Editor: Dẹo
Hai người chơi đến quên trời quên đất.
Tới tối Mặc Xá Lý đốt lửa trại, lôi ra một chiếc thảm lông lớn bọc lấy Tần Vân rồi từ phía sau ôm lấy hướng đạo nhà mình ngồi cạnh đống lửa.
"Có muốn câu cá không?" Mặc Xá Lý mang danh là hỏi nhưng cũng chỉ hỏi cho có, sau đó tự mình móc mớ dụng cụ câu cá ra: "Vì nơi đây dòng nước ấm, mấy loại cá nhỏ thó cũng không nhiều, nhưng thịt ăn cũng ngon lắm." Hắn vừa nói vừa quăng dây câu xuống nước, ngoắc ngoắc Tần Vân lại ngồi cạnh mình: "Em muốn ăn mấy con?"
Tần Vân quyết định để ông xã nhà mình tùy ý thể hiện, vỗ bộ ngực tự tin nói: "Anh câu được bao nhiêu em cũng ăn hết á!"
Mặc Xá Lý cười khẽ: "Đây là do em nói đấy nhé." Hắn đứng lên, cầm ra một chai rượu, hỏi: "Uống không?"
"..." Tần Vân: "Rốt cuộc thì anh tha theo bao nhiêu thứ cả thảy vậy?"
Hoàng đế tùy ý dùng răng cắn bật nắp chai, rồi trực tiếp tu một hơi: "Ta mang đều dành cả cho em." Hắn đưa chai rượu cho Tần Vân, cậu cũng học theo ngẩng cổ nốc một ngụm.
"Thấy thế nào." Mặc Xá Lý hỏi cậu.
Tần Vân gật đầu: "Rất thơm."
"Thật không?" Mặc Xá Lý cầm lấy chai rượu lắc lắc: "Ta cũng vừa mới uống mà sao không biết nhỉ."
"Ủa, sao kỳ vậy?" Tần Vân mờ mịt hỏi lại: "Em thấy uống cũng ngon lắm mà."
Mặc Xá Lý lại nhấp một ngụm, rồi đột nhiên bắt lấy cằm Tần Vân, miệng đối miệng uy cậu cùng uống.
Tần Vân: "..."
"Hừm." Mặc Xá Lý tỏ (giả) vẻ (vờ) lãnh đạm liếʍ liếʍ môi: "Giờ ta thấy đúng thơm thật."
Chắc một phần do hơi cồn, Tần Vân tuy chỉ mặc độc mỗi một lớp áo nhưng vẫn cảm thấy hơi nóng, cậu ôm thảm ngồi một bên nhìn hoàng đế thu dây câu.
"Anh hay đi câu cá lắm sao?" Tần Vân nhìn động tác thuần thục của Mặc Xá Lý.
"Lúc mới vừa đăng cơ, ngày nào ta cũng đến đây." Mặc Xá Lý đem con cá mới câu được ném sang một bên: "Nhớ lúc ấy ta chẳng có chút thực quyền nào trong tay cả. Mọi chuyện hầu như đều do Nội Các cầm quyền, ta thân là hoàng đế nhưng lại chả khác gì một thằng vô công rồi nghề."
Hoàng đế bệ hạ trào phúng cười cười: "Nội Các vẫn luôn bài xích lính gác và hướng đạo cấp thấp, bọn chúng chỉ chăm chăm vào khả năng tiến hóa vượt bậc của gen, chúng cho rằng đó là vấn đề mấu chốt của nhân loại nhưng thực sự thì không phải như vậy."
Tần Vân nghĩ nghĩ, không xác định hỏi: "Chế độ Kim Tự Tháp?"
Mặc Xá Lý gật đầu: "Chính xác, đế quốc không hoàn toàn thuộc về hoàng gia, mà yếu tố chân chính quyết định để duy trì được sự ổn định của một quốc gia lại là những con người bình thường mà Nội Các vẫn hay coi thường kia, ví như lính gác và hướng đạo đã và đang bảo vệ tiền tuyến hay cũng có thể như Chris – một nhà khoa học gia chả hạn."
