Chung Tình

Chương 49: Tinh Hỏa (1)

Editor: D Ẹ O

Dẹo said: #Tầncưng #Còngìđểmấtđâuemơi #Lạicònbịsắcdụ #mấtmặtquáemơi =)))))))))))))))

Tần Vân đương nhiên không biết hoàng đế bệ hạ đã tạc oanh nguyên cả vũ trụ lên luôn rồi, cậu vẫn đang bận bật chế độ "gà mẹ mode on" miệt mài cố gắng dụ dỗ bạch kỳ mã bay bay...

Ishtar tuy dịu ngoan, nhưng không có nghĩa là nó sẽ nghe lời vô điều kiện, bạch kì mã dùng loại ánh mắt cảm ( má ) thông ( tui ) sâu ( ngốc ) sắc ( quá ) 'ôn nhu từ ái' nhìn chủ nhân.

"..." Tần Vân gào lên: "Mày không cho ba mày tý mặt mũi được sao? !"

Bạch kì mã tao nhã khép cánh lại, nó dùng chiếc sừng cọ cọ lòng bàn tay Tần Vân lòng bàn tay, hơi hơi nghiêng đầu, dùng đôi mắt long lanh 'siêu cấp cư toeo' ngước nhìn ba nó.

Tần Vân: "..." Mi... mi đừng tưởng làm vậy là ba tha cho mi! Đừng nghĩ mi đẹp là ba quên có nghe không?!

"Nó không muốn bay thì thôi kệ nó đi." Mặc Xá Lý cưng chiều Ishtar đến vô pháp vô thiên: "Để mình con béo kia bay được rồi."

Tần Vân liếc mắt xem thường, vừa lẹt đẹt theo sau vừa lầm bầm: "Con hư tại cha."

Mặc Xá Lý làm như không nghe thấy, hắn vò đầu hướng đạo nhà mình, thản nhiên nói: "Chuẩn bị đi, chúng ta phải về thôi."

Tần Vân cũng không hỏi tại sao, cậu biết rõ Mặc Xá Lý khó xử. Lại chợt thấy lòng mình cũng muốn mềm nhũn ấm áp khó tả, nghĩ là làm, cậu chạy vèo lại ôm chặt lấy vị hoàng đế trẻ tuổi từ phía sau, trán cậu dán lên bả vai của đối phương.

"Không sao mà." Tần Vân dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Em sẽ bảo vệ anh thiệt tốt, vẫn sẽ luôn hộ sau lưng anh, anh cần, cứ yên tâm quay đầu ôm lấy em."

"..." Mặc Xá Lý trầm mặc hồi lâu, hắn nghiêng người hôn lên trán Tần Vân, thản nhiên nói: "Hiếm khi mới nghe em nói được một câu lọt tai, công ơn Nội Các cũng lớn lắm chứ nhỉ."

Tần Vân: "..."

Mặc Xá Lý điều khiển phi hành khí cất cánh, Tần Vân ngoan ngoãn yên vị ngắm cảnh ngoài cửa khoang.

Con thuyền bay lên tạo thành dòng khí xoáy mù mịt, biển rộng xanh thẳm tựa mặt gương phản chiếu ảnh ngược của bầu trời.

"Em có thể đặt cho tinh cầu này một cái tên." Mặc Xá Lý để chế độ tự động điều khiển, hắn dựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn Tần Vân: "Có nghĩ ra tên gì chưa?"

Tần Vân ngại ngùng gãi gãi đầu: "Lấy tên của anh được không... Có hơi sến quá không?"

"..." Mặc Xá Lý hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Nếu đã muốn cho ta một bất ngờ vậy em còn nói toẹt hết ra để làm gì!"

Tần Vân: "? ?" Hắn có chút khó hiểu: "Không nói ra thì anh kinh hỉ kiểu gì? Chả nhẽ để em tự thẩm mình?"

Mặc Xá Lý: "..."

Tần Vân: "À ờ nhỉ, dù gì mình làm cũng đã làm rồi... Hay anh muốn chơi trò tâm ý tương thông..."

Mặc Xá Lý làm bộ bản thân đang rất là bận, rất rất bận, không rảnh đi quản cậu...

======================

Tuy chưa trở về nhưng thủ đoạn của hoàng đế bệ hạ vẫn vang dội nổi lên như sấm truyền như thường, phía hoàng gia mở ra một cuộc hội nghị cấp cao, lấy tội danh chia rẻ nội bộ, bêu xấu hoàng gia, quyết định tước bộ chức vị Thủ tướng của Berlin. Phía Nội Các lấy Quinta cầm đầu nhóm hướng đạo cao cấp của học viện Averio, đương nhiên cũng không chịu thua kém, đem thân phận hướng đạo cấp thấp của Tần Vân ra tranh cãi tứ phía.

