Editor: D Ẹ O
Tần Vân trước năm 30 tuổi chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con bao giờ, cuộc đời cậu hồi đó luôn gắn liền với tiền tuyến, lằn ranh giữa sinh và tử quá mong manh, ngay cả khi đã xuất ngũ cũng không, nhưng giờ chuyện đã khác.
"Nếu anh muốn sinh thì sinh thôi, vấn đề gì đâu." Chris bị vương hậu điện hạ quấy rầy mãi mấy ngày nay riết cũng thành quen, việc nên làm thì cứ tiếp tục làm, không gánh nặng gì với việc Tần Vân ngồi kè kè bên cạnh: "Khoa học kỹ thuật hiện nay phát triển vậy rồi mà, ai có nhu cầu thì đi tạo cái tử ©υиɠ nhân tạo mấy hồi đâu."
Tần Vân: "... Vì sao cứ nhất quyết phải là tui?!"
Chris khinh thường liếc cậu một cái: "Vậy anh có thể thử thuyết phục bệ hạ vác bụng lớn lên bàn nghị sự, tui có ý kiến gì đâu."
"..." Tần Vân thở dài: "Nhưng tôi chưa có chuẩn bị tinh thần để trở thành người làm cha."
Chris: "Nối dõi tông đường, con cháu đầy nhà mãi luôn là giấc mộng của rất nhiều đàn ông, bệ hạ là đang suy nghĩ cho anh cả đấy."
Tần Vân nhíu mày: "Bản thân anh ấy chưa từng quan tâm vấn đề này sao?"
"Bệ hạ à?" Chris hồi tưởng: "Lúc vừa thành niên ngài ấy từng bí mật sang cục Quản lý dân số đăng ký không có con đó, nhưng không sao, nếu ai suy nghĩ lại, muốn đến hủy vẫn được."
Tần Vân im lặng, cậu nhìn ánh nắng ban trưa hắt qua khung kính cửa sổ phòng thí nghiệm, suy nghĩ hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: "Anh ấy hẳn là không muốn gen thần cấp còn tiếp tục xuất hiện trên đời này nữa nên mới không muốn mình có con."
Chris nhún vai: "Chắc vậy, nhưng đó là ngài ấy, chứ đâu phải anh."
Tần Vân cười, cậu nhướng mày: "Cậu quên tôi cũng là thần cấp à?"
Chris cũng bất ngờ, bình thủy tinh trong tay nghiêng ngiêng ngả ngả như sắp đổ, trông có chút buồn cười.
"Chỉ cần anh ấy muốn, tôi đều sẽ giúp anh ấy thực hiện." Tần Vân nghiêm túc nói: "Đây là cách tôi thương anh ấy."
Lúc Mặc Xá Lý dưỡng thương, chính vụ đều do một tay thủ tướng Lâm Đống Lương ôm đồm hết, Skate tuy bất mãn nhưng cũng không biết nên làm thế nào, phía quân bộ cũng yêu cầu phải cải cách, như Tần Vân đã nói, chính quyền mới ra đời kéo theo hàng loạt những đổi thay vừa dài dòng lại phức tạp, song đó lại là quá trình ta buộc phải trải qua.
Gen sẽ không còn là tiêu chuẩn để đánh giá một con người, bất luận là hướng đạo cấp thấp, lính gác hay thậm chí là người thường cũng đều có quyền lợi và nghĩa vụ riêng.
"Cống hiến vì đế quốc là một điều vinh quang." Lâm Đống Lương đã từng nói: "Chỉ có thế, cuộc đời của chúng ta mới càng có ý nghĩa."
Arthur và Thẩm Trác Phàm cuối cùng cũng có thể kết hôn như nguyện, nhưng do còn quá nhiều việc quấn thân nên hai người đi hưởng tuần trăng mật mà cứ như đi công tác.
ETA Star bị Olympus hãm hại hồi lâu, người chim gần như đang phải đứng trên bờ vực của sự diệt vong, Thẩm Trác Phàm đã bắt tay với Chris nghiên cứu một đề tài mới, lập chí cải thiện đặc tính sinh sản đáng xấu hổ của giống đực chủng loại này, vì thế danh hiệu "Đưa tử nương nương" mạc danh kỳ diệu được đính trên đầu Thẩm Trác Phàm.