Tần Vân há miệng thở dốc, rồi cậu chợt nở nụ cười: "Nhưng rõ ràng là anh vừa sinh ra đã đứng trên đỉnh cao nhất của Kim Tự Tháp đó. Vậy từ đâu mà anh lại có loại suy nghĩ này?"
"Những điều này đều là do Hạ Lộ đã truyền dạy cho ta." Mặc Xá Lý bình tĩnh nói: "Chỉ vì gen thiếu hụt, cả đời ông tuy làm hoàng đé nhưng lại chưa từng một lần được biết đến hai chữ công bằng. Ngay cả khi chết mình được chôn cùng ai và ở đâu, ông cũng không được tự mình quyết định."
Mặc Xá Lý nhìn Tần Vân: "Ta không thể để chuyện như vậy phát sinh trên người em được."
Tần Vân không nói gì, cậu chỉ lẳng lặng đan chặt tay hai người vào nhau.
"Em bất kể là khi sống hay đến lúc chết cũng phải luôn ở bên cạnh ta." Mặc Xá Lý thấp giọng nói: "Cả khi chúng ta chỉ còn lại hai nấm mồ ta cũng phải tuyên bố cho cả thế giới biết, em là của ta, là hướng đạo của riêng ta."
=================
Thẩm Trác Phàm rảnh rỗi gọi điện kiếm Tần Vân tâm sự (vun đắp tình chị em), hai đứa luyên thuyên tám nhảm cả buổi. Thiên Dung đào đào bới bới gì đó sau lưng Thẩm Trác Phàm xong lại chán quá nhảy nhót lung tung.
"..." Tần Vân ráng nín cười: "Nó nhìn giống Sweetheart ghê luôn á."
Thẩm Trác Phàm liếc mắt xem thường: "Thì con mèo nào mà chả vậy." Y giật giật cổ, mặc kệ Thiên Dung giả chết quấn quanh cổ y, hoàn toàn coi nó thành cái khăn quàng cổ: "Sao? Hưởng tuần trăng mật có vui không?"
Tần Vân gật đầu, cậu hưng phấn khoe: "Tao được xem nghi thức chọn bạn đời của cự kình vân nữa đó mày!"
"..." Thẩm Trác Phàm: "Đi xa thật xa chỉ để nhìn cái này rồi về hả?"
Tần Vân: "Nhìn đẹp lắm luôn, lần sau có dịp mày với Arthur cũng tới đây coi thử đi."
Thẩm Trác Phàm nổi quạu: "Mày nghĩ ai cũng điên như mày à? !"
Tần Vân cho y coi mớ ảnh chụp, chụp cả cảnh Mặc Xá Lý đang ngồi câu cá, Thẩm Trác Phàm lại nở nụ cười: "Coi bộ bệ hạ câu cũng nghề thật đấy, mày nuốt có hết không?"
Tần Vân làm bộ mặt đau khổ than: "Ăn mớ đó xong, giờ cứ nhắc đến là tao lại hết muốn ăn cá luôn..."
Thẩm Trác Phàm cười như được mùa, chờ y cười chán lại làm mặt nghiêm túc nói: "Gần đây phía Nội Các có phái người đến tìm Arthur." Y nhìn về phía Tần Vân: "Dạo này bệ hạ không cho mày lên mạng đúng không?"
Tần Vân: "? ?"
Thẩm Trác Phàm hít sâu một hơi: "Tốt nhất mày nên chuẩn bị sẵn tâm lý trước đi, có vẻ như Nội Các đang lên kế hoạch muốn bôi đen mày triệt để rồi đó, Lâm Đống Lương có muốn áp cũng áp không được nữa rồi... Trên Vũ trụ 818 thậm chí còn lập sòng cá độ thử coi coi khi nào mày và bệ hạ ly hôn nữa kia kìa..."
Tần Vân đột nhiên không đầu không đuôi cắt ngang lời y: "Trên người mày hiện giờ có đồng nào không?"
"?" Thẩm Trác Phàm: "Có."
Tần Vân thần thần bí bí nói: "Vậy lên cá tao chắc chắn sẽ không ly hôn, đợi thắng độ tiền mình hai ta chia đều, ok không?"
