Chung Tình

Chương 42: Lối Về (3)

Editor: Dẹo

Bệ hạ chào cũng lười chào hỏi, hắn ôm lấy Tần Vân trực tiếp tha người về phòng ngủ.

Lúc bị ném lên giường, nếu nói cậu không khẩn trương thì là giả. Tần Vân chống tay định ngồi dậy lại bị Mặc Xá Lý áp trở về.

"Đợi..." Tần Vân giãy dụa muốn nói thêm gì đó: "Chờ em tiêm thuốc kết hợp nhiệt đã..."

"Không cần." Mặc Xá Lý hôn cậu, trực tiếp tiêm cho mình một mũi thuốc ức chế.

Tần Vân: "..."

Mặc Xá Lý buông môi cậu ra, hoàng đế giật bung cổ áo Tần Vân, dùng đầu lưỡi nhẹ liếʍ nhẹ cắn lên hầu kết của cậu.

"Ta sẽ khiến em tự mình động dục." Mặc Xá Lý đứng dậy, hắn vươn tay chậm rãi cởi bỏ chế phục: "Mà không cần dùng đến thứ thuốc đó."

Tần Vân há miệng thở dốc lại không biết nói gì hơn, cậu nhìn Mặc Xá Lý bóc sạch đồ trên người mình xuống, lộ ra bộ ngực trần trụi. Bàn tay khô ráo của hoàng đế tiếp tục di chuyển xuống thắt lưng của cậu, Tần Vân còn chưa kịp phản ứng đã bị hoàng đệ đè lại. Mặc Xá Lý đặt một nụ hôn nóng bỏng lên xương quai xanh đối phương.

Qυầи ɭóŧ bị cởi xuống, Tần Vân chỉ cảm thấy hạ thân chợt lạnh, Mặc Xá Lý đã nhanh chóng cầm lấy phân thân của cậu.

"..." Tần Vân ngượng chín mặt, cậu muốn co người lại chui vào trong chăn núp, nhưng lại bất thành. Cậu bị đối phương cường ngạnh tách hai chân ra, hoàng đế cuồng nhiệt kích động nhìn chằm chằm phản ứng của hướng đạo nhà mình.

"Ta sẽ không phóng thích tin tức tố." Mặc Xá Lý thanh âm thực bình tĩnh nói: "Hiện em đã không còn là hướng đạo, sẽ không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn."

Tần Vân bụm mặt, cậu đương nhiên hiểu ý Mặc Xá Lý, nhưng lại vẫn cảm thấy điều này thực sự đã vượt quá phạm vi lý giải của bản thân, cậu không tài nào tưởng tượng nổi anh ấy sẽ giữ tỉnh táo làm sao khi đang cùng mình làʍ t̠ìиɦ...

"Ta sẽ nhẫn nại." Mặc Xá Lý thở hắt một hơi, hắn lại tiêm cho mình một mũi nữa, nguyên bản đôi mắt sắp chuyển thành long nhãn mới dần khôi phục lại nguyên trạng.

Tần Vân lắp bắp nói: "Em, em sợ anh... không, không thể..." Cậu ngậm miệng lại, dùng ánh mắt hoảng sợ lia đến vị trí nửa người dưới của Mặc Xá Lý.

"Hửm?" Hoàng đế lôi ra một lọ gel bôi trơn, hắn nâng thắt lưng Tần Vân lên, chậm rãi dùng ngón tay vói vào trong hậu huyệt của đối phương: "Lính gác chỉ là một loại thân phận mà thôi, đồng thời, ta cũng là đàn ông."

Tần Vân không còn lời nào để nói, cậu cố gắng khiến bản thân thả lỏng, nhưng vẫn có chút không quen, Mặc Xá Lý kiên nhẫn khuếch trương, khom lưng xuống ôn nhu hôn môi cậu.

"Ưm, có thể ..." Tần Vân vươn tay ôm lấy cổ hoàng đế, không để ý thể diện cắn răng nói: "Anh tiến vào đi."

Mặc Xá Lý hôn hôn lên tóc cậu, ngữ khí vững vàng: "Chưa được, em vẫn còn chưa ướt."

Tần Vân: "..." Cậu thực muốn gào thét một câu, em ướt rồi có được không vậy! Anh còn muốn gì nữa! Mau làm đi mà!

Trong suốt màn dạo đầu, Tần Vân chịu không được kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã tiết ra một lần, nửa người dưới dính đầy chất lỏng trắng đυ.c nhớp nháp khó chịu. Mặc Xá Lý vì đã tiêm thuốc ức chế nên ngoại trừ cái trán lấm tấm mồ hôi ra thì hắn thoạt nhìn vẫn rất trấn định.

Mặc Xá Lý cẩn thận cầm chân Tần Vân vòng qua thắt lưng của mình, nâng mông cậu lên chậm rãi đi vào.

Cảm giác hậu huyệt bị lấp đầy khiến Tần Vân thốt lên tiếng rêи ɾỉ.

Mặc Xá Lý sáp được một nửa lại ngừng lại, hắn vuốt ve tóc cậu, quan sát biểu tình của Tần Vân: "Có đau không?"

"..." Tần Vân căm giận dùng chân thúc lên lưng hoàng đế ý nói hắn đừng nhiều lời, cắn răng mắng: "Đau mông! Làm gì làm lẹ đi!"

Mặc Xá Lý nhíu mày, hắn dùng lực hung hăng đỉnh sâu vào bên trong, như nguyện nhìn hướng đạo của mình thần tình điên đảo, thản nhiên nói: "Em đừng mạnh miệng quá sớm, chờ chút nữa lại khóc lóc kêu ngừng."

Tần Vân đương nhiên biết hắn nói nghiêm túc, cậu bị ép dùng tư thế chính diện "thưởng thức" từng đợt trừu sáp của hắn, đối phương thậm chí còn ấn lên ót cậu buộc cậu ngẩng đầu nhìn địa phương nơi hai người kết hợp.

"Em muốn nhanh hay chậm đây hửm?" Mặc Xá Lý khí định thần nhàn hỏi, hậu huyệt ấm áp của đối phương như cái miệng nhỏ nóng rực cố chấp hút lấy hắn: "Thả lỏng nào." Hoàng đế vỗ vỗ vài cái lên cánh mông Tần Vân, phát ra tiếng "ba ba" giòn giã, hắn có chút phấn khích, con ngươi long nhãn lại bắt đầu dựng đứng.

Hắn định tiêm thêm mũi nữa lại phát hiện xi-lanh mình đã xài hết.

Mặc Xá Lý cau mày, lý trí nói cho hắn biết hẳn là nên dừng trận hoan ái này lại, nhưng người dưới thân lại không nghe lời như vậy.

Tần Vân xoay người dùng tư thế cưỡi ngựa ngồi đè lên người Mặc Xá Lý, hoàng đế bệ hạ rốt cục cũng lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, hắn bất ngờ nhìn cậu.

Hắn định ngồi dậy, lại bị hướng đạo của mình mạnh mẽ đè trở về.

"Đừng nhúc nhích." Tần Vân liếʍ liếʍ môi, cậu phát hiện tư thế này khiến hai người kết hợp càng thêm sâu, cậu thử xê dịch mông, Mặc Xá Lý nắm chặt lấy thắt lưng của cậu, gương mặt hắn vì nhẫn nhịn mà trở nên vặn vẹo.

"