Tần Vân đang rất ư là muốn thả ra Ishtar ra dọa nhau xỉu chơi, tiếc là không được Mặc Xá Lý cho phép.

"Không phải bởi vì em là thần cấp nên ta mới lấy em." Hoàng đế lạnh (sến) lùng (sẩm) nói, hắn vuốt ve mặt dây chuyền trên cổ cậu: "Cả đời em có là 'băng vệ sinh' ta vẫn yêu em."

Tần Vân bất đắc dĩ chỉnh lại vạc áo giúp hắn: "Vâng vâng, em biết anh yêu em, em cũng yêu anh, nhưng mà..." Cậu nhìn Mặc Xá Lý: "Chẳng lẽ anh không sợ, nếu em không thể khai thông được cho anh, vậy anh sẽ ra sao? Theo tuổi tác ngày càng tăng thì việc mất kiểm soát cũng càng cao, nói không chừng chỉ trong vòng 50 năm, anh có thể sẽ..."

"Nếu thật sự điều đó xảy đến." Mặc Xá Lý đột nhiên ngắt lời cậu: "Vậy em có còn nguyện ở bên ta không?"

Tần Vân phức tạp nhìn hắn.

Mặc Xá Lý bưng lấy má cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, hỏi lại một câu: " Em vẫn nguyện ở bên ta chứ?"

Tần Vân thở dài: "Đương nhiên, em đương nhiên sẽ ở bên anh, vẫn sẽ luôn ở bên anh."

"Vậy là đủ rồi." Lòng bàn tay ấm áp của Mặc Xá Lý áp lên má Tần Vân: "Bất luận thế nào, miễn là em vẫn ở bên ta thì những thứ khác không có gì đáng để lo ngại cả."

======================

Berlin vẫn mang bộ váy công sở màu xám nghiêm túc như mọi ngày, trước mặt bà ta là tờ thông cáo báo chí*, sau lưng là những thân tín ít ỏi của mình.

Vị hoàng đế trẻ tuổi cao cao tại thượng ngồi ở vị trí chủ vị, hắn nhìn người được mệnh danh là 'thiết nương tử' năm nào, người vừa là đối thủ vừa là thầy của hắn.

"Kể từ hôm nay, Nội Các sẽ được chỉnh đốn lại, quân bộ sẽ tự tuyển ra một số lượng nhân tài nhất định từ học viện Averio để đào tạo chuyên sâu nhằm chuẩn bị cho cuộc chiến với Olympus sắp tới." Lâm Đống Lương đọc đến đây thì dừng lại, y nhìn về phía Quinta: "Người phụ trách hướng dẫn sẽ đổi thành hướng đạo Thẩm Trác Phàm, mong ngài sẽ mau chóng bàn giao công việc lại cho cậu ấy."

Quinta vẻ mặt xanh mét khó coi, dù hẳn ông ta đang rất tức tối nhưng vẫn phải cố nhịn xuống, ông ta thì thầm vài câu vào tai Berlin, ánh mắt lại dừng trên người Mặc Xá Lý.

Mái tóc bạc óng ả rủ trên vai Beste, bà đứng xa xa đối diện Berlin, ánh mắt gợn sóng không sợ hãi.

Lâm Đống Lương sau khi đọc xong thì hỏi lại một câu: "Còn ai có dị nghị gì không?"

Câu hỏi này chỉ hỏi tượng trưng cho có mà thôi, quốc hội lần này đều đã thông qua ý kiến của dân chúng, mọi ý kiến đều nghiêng về phía hoàng gia, vậy nên mới nói sức mạnh của quần chúng thực sự không thể khinh thường.

Berlin đứng dậy, bà ta nói với Mặc Xá Lý: "Ta chỉ hy vọng sau này bệ hạ sẽ không phải hối hận về việc làm ngày hôm nay."