Đưa tử nương nương: Giống quan âm đưa tử – người ban cho các cặp vợ chồng những đứa con.
"Anh tưởng em muốn lắm chắc." Thẩm Trác Phàm đau đầu nhu nhu cổ: "Bệ hạ không làm thì bọn em phải làm chứ sao, nội cái kỳ tuần trăng mật của em cũng trôi qua trong thảm họa."
Lâm Đống Lương cười khổ: "Thôi, đừng oán nữa, anh cũng có khác gì đâu."
Thẩm Trác Phàm thở phào một phen: "May mà Pháo Nhỏ cuối cùng cũng chịu kết hôn, chứ không chắc tụi mình khỏi nghỉ ngơi luôn quá."
Lâm Đống Lương gật đầu đồng tình, Tristana chịu kết hôn, trừ Trần Kiêu vui muốn lật nóc ra, đám bọn họ cũng mừng lây, nữ tướng quân duy nhất của đế quốc cuối cùng cũng chịu gả, đương nhiên không thể thiếu đó là một đợt gây sức ép mang danh "phúc lợi", điều đầu trong danh sách sính lễ là yêu cầu Trần Kiêu phải dâng Titan lên làm sủng vật cho cô dâu... Một mình Trần Kiêu căn bản đánh không nổi, vậy cho nên hắn kéo cả Arthur và Skate chết chung, tuần trước ba người đã đến "Tu La Môn" tới nay vẫn chưa về.
"Nhắc mới nhớ." Thẩm Trác Phàm nhìn quanh bốn phía: "Tần Vân và bệ hạ đi đâu rồi?"
G tinh quanh năm mưa nhiều, khí hậu ẩm rất thích hợp cho loài lưỡng cư sinh trưởng, Mặc Xá Lý cưỡi trên lưng Trọng Diễm, quan sát phía dưới.
Tần Vân ngồi xếp bằng bên đống lửa, cậu mở máy liên lạc lên, xuất hiện bên kia màn hình là gương mặt hết sức chật vật của Trần Kiêu.
"Khi nào hai người mới chịu sang đây vậy!" Tinh đạo đại nhân sắp mếu: "Bảo bệ hạ khoan dung độ lượng đem Trọng Diễm cho bọn này mượn xài đi mà!"
Tần Vân bất đắc dĩ: "Tôi nói rồi, nhưng mà Tristana muốn rắn cạp nong, bọn tôi phải đi bắt 100 con trước đã."
Trần Kiêu kinh hãi: "Cô ấy muốn rắn cạp nong làm gì?! Chả nhẽ muốn cạp chết tui ngay trong đêm tân hôn?!"
Tần Vân: "..."
Trọng Diễm xẹt qua như tia chớp, réo rắt tiếng rồng ngâm xuyên qua những tàng cây làm kinh động bầy chim khiến chúng bay tán loạn, Mặc Xá Lý nhảy xuống, ném cái hộp trên tay xuống đất.
Hắn vươn tay, nóng nảy chuyển máy về phía mình.
"Ngày kết hôn của các người mà còn phiền đến cả ta." Mặc Xá Lý lạnh lùng nói: "Trở về thì liệu hồn!"
Trần Kiêu bĩu bĩu môi, trong lòng hắn thầm oán, ai cũng biết ngươi mới là người chiều vợ đến chết đi sống lại, nào có tư cách để nói ai... Tần Vân cất kỹ cái hộp đựng rắn, hẹn ngày với Trần Kiêu rồi cúp, cơ mà máy vừa tắt chưa bao lâu Mặc Xá Lý đã nhanh chóng bu lại.
"..." Tần Vân bị ấn ót, môi bị hôn đến tê dại.
Mặc Xá Lý nghiêng đầu cọ cọ hõm cổ người yêu, tay ôm lấy eo Tần Vân.
Tần Vân khó hiểu hỏi: "... Muốn em chải vuốt hả?"