Thẩm Trác Phàm: "..."
"Cái thằng này, có tiền hay không không phải vấn đề!" Thẩm Trác Phàm đau đầu, lại chợt nói thầm: "Thực ra thì tao cũng đặt cược rồi..."
Tần Vân nghe thấy liền bày ra bộ mặt "Bạn với chả bè vậy đấy hả? Mang bạn mày ra cá, lương tâm mày vứt ai nhai rồi!"...
Thẩm Trác Phàm một đầu hắc tuyến: "Đấy không phải trọng điểm!" Y chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Trọng điểm là dư luận hiện đã không còn ai áp chế nổi nữa rồi kìa, giờ mày tính sao đây?"
"Còn muốn sao chăng gì nữa." Tần Vân chẳng hề để ý nhún nhún vai: "Thả em yêu nhà tao ra dọa bọn nó chạy mất dép thôi chớ sao."
Thẩm Trác Phàm: "..."
Tần Vân đương nhiên chỉ đang giỡn chút cho vui thôi, sau khi cúp máy, cậu nhanh chóng liên lạc với Chris hỏi đối phương liệu có sản xuất kính duy độ được hay không.
"Nhưng tui vẫn chưa có đăng ký bản quyền mà!" Chris rối rắm: "Ba cái vụ giấy tờ này phiền dữ lắm, bên Nội Các lại còn siết chặt vấn đề này nữa chứ!"
Tần Vân vui vẻ: "Không sao, tôi có cách, cậu đi tìm Lâm Đống Lương đi, cứ nói với y là tôi bảo vậy."
Chris hồ nghi: "Nhưng mà anh cần thứ đó để làm gì? Cứ coi như sản xuất ra rồi nhưng mà nếu không quảng bá thì ai biết mà mua."
"Hoàng gia sẽ cho cậu suất quảng cáo đầu trang nguyên năm." Tần Vân vội vàng gửi tin nhắn cho Lâm Đống Lương: "Còn nữa, ráng né đám Nội Các ra, đừng để chúng phát hiện đây là chủ ý của tôi và bệ hạ."
"..." Chris: "Sao tui đó giờ không biết cậu mưu mô dữ vậy nhỉ... ? !"
Tần Vân nâng cằm hếch mặt, bày ra bộ dáng dương dương tự đặc, khinh thường nói: "Mi quên ta là ai sao, ta đây là nam nhân sau lưng hoàng đế mà lại."
Chris: "..."
Mặc Xá Lý vừa đi đâu đó về đã bắt gặp cảnh hướng đạo của mình đang liên miên cằn nhằn gì đó với Chris, hoàng đế thấy vậy liền xị mặt hậm hực bước lại gần.
Tần Vân ngay cả câu chào tạm biệt cũng chưa kịp nói thì Chris đã vội vả cúp máy. Tiếng 【Tút Tút ——】 vang lên, màn ảnh trước mặt tối ngòm , cậu vừa ngẩng đầu lại bắt gặp vẻ mặt thối không thể nào thối hơn của lính gác nhà mình.
"Lợi dụng lúc ta đi vắng gọi điện tâm tình cùng thằng khác." Mặc Xá Lý lạnh lùng nói: "Ta sẽ ăn dấm đó biết chưa?"
Tần Vân: "..."
Mặc Xá Lý xị mặt, càu nhàu hỏi: "Ta hỏi sao em không trả lời"
Tần Vân vẻ mặt vặn vẹo bưng ngực: "Em sắp bị anh manh chết rồi, phải làm sao đây..."
Mặc Xá Lý hừ một tiếng, hắn lấy giấy bút ra hí hoáy viết gì đó rồi đưa cho Tần Vân, dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Đây là lời thoại, đọc đi."
Tần Vân cúi đầu nhìn dòng thoại "Ông xã, em biết sai rồi mà, em chỉ mãi yêu mỗi anh thôi! Moa moa moa ~ ~" nửa ngày không nói nên lời...
Hoàng đế bệ hạ mất kiên nhẫn bắt chéo tay, thúc giục cậu: "Mau nào!"
Tần Vân: "..."
= Hết Chương 47 =