Thẩm Trác Phàm nhíu mày, y vừa định phản bác nhưng hoàng đế đã giành trước, hắn chậm rãi mở miệng nói: "Đế quốc cũng sẽ không gạt bỏ nhưng công trạng mà ngài đã dành cho đất nước. Lần đầu tiên Olympus vừa tuyên bố độc lập, khi ấy nhân tài quốc gia xói mòn nghiêm trọng, cũng chính nhờ ngài mà học viện Averio mới đứng vững được đến giờ." Hắn dừng lại nhìn Berlin lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Nhưng hình như ngài đã quên mất rằng, ngài này đây cái dạng gì thân phận làm được này đó." Mặc Xá Lý đứng lên, hắn ký lên tờ giấy rồi chuyển cho Berlin, mặt không đổi sắc cúi đầu: "Ngài đã lấy thân phận một bình dân để ngồi lên được cái chức thủ tướng quan trọng này, vì đế quốc mà bỏ ra rấy nhiều cống hiến, nhưng cuối cùng ngài lại dùng nó để làm gông xiềng tự trói buộc mình."

Mặc Xá Lý lãnh đạm nói: "Hết thảy những điều ngài đã bỏ ra hoàn toàn không có một xu quan hệ nào với gen mà ngài sở hữu cả, vậy mà đến tận ngày hôm nay ngài lại bị thứ vật chất bên ngoài che đậy, làm mờ hai mắt."

Hoàng đế bệ hạ thương hại nhìn khuôn mặt già nua của thiết nương tử: "Hiện tại bà có thấy hối hận không, phu nhân?"

Bởi vì đã từng là thầy, nên Lâm Đống Lương vẫn luôn tôn trọng Quinta nhưng hiển nhiên vị thầy giáo này lại không cho là vậy.

Leo càng cao ngã càng đau, sự thật là thế nhưng ông ta lại nghĩ khác, ông ta sẽ không để bất cứ kẻ nào xem thường mình, ông ta phải tiếp tục chống chọi.

"Để một tên hướng đạo cấp thấp làm vương hậu?" Quinta trào phúng mà phẫn nộ: "Đế quốc rồi cũng sẽ xong đời sớm thôi!"

Vì Lâm Đống Lương đã được Mặc Xá Lý phân phó, cho nên cậu vẫn phải cố nén không nói gì, Quinta lại tưởng ông ta đã đâm trúng chỗ đau của đối phương, hoàn toàn vất cái thứ gọi là thân phận lễ nghi ra đằng sau lưng, trực tiếp mắng chửi: "Hướng đại thần cấp của Olympus, Pauri, có chỗ nào kém hơn cái thứ phế vật kia đâu chứ? Mặc Xá Lý bị mù rồi đúng không? Đúng là mất hết mặt mũi đế quốc mà!"

Lâm Đống Lương sắc mặt vì nghẹn tức mà đỏ cả lên, nhưng khi y vừa định phản bác thì đã thấy Tần Vân từ phía không xa đi tới, đối phương hiển nhiên cũng đã nghe được những lời nhục mạ của Quinta.

"Giáo sư Quinta." Tần Vân cười cười chào hỏi: "Chúc mừng ngài đã về hưu."

Quinta hừ lạnh, ông ta nhìn Tần Vân với ánh mắt khinh thường như đang nhìn một con kiến hôi, ngay cả chào cũng chẳng thèm chào.

Trái với ông ta, Lâm Đống Lương cung kính hành lễ: "Vương hậu điện hạ."

Quinta châm chọc nhìn hai người: "Chỉ biết diễn trò là giỏi, ta còn lâu mới thừa nhận người là hoàng hậu, ta cũng sẽ không bao giờ hành lễ với cái thứ cấp thấp như người, đừng có mơ tưởng."

Tần Vân thu hồi ý cười, cậu vốn cao hơn hẳn Quinta, giờ phút này cậu cao cao tại thượng nhìn xuống: "Vậy tôi cũng không tính nhận."

Quinta cau mày: "?"

Tròng trắng mắt Tần Vân chậm rãi nhiễm màu kim sắc, tinh thần lực cường đại khiên bầu không khí xung quang dâng trào, sau lưng cậu đột nhiên xuất hiện một con bạch kỳ mã trắng muốt, lông bờm vàng óng tung bay trong gió.

Ishtar như vừa mới tỉnh ngủ, nó mở to đôi mắt xanh ngơ ngác nhìn, sau đó ánh mắt thanh lãnh dừng trên người Quinta.

"Đứng cho vững vào nha, đừng ngã xuống đấy, tui đỡ ông không nổi đâu." Tần Vân buồn cười nhìn ông ta run lên bần bật như cây con sắp đổ: "Hoàng gia vẫn luôn biết giữ lời, nên ngài không cần phải hành lễ với tôi đâu, chúc ngài nghỉ hưu vui vẻ, 'giáo sư'."

Quinta: "..."