Gân xanh trên trán Mặc Xá Lý giật giật: "Lúc ta hôn nhau em không thể ngậm miệng lại được sao?!"
Tần Vân: "..."
Mặc Xá Lý nắm lấy cằm cậu, tức giận nói: "Em ngậm miệng thì sao đầu lưỡi ta vào được?! Há ra cho ta!"
Hai người đến đây bằng chiếc phi hành khí đậm chất nhà giàu mới nổi dán đầy kim cương hột xoàng dưới tay Tần Vân, Mặc Xá Lý hiếm khi được một hôm rủ lòng từ bi không nhốt Trọng Diễm về lại ảo cảnh mà thả rông cho nó bay theo sau.
"Nhìn cứ như mình đang dắt rồng đi dạo trong vũ trụ ấy..." Tần Vân cảm thán.
Chiếc phi hành khí lòe lòe sáng sặc mùi tiền như mẩu xương bự thơm phức dụ dỗ cự long cắp đuôi bay theo sau, may mà nó vẫn còn khôn, không hưng phấn đến độ phun cả lửa.
Suốt cả chặng đường sắc mặt Mặc Xá Lý vẫn một màu đen xì, hắn làm lơ cái thỉnh cầu muốn chụp một pô ảnh của con xuẩn long ngu ngốc nào đó, tàn nhẫn vạch trần: "Đừng mơ, dù có chụp cũng chẳng thấy mày trong ảnh đâu."
Trọng Diễm: "...QAQ"
Chỉ trong vòng nửa năm đổ lại đây, "Tu La Môn" đã trở thành một trong những cứ điểm quan trọng nhất của đế quốc, mà cách nó không xa, trên F tinh, có một loại Titan mà Tristana vẫn luôn hằng mơ ước, chủng loại này có ngoại hình rất đáng yêu, nhưng vì thể trọng lớn, sức chiến đấu và trí lực cũng cao nên nó được xếp vào loại khó thuần hóa.
Trần Kiêu bây giờ trông còn thảm hơn cả hôm bữa gọi điện, Arthur và Skate cũng chẳng khá hơn là bao, mái đầu rực lửa từng kiêu sa một thời của công tước đại nhân giờ nhìn không khác gì con nhím.
"Bọn tôi xui xẻo đυ.ng phải một ổ Titan." Skate mỏi mệt nói, bọn họ đã trực ở đây nửa tháng qua, nếu giờ mà còn không bắt được nửa chắc họ điên mất thôi.
Arthur cười lạnh: "Đã nói là đừng có đem con ưng ngu Haas đi làm mồi nhữ rồi mà không nghe, thấy hậu quả chưa, Titan thấy nó liền sáng cả mắt, một con đã mừng, đằng này là một ổ."
Tần Vân 囧 囧 : "Tổng cộng mấy con?"
Trần Kiêu bấm đốt ngón tay: "Sáu... Bắt cả ổ thì chia ra chúng ta mỗi người được một con."
Arthur khinh bỉ lườm hắn: "Chỉ có Tristana mới yêu nổi cái loại này thôi, Trác Phàm nhà ta có mèo là đủ rồi."
Skate đắc ý nói: "Thủ tướng đại nhân cũng có tôi là đủ rồi."
Mặc Xá Lý lười đi quản đám thê nô mất mặt này, hắn quan sát địa bàn sào huyệt, chờ khi ngẩng đầu lên mới phát hiện, trừ Tần Vân ra thì ba kẻ còn lại còn đang bận thảo luận xem vợ mình thích cái gì.
"Hết cách rồi, Pháo Nhỏ thích mấy con dạng này cơ." Trần Kiêu bất đắc dĩ, song ngữ điệu lại mang dậm hàm ý kiêu ngạo khoe khoang: "Vừa đáng yêu, lại không yếu, đã vậy còn thông minh, dắt ra ngoài cũng nở mày nở mặt."
Arthur phun tào: "Ta thách ngươi dám dắt Titan ra phố đấy. Tính mỗi ngày phá hư một cái cửa hay gì?"
Skate: "Nói vậy chứ thực ra Lâm Đống Lương cũng thích, nhưng mà em ấy bận quá, nên không có thời gian chăm mấy con này." Nói rồi hắn như nghĩ đến điều gì đó, quay đầu hỏi Tần Vân: "Bệ hạ chắc cũng khỏi rồi nhỉ, chờ khi về cho đại nhân nhà tôi nghỉ xả hơi nha."
Tần Vân dở khóc dở cười, vừa định trả lời, chợt nghe Mặc Xá Lý lạnh lùng nói: "Lâm Đống Lương chăm chỉ, đó là cậu ta tự nguyện."
Skate đau khổ: "Em ấy trời sinh thích ôm việc về mình đâu phải bệ hạ ngài không biết, ngài cũng châm chước tý đi."
Mặc Xá Lý liếc hắn một cái, cũng không biết có phải giỡn không khi nói: "Chờ cậu ta lên làm tổng thống đi rồi tự phê cho mình nghỉ."
"? ?" Skate nhất thời hoang mang: "Là, là sao?!"
Mặc Xá Lý lười đáp, hắn ra hiệu bảo Trọng Diễm hành động, còn mình thì chỉ huy Arthur và Trần Kiêu chuẩn bị sẵn sàng.
Tần Vân gọi Ishtar ra, cậu ngồi trên lưng bạch kì lân, khẽ cúi đầu nhìn Mặc Xá Lý: "Lời anh nói vừa nãy... Là có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ." Mặc Xá Lý cau mày: "Em xuống đi, đừng thêm phiền, mình ta làm mồi nhử là được rồi."
Tần Vân: "Vậy em đây làm gì?"
Mặc Xá Lý: "Ngồi một góc nhìn, cổ vũ chồng em: 'Chồng ơi anh giỏi quá, em yêu anh moa moa moa.' "
Tần Vân: "..."
Skate, Trần Kiêu và Arthur tách ra vây thành một thế trận hình tam giác, Mặc Xá Lý cưỡi Ishtar làm mồi, Trọng Diễm thì húc đổ vách núi trên sào huyệt, Tần Vân khẩn trương nhìn chằm chằm cửa động, chẳng mấy chốc đã thấy bạch kỹ mã bay vυ't ra.
Ngay sau đó tiếng gào và mặt đất rung chuyển, một Titan trông khá nhỏ xông ra, gầm thét nhảy vào bẫy, Mặc Xá Lý hô: "Tung lưới!"
Tơ lưới màu lam tung ra từ cả ba hướng, Arthur lập tức ra hiệu lệnh: "Thu!"
Mạng lưới nhanh chóng thu chặt lại, kéo lấy Titan đang vùng vẫy ở bên trong, mà đằng sau còn những năm Titan đuổi theo sau, thân hình khổng lồ khiến bước chân chúng trở nên nặng trĩu, làm rung chuyển cả mặt đất. Trọng Diễm vẫn đang va không ngừng, nhưng nham thạch lại không mảy may si nhê gì, mắt thấy các Titan đã sắp chộp được Ishtar, Tần Vân vội vác pháo hạt đặt lên vai.
"Trọng Diễm!" Tần Vân vừa chạy vừa gọi, Trọng Diễm rít một tiếng rồi đáp xuống, nó lơ lửng lưng chừng đất, dùng móng quắp hướng đạo lên lưng mình.
Năm Titan chạy quá nhanh, Tần Vân chỉ có thể dựa theo trực giác mà nhắm bắn, bắn liên tục hai phát liền, sức giật mạnh mẽ hất cậu từ trên lưng rồng rơi tự do xuống đất.
"Tần Vân!" Mặc Xá Lý kinh sợ hét tên cậu, hắn bất chấp đám Titan còn đang đuổi theo sau, trực tiếp bảo Ishtar phóng đến chỗ Tần Vân, một Titan thấy vậy toan vồ lấy cánh Ishtar, Mặc Xá Lý vẫn bình tĩnh như cũ, rút long lân chém xuống!
Vách đá quanh động trụ không nổi nữa cuối cùng cũng phải sập, Ishtar né đá đổ, phi thẳng đến chỗ Tần Vân đón lấy cậu, Trọng Diễm giang rộng cánh chắn phía trên, tránh cho đá rơi phải hai người.
Mắt thấy mặt đất đã gần kề, Mặc Xá Lý trực tiếp nhảy khỏi lưng bạch kỳ mã, hắn ôm lấy Tần Vân, găm long lân vào vách đá làm điểm tựa để trượt xuống, theo quán tính, cả hai trượt gần hai mét mới ngừng, song Ishtar và Trọng Diễm lại không được may mắn như vậy, cự long chỉ kịp dùng hai cánh bọc lấy bạch kì mã, bụng đáp đất ngay trước cửa động Titan.
Tần Vân kinh hồn vừa định thần đã thấy chân mình lơ lửng trên không trung, cách mặt đất đầy đất đá đổ chưa đến một mét, may mà có Mặc Xá Lý chứ không chắc xương cậu giờ cũng nát thành cháo.
Còn năm Titan kia đã bị nhốt lại trong động bị đá chặn cửa.
Trọng Diễm run run cánh nhổm dậy, Ishtar liếʍ hôn nơi vết thương của cự long bị xước trầy da.
"Vì sính lễ của người mà xém bán mạng." Tần Vân cười khổ, cánh tay đang ôm cậu của Mặc Xá Lý hẵng còn run, hắn chỉ há miệng thở dốc mà không đáp.
Tần Vân thở dài: "Thả em xuống đi." Cậu vỗ vỗ cẳng tay hoàng đế, Mặc Xá Lý cúi đầu nhìn cậu.
"Ta vừa nghĩ." Mặc Xá Lý đột nhiên nói: "Nếu ta không cứu được em, vậy thì cùng em ngã xuống cũng không tồi."
"..." Tần Vân đau đầu nói: "Hoàng đế còn đang tại vị thì đâu được tuẫn táng, anh đã đồng ý với em rồi mà, sau này đừng có nghĩ quẫn vậy nữa."
Mặc Xá Lý không nói lời nào, hắn rút long lân ra khỏi vách đá, xoay người đi thu lưới.
Tần Vân đuổi theo sau kiên trì nói: "Anh đáp ứng em trước đã."
"Không thể." Mặc Xá Lý không quay đầu nói: "Chiếu thư thoái vị ta đã viết xong lâu rồi."
"Thoái vị..." Tần Vân hoảng: "Gì cơ?!"
Mặc Xá Lý đột nhiên quay đầu, Tần Vân xém chút nữa đã va phải trán vào mũi đối phương.
"Chiếu thư thoái vị." Mặc Xá Lý gằn từng chữ một: "Từ nay về sau ta sẽ không còn là hoàng đế nữa, Lâm Đống Lương sẽ thay chân ta lên làm tổng thống, không có thần cấp cũng chẳng còn hoàng gia, chúng ta sẽ trở thành bình dân mà sống."
Tần Vân thì thào: "Nghe cũng ổn phết... Không đúng!" Cậu hét lên: "Tại sao đột nhiên anh lại làm vậy?!"
Mặc Xá Lý vẫn bình tĩnh, trong mắt hiện ý cười: "Ta đã nghĩ vậy từ rất lâu rồi." Hắn vươn tay, đầu ngón tay lướt trên từng trạc tóc mềm mại của Tần Vân, hắn cúi đầu nhẹ cắn lên môi đối phương.
"Ta có nghe Chris kể rồi." Mặc Xá Lý dán bên môi Tần Vân thấp giọng nói: "Ta biết em đã vì ta mà buông tha những gì, con cái, một gia đình vẹn toàn... Đó là cách em yêu ta."
Tần Vân run rẩy vươn tay sờ lên mặt Mặc Xá Lý, cậu hôn lên chóp mũi hoàng đế rồi mới phát hiện thì ra mình đã rơi lệ tự bao giờ.
"Khóc xấu lắm em biết không." Mặc Xá Lý hôn lướt qua gò má người yêu: "Địa vị và danh vọng bây giờ với ta đã không còn nghĩa lý gì nữa, cái ghế hoàng đế kia cũng vậy."
Mặc Xá Lý thản nhiên nói: "Sau này sẽ không còn bất cứ điều gì có thể tách rời hai ta được nữa, ngay cả chết cũng không."
"... Anh im đi." Tần Vân rầu rĩ nói: "Khuyết điểm duy nhất của anh đó là miệng quá ngọt."
Mặc Xá Lý khẽ cười, hắn đè ót Tần Vân, tinh tế mυ'ŧ hôn.
Trần Kiêu cuối cùng cũng bắt được một con Titan mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm suốt nửa tháng qua, một giây cũng không thể chờ mà vội vã muốn chạy về rước vợ về dinh, năm con người ôm vẻ chật vật nhếch nhác kéo nhau về thủ đô, Skate báo tin cho Lâm Đống Lương, để cô dâu có thời gian chuẩn bị tinh thần.
May mà phi hành khí của Mặc Xá Lý có cả phòng tắm, song chờ khi Trần Kiêu tắm xong thì chẳng còn thì giờ cho ai vào nữa cả.
Bởi vậy lúc mọi người xuất hiện, trừ tân lang đỏm dáng sạch sẽ tươm tươi ra thì còn lại thực sự thảm không nỡ nhìn.
Thẩm Trác Phàm luống cuống tay chân chà chà mũi giày dính đầy bùn đất của Arthur, cậu oán thầm: "Tristana chắc chắn là muốn bức chết chúng ta..."
Arthur mạnh miệng nói: "Ta liều mạng giúp cô ta chuẩn bị sính lễ rồi còn muốn gì nữa, em sợ gì chứ, có Trần Kiêu tọa trấn là được rồi, chúng ta có đi hay không thì sao chả được."
Thẩm Trác Phàm buồn cười cầm bàn chải, con sư tử của Arthur vui vẻ cọ cậu không ngừng, đúng cùng họ nhà mèo có khác, nó đang vươn móng toan trèo lên lưng cậu.
"Quyết định vậy, mình ở nhà đi." Arthur chậc lưỡi, hắn ôm lấy Thẩm Trác Phàm từ đằng sau, cằm đặt trên vai cậu: "Chúng ta ngủ khỏe, tiện thể tạo bảo bảo."
Thẩm Trác Phàm không thể nhịn được nữa, cậu vứt thẳng bàn chải vào mặt công tước đại nhân.
Lâm Đống Lương và Skate đã sửa soạn xong, Thủ tướng đại nhân đang vội vàng thắt caravat cho Skate, còn người sau thì tiện đà cọ trán Lâm Đống Lương.
"Đừng nhúc nhích." Lâm Đống Lương đẩy mấy lần: "Xong nhanh thôi."
Skate cúi đầu nhìn đối phương: "Chặp nữa lên phát biểu em đã nghĩ ra gì chưa?"
Lâm Đống Lương gật đầu, Skate khó chịu nói: "Vậy bệ hạ thì sao?"
"Bệ hạ cũng sẽ lên." Lâm Đống Lương vỗ vỗ ngực Skate: "Đệ nhất nữ tướng quân kết hôn, hôn lễ sẽ được phát trực tiếp, em là đại diện phía chính phủ, còn bệ hạ sẽ đại diện nhà gái, sao lại không lên phát biểu đôi câu được."
Skate nhíu mày: "Bệ hạ xuất hiện là đang tuyên bố mình đã hồi phục, đúng chứ? Sau này em sẽ không bận như này nữa?"
Lâm Đống Lương: "Theo lý thuyết thì là vậy." Y do dự một hồi, sau vẫn nói: "Nhưng em tự dưng lại có dự cảm chẳng lành."
"Trước mặt toàn thể nhân dân, sao bệ hạ có thể nuốt lời được." Skate vô tư hơn: "Trừ phi ngài ấy không tính làm hoàng đế nữa."
Lâm Đống Lương nheo mắt: "Đừng có nói lung tung."
Skate đánh ha ha: "Ha ha, anh đùa thôi mà."
"..." Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều lặng thinh...
Tristana đã diện lên bộ áo cưới lộng lẫy, cô đang ngồi cho người ta làm tóc, làn váy thướt tha phủ kín cả mặt giường, trông đẹp nhưng đồng thời cũng khó di chuyển. Trần Kiêu đã chộp con Titan nhốt ở trong viện, Titan là loài sinh vật cường giả vi tôn, ai bắt được nó sẽ nhận người đó làm chủ, vậy nên chẳng sợ mình ở nơi xa lạ mà vẫn ăn ngon ngủ đủ, hoàn toàn coi đây thành nhà mình.
Tần Vân phải nhận trọng trách làm "Phụ thân" cô dâu, Tristana đầu đã đội khăn voan, cô bắt lấy tay Tần Vân với vẻ sốt sắng.
"Làm sao bây giờ!" Nữ tướng quân hồi hộp nói: "Tôi lo quá!"
Tần Vân chỉ có thể đứng ở cương vị người từng trải an ủi cô: "Không sao đâu, đừng lo quá, đứng một hồi là qua thôi."
Tristana: "Hai người kết hôn đâu ai dám lên nói, đứng một lát là xong, còn tôi kết hôn cả Lâm Đống Lương và bệ hạ cùng lên, đến cùng là phải đứng bao lâu?"
"..." Tần Vân sờ sờ mũi.
Tristana bất mãn oán: "Hơn nữa tính Lâm Đống Lương tôi biết thừa, hồi trước luận văn của tôi toàn chép của cậu ta cả chứ đâu, chi chít chữ không là chữ, vừa dài lại vừa ngán, đến giáo sư còn lười đọc."
Tần Vân: "..."
Tristana cảm thán nói: "Tôi vậy mà cũng có ngày sẽ gả cho tên biếи ŧɦái Trần Kiêu, tên đó đeo bà đây từ năm 12 tuổi tới giờ vẫn không tha, hiện tại không chừng là đang cảm động đến mức nước mắt tuôn dài rồi ấy chứ."
Tần Vân nhìn thử ngoài sân, phát hiện Trần Kiêu hình như là đang khóc thiệt... Tristana đắc ý hếch hếch cằm: "Tôi nói rồi mà."
Lâm Đống Lương quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, bài phát biểu hào hùng dài thường thượt tận 30 trang, hận không thể moi cả gốc gác từ thuở cha sinh mẹ đẻ của Tristana ra mà nói, cái gì mà sự tích hoành tráng đeo đuổi từ năm 12 tuổi của Trần Kiêu ra sao cũng được miêu tả sống động như thật, giờ thì cả thế giới nay đều đã biết trùm tinh đạo uy danh một thời khi xưa từng là Lolicon biếи ŧɦái... Trước khi lên đài, Mặc Xá Lý nắm lấy tay Tần Vân rồi mới đi, áo choàng đỏ khoác trên vai hắn dài chấm đất, tôn nên vẻ cao quý của hắn.
"Tân hôn vui vẻ." Hoàng đế bệ hạ chỉ nói đúng bốn chữ.
Tristana kích động hô: "Cuối cùng tui cũng được ném hoa cưới!"
Mặc Xá Lý mặt không đổi sắc nói: "Hoa thì khỏi, ném cái này đi."
"..." Tristana cúi đầu nhìn chiếu thoái vị bị hoàng đế cưỡng ép nhét trong tay.
Lâm Đống Lương đã bật dậy, y còn chưa hay biết điều gì đang chờ mình phía trước, vẫn đang vui cười vươn tay chuẩn bị đón lấy.
Mặc Xá Lý cầm bó hoa cưới của Tristana, cũng không quản Lâm Đống Lương sau lưng mình khi nhận được chiếu thoái vị sẽ bày ra bộ mặt gì, hắn tùy tay cởϊ áσ choàng phất mạnh ra sau.
Tần Vân nhìn Mặc Xá Lý đang chạy về phía mình, cười toe giang rộng vòng tay ————
Em nguyện làm hải đăng, vì anh soi sáng hướng đi, xóa đi vết thương cô tịch cùng sóng to gió lớn.
Tánh mạng của ta thuộc về em, mà linh hồn ta, đều vì em mà tồn tại.
– HOÀN –