Đông Phương Bác Diễn giơ tay, bóp nhẹ cổ cậu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, cổ mềm mại hơn cả con gái, lại phảng phất mùi sữa ngọt ngào, khiến người ta chỉ muốn cắn mạnh và hút lấy.
Đông Phương Bác Diễn cúi xuống, mở miệng khẽ cắn vào phần yết hầu tinh tế đang phập phồng vì căng thẳng.
Đây là điểm yếu nhất trên cơ thể con người, cộng với khí chất mạnh mẽ đáng sợ của người đàn ông cùng với hơi thở thô bạo, cánh tay rắn chắc của anh khiến Nguyên Triều Vũ cảm thấy mình như chú thỏ bị con sói ngoạm lấy, toàn thân cứng đờ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: "Chết chắc rồi."
Đông Phương Bác Diễn chỉ cắn lấy một lúc để trả thù rồi thả ra.
Anh bình tĩnh nói: "Ngủ đi, tôi đi tắm."
Anh đứng dậy với tư thế hơi kỳ lạ, quay lưng về phía Nguyên Triều Vũ, tắt đèn rồi mò mẫm đi vào phòng tắm.
Nguyên Triều Vũ mơ màng, tự hỏi liệu đây có phải là mơ không.
Sau đó đầu cậu nghiêng qua, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Đông Phương Bác Diễn tắm xong thì nằm thẳng xuống chiếc giường nhỏ bên cạnh. Anh vẫn còn sợ hãi với cú đá vào giữa đêm hôm trước.
May mắn thay bộ ga giường màu hồng đã được thay thế bằng bộ ga sọc xám, phối hợp hài hòa với không gian phòng, không làm anh thấy khó chịu.
Anh về nhà trong đêm là vì công việc khiến anh hơi mệt mỏi.
Vì thế sáng hôm sau, anh dậy muộn hơn bình thường.
Đáng lẽ căn nhà cổ này phải yên tĩnh, vậy mà bên ngoài lại vang lên một giọng nói ồn ào.
"Ba trăm chiến sĩ chạy lên đồi Bắc!"
"Pháo binh chạy song song hai bên."
"Pháo binh sợ đυ.ng phải chiến sĩ"
"Chiến sĩ sợ pháo binh mập"
"À, phì, lại sai rồi, làm lại nào. Ba trăm chiến sĩ chạy lên đồi Bắc!"
Đông Phương Bác Diễn im lặng.
Anh thức dậy, bước ra ngoài.
Nguyên Triều Vũ đang chống nạnh, đứng dưới gốc cây đọc to câu luyện lưỡi.
Bảy giờ rưỡi sáng, có thể nói là rất chăm chỉ rồi.
Nguyên Triều Vũ thấy anh bước ra thì có chút bối rối.
Cậu thấy đại boss ngủ trên chiếc giường nhỏ thì hoàn toàn mơ hồ.
Chuyện gì thế này? Sao tự nhiên đại boss lại xuất hiện ở đây?
Tối qua hình như cậu có mơ thấy anh ấy, nhưng quên mất là mơ thấy gì.
Nghĩ không ra, cậu liền bình tĩnh ra ngoài làm buổi tập sáng. Mưa bão cũng không thể thay đổi lịch trình của cậu, vì trên sân khấu một phút là cả mười năm khổ luyện. Cậu là người sẽ đứng trên đỉnh cao của làng giải trí nên tất nhiên phải nỗ lực hết sức.
"Ông xã ơi, em có làm phiền anh không?" Nguyên Triều Vũ ngoan ngoãn, ra vẻ dễ thương, đôi mắt tròn xoe long lanh, trông vô cùng thuần khiết.
Đông Phương Bác Diễn ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh nói: "Lại đây."
Nguyên Triều Vũ nghe lời đi tới.
Người đàn ông kéo cậu ngồi lên đùi mình.
Động tác quá nhanh khiến Nguyên Triều Vũ không kịp phản ứng, trong lòng thầm chửi thề, nhưng miệng lại dịu dàng nói: "Ông xã, cẩn thận đấy, em đang mang thai mà."
Đông Phương Bác Diễn chạm vào bụng cậu nói: "Người thừa kế của nhà Đông Phương không yếu đuối như vậy."
Nguyên Triều Vũ không nói gì.
Cậu dựa vào cánh tay rắn chắc của người đàn ông, như con chim nhỏ nép vào lòng anh, vẻ mặt ngơ ngác nhưng đầy ngây thơ, lại mang theo sự thẹn thùng và vui mừng của một phi tần được hoàng đế sủng ái.
Biểu cảm này hôm qua cậu mới tập trước gương, cảm thấy không kém gì so với các tỷ muội trong bộ phim *Hậu Cung*.
Đông Phương Bác Diễn cúi đầu nhìn cậu hỏi: "Cậu có thích diễn xuất không?"
"Thích chứ, rất thích. Trước đây vì bận đóng phim mà không có thời gian học hỏi nghiêm túc."
Thật ra thì cậu không thích lắm, nhưng ngoài việc lăn lộn trong làng giải trí, nếu không muốn phạm pháp thì cậu không biết cách nào có thể kiếm được nhiều tiền.
Nếu cứ tiếp tục làm lập trình viên...
Chỉ cần nghĩ đến việc sau này đại boss lái xe Limousine dài đưa con ra ngoài, còn cậu thì chen chúc trên xe buýt hay tàu điện ngầm là đã thấy quá đau lòng.
Làm một diễn viên giỏi, nhận cát-xê cao, ít nhất cũng có thể cho con cuộc sống không quá chênh lệch.
Đông Phương Bác Diễn bóp nhẹ gáy cậu, như sư tử cắn cổ mèo con, bàn tay dần trượt xuống cột sống rồi ôm lấy eo và bụng của cậu.
"Tôi sẽ tìm cho cậu vài thầy dạy diễn xuất."
Nguyên Triều Vũ lắc đầu, chạm nhẹ vào bụng mình, cười gượng gạo: "Em đang có em bé mà, gặp nhiều người không tiện lắm."
Đông Phương Bác Diễn cúi xuống hít hương tóc cậu.
Cậu nhóc này uống sữa như uống nước, đến mức tóc cũng phảng phất mùi sữa.
Nguyên Triều Vũ như một con búp bê, để mặc anh ôm.
Sáng thu thật mát mẻ, vài chiếc lá rơi xuống, một chiếc đáp lên đầu Nguyên Triều Vũ, Đông Phương Bác Diễn nhẹ nhàng gỡ nó xuống.
Anh vừa thức dậy, mặc áo sơ mi trắng, nhưng đã bị nhăn nheo, chỉ cài hai chiếc cúc dưới cùng, để lộ phần lớn cơ ngực trắng ngần.
Mái tóc không còn được chải chuốt gọn gàng, vài lọn lòa xòa trước trán, trông anh trẻ hơn hẳn. Theo như sách nói thì anh mới chỉ hai mươi bảy tuổi, chưa bước vào giai đoạn già nua mệt mỏi.