứ thứ gì!”
“Nhưng thưa cô nương, nếu lỡ y mang tới thư từ của phụ thân và huynh trưởng của ngài thì sao, hoặc là hai vị nhờ y tiện thể mang giúp đồ quan trọng gì đó, để nô tỳ đưa vào chẳng phải là tiện hơn hay không? Ngài yên tâm, nô tỳ sẽ không để người khác thấy, hơn nữa cho dù bị lục soát, chẳng sợ người khác ép hỏi như thế nào, nô tỳ cũng tuyệt đối không để dính đến trêи người cô nương . . .”
“Nhất định không được! Hầu phủ quy củ rất nghiêm, có một số việc nhìn nhỏ nhưng sẽ thành lớn. Nếu lỡ có người khác theo dõi ngươi chằm chằm, phát hiện ngươi nói vài lời với nam nhân bên ngoài thì cùng lắm chỉ là tội danh không biết tự kiềm chế; nhưng nếu bị phát hiện bí mật mang theo đồ vật vào nội trạch, bốn chữ "Lén lút trao nhận" mà áp xuống thì có lẽ ngươi sẽ thật sự mất mạng!” Nhìn bộ dáng ngơ ngác của Phương Thảo, Chương Hàm biết nàng hơn phân nửa không rõ cái gì gọi là "Lén lút trao nhận", cũng không nghĩ giải thích chỉ trầm giọng cảnh cáo, “Nói tóm lại, mặc kệ người này hay bất kỳ một người nào khác cũng thế, sau này có ai muốn ngươi giao dùm bất cứ thứ gì, ngươi cứ một mực dùng lời lẽ nghiêm khắc để cự tuyệt, nhớ bảo lại cho Bích Nhân cũng phải như thế!”
Cho dù còn có cái hiểu cái không, nhưng Phương Thảo biết Chương Hàm thật sự vì muốn tốt cho mình, bởi vậy đáp ứng một cách dứt khoát: “Vâng, lời cô nương nói nô tỳ đã hiểu rõ, nô tỳ nhất định dặn dò Bích Nhân đúng như vậy!”
Hãy vào wa,ttpa,d ủng hộ bà còm
Ngày kế không có chuyện gì xảy ra, chờ đến ngày thứ ba sau giờ Ngọ, Phương Thảo Anh Thảo và hai bà tử lại ra cửa lần nữa, không bao lâu Chương Hàm nghe động tĩnh bên ngoài dần dần lớn lên. Cho dù nghe thanh âm chính là từ trước chùa truyền vào chứ không phải từ phố phía sau, Chương Hàm vẫn lo lắng sai Bích Nhân ra ngoài tìm hiểu. Kết quả Bích Nhân trở về bẩm báo, nói là có tôn thất ở phía trước đến chùa ngắm cảnh, lúc này Chương Hàm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vừa mới vào phòng trong thì nghe Ninh Hương đột nhiên thất thanh kinh hô: “Không tốt, Đại tiểu thư đi đến hoa viên trước chùa rồi!”
Trương Kỳ không ở trong phòng?
Lúc này Chương Hàm mới sực nhớ ra mình chỉ lo lắng cho Phương Thảo mà không để ý đến Trương Kỳ, kinh ngạc trừng mắt hỏi Ninh Hương: “Đây là chuyện gì, sao ta không biết tỷ tỷ đã đi ra ngoài?”
“Là Lưu bà tử bên cạnh Sở mụ mụ . . .” Ninh Hương bị ánh mắt lạnh băng của Chương Hàm nhìn đến nổi da gà, mất một thời gian mới lắp bắp nói, “Lúc nãy nô tỳ nghe Lưu bà tử nói với Đại tiểu thư, Thái phu nhân thích nhất hoa cúc dưỡng trong hoa viên của chùa Long Phúc. Tết Trùng Dương cũng sắp tới, ủ một ít rượu hoa cúc là tốt nhất, Đại tiểu thư nếu đích thân đến đó xin thì các hòa thượng nhất định sẽ cho. Hơn nữa nơi đó xưa nay chỉ tiếp đãi nữ quyến quan gia, do đó Lưu bà tử mang theo Đại tiểu thư đi rồi.”
“Đại tiểu thư đi hoa viên, vì sao ngươi không đi theo?” Thanh âm Chương Hàm càng thêm nghiêm khắc, thấy mặt mày Ninh Hương mất tự nhiên, nàng biết nha đầu này tuy không biết được tiết mục "thay mận đổi đào" "giấu trời qua biển" của Trương gia, thế nhưng đi theo Tống mụ mụ "mưa dầm thấm đất" nên chẳng có một chút cung kính tận tâm gì với Trương Kỳ. Sau khi đứng lên, nàng cười lạnh nói: “Đừng tưởng rằng ngươi có Tống mụ mụ là có thể muốn làm gì thì làm, hiện giờ phía trước có tôn thất tới thăm chùa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì đừng nói là một Tống mụ mụ, cho dù có một trăm Tống mụ mụ cũng không thể nào cứu được ngươi đâu!”
Chờ Bích Nhân cùng nàng ra khỏi phòng, Chương Hàm liền vẫy tay bảo Bích Nhân lại gần nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có hỏi thăm rõ ràng là tôn thất nào hay không?”
Bích Nhân nhớ tới thái độ ấp úng không chịu nói rõ của tiểu sa di kia, chính mình đã lôi chiêu bài phủ Võ Ninh Hầu ra mà dường như hắn vẫn muốn giấu diếm, Bích Nhân khó xử lắc đầu nói: “Cô nương, nô tỳ kêu một tiểu sa di tới hỏi, ngày thường nơi tịnh xá này nhiều người hầu hạ, thế nhưng hôm nay chỉ thấy một mình hắn. Hắn rất hoang mang rối loạn, cái gì cũng nói không rõ.”
Nghe đến đó, Chương Hàm trầm ngâm một lát rồi đi thẳng đến phòng của Sở mụ mụ, vừa lúc giáp mặt với một bà tử mặt mày chật vật từ bên trong đi ra. Nàng soi mói liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra là bà tử cùng ở một phòng với Lưu bà tử Ninh Hương vừa nhắc đến, vốn định gọi lại hỏi vài câu nhưng nghĩ lại mình cũng không nên ôm đồm làm thay thì tốt hơn. Thấy bà tử hành lễ, nàng hơi gật đầu rồi bước vào cửa, gặp Sở mụ mụ đang ngồi sắc mặt thật sự không tốt, nàng liền tiến lên khuỵu gối chào.
“Sở mụ mụ.”
“Hàm cô nương? Như thế nào lại khiến cho cô nương phải chào hỏi!” Sở mụ mụ thấy Chương Hàm mỗi lần gặp mình đều tự nhiên thi lễ, mới đầu còn rất kinh ngạc, nhưng dần dần liền thích kiểu biểu hiện khiêm tốn của nàng, vội vàng tiến lên nâng nàng rồi hỏi, “Sao lại đến chỗ lão nô ngồi thế này?”
“Sở mụ mụ, nghe nói phía trước có tôn thất tới du ngoạn?” Thấy sắc mặt Sở mụ mụ mất tự nhiên, Chương Hàm thấp giọng nói, “Ta vừa được Ninh Hương cho biết, tỷ tỷ nghe Lưu bà tử nói Thái phu nhân thích nhất hoa cúc trong hoa viên trước chùa dùng để ủ rượu, cho nên nghe nói bên kia rất vắng vẻ không có người ngoài, bèn một mình đi đến chỗ đó hái hoa cúc rồi.”
“Cái gì?”
Sở mụ mụ tức khắc biến sắc đứng bật dậy thốt lên. Ngày thường có đi ra hoa viên trước chùa cũng không quan trọng, nhưng cố tình hôm nay phía trước tới hai vị chủ nhân! Trong khắp kinh thành Hoàng tử chưa phong đất phiên cũng không ít, Hoàng tử lớn tuổi đã được phong đất phiên phải tống cổ Hoàng tôn tới kinh thành triều kiến Thiên tử vào cung học hành cũng không ít, nhưng hôm nay hai vị tôn thất đến chùa du ngoạn cố tình lại là một nhà có tranh chấp với phủ Võ Ninh Hầu! Nghe nói hai vị này khi lớn lên ở đất phong cũng là kẻ kiệt ngạo khó thuần, hôm nay nếu lỡ xảy ra chuyện gì, chẳng những náo động đến trước mặt Hoàng Thượng nhà bọn họ gánh không nổi, mà còn liên quan đến biểu tiểu thư thì phải làm sao bây giờ? Mình đã cam đoan với Thái phu nhân bảo hộ biểu tiểu thư đàng hoàng, nếu xảy ra chuyện gì khiến Thái phu nhân thương tâm, mình chính là có chết cũng không thể tạ tội!
Hừ, Lưu thị kia . . . hình như là muội muội của nhũ mẫu cho Nhị tiểu thư Cố Phất phủ Uy Ninh Hầu!
Thấy sắc mặt của Sở mụ mụ hết xanh lại trắng biến đổi liên tục, đến cuối cùng lại lộ ra vài phần kinh hãi hoảng hốt, Chương Hàm chỉ cảm thấy quả tim như bị thắt lại. Vốn tưởng rằng Sở mụ mụ là thân tín trước mặt Thái phu nhân, đối với việc này có thể nghĩ ra biện pháp thu xếp, hiện giờ coi bộ vị tôn thất nào đó tới du chùa không phải là chuyện dễ giải quyết! Cân nhắc một lúc, Chương Hàm mới lo âu hỏi: “Mụ mụ, ta chỉ hỏi một câu, rốt cuộc đằng trước tới du chùa là vị tôn thất nào?”
Chuyện đi tới nước này, Sở mụ mụ cũng không có tâm giấu giếm, vươn hai ngón tay rồi thở dài nói: “Là Lạc Xuyên Quận vương và Diên Trường Quận vương của Tần Vương điện hạ.”
Lúc trước Chương Hàm đã nghe Cố phu nhân nhắc qua, khi xưa Võ Ninh Hầu đã từng đi theo dưới trướng vị Tần Vương điện hạ chinh phạt Thát Tử, cũng vì quân công mà tranh nhau túi bụi; cho dù cuối cùng chuyện này cũng bị dập tắt, thế nhưng hai nhà cũng đã kết thù sống núi, lúc sau vẫn tiếp tục xảy ra vô số xung đột không ngừng. Cố gia nhìn có vẻ thanh thế lớn nhưng Hầu tước thì làm sao tôn quý bằng Thân vương, huống chi hiện giờ người tới du chùa là hai vị Quận vương, trong khi bên này chỉ là ngoại quyến của Hầu phủ. Nghĩ đến đây, Chương Hàm nhịn không được hung hăng siết chặt khăn tay.
“Trước tiên không cần hành động thiếu suy nghĩ, lão nô sẽ sai người đi thăm dò!” Sở mụ mụ hít vào một hơi thật sâu, sau đó chém đinh chặt sắt khẳng định, “Chùa Long Phúc mỗi năm thu của nhà chúng ta nhiều tiền nhan đèn như vậy, nếu sớm biết có tôn thất tới thì trước tiên phải nên thông báo cho chúng ta một tiếng. Hôm nay việc này nếu không giải quyết đàng hoàng, từ chủ trì đến người quét chùa, những hòa thượng kia đừng mong có một kết cục tốt!”
Sở mụ mụ tuy nói như thế, nhưng Chương Hàm lại biết hơn phân nửa là nói cho oai mà thôi. Hiểu rõ tình huống lúc này không phải tầm thường, Chương Hàm cũng không muốn quấy nhiễu Sở mụ mụ đi bố trí chút gì đó, nhiều khi có thể phái huy công dụng, nàng ra khỏi phòng lập tức quay sang Bích Nhân hỏi: “Vậy tiểu sa di có từng đề cập qua, phía trước tới bao nhiêu người? Có phong tỏa chùa hay không?”
“Chỉ nói người đến là tôn thất, còn bao nhiêu người thì thật ra không rõ lắm, nhưng nghe nói đang phong tỏa chùa . . .” Nói tới đây, Bích Nhân thấy Chương Hàm mặt trầm như nước. Nghĩ đến Đại tiểu thư còn ở phía trước, Bích Nhân đột nhiên vừa mừng vừa sợ nói, “Nếu đang phong tỏa chùa, những hòa thượng đó gặp qua Đại tiểu thư thì hẳn là sẽ đưa nàng về cùng với tặng lễ . . .”
Chương Hàm không đợi Bích Nhân nói xong liền ngắt lời: “Miễn bàn cái gì mà tặng lễ! Nếu gặp phải hai vị Quận vương thì thà rằng không tìm thấy nàng tốt hơn . . . Tuy nhiên, cho dù không gặp tỷ tỷ bên ngoài thì bảo đảm bọn họ cũng sẽ cố tình đòi hỏi phải cầu kiến . . .”
Người trong Hoàng tộc sống ở đất phong đã quen phóng túng, tới kinh thành cũng khó tránh khỏi hành động nghênh ngang, huống chi đây còn là Hầu phủ -- kẻ thù của gia đình bọn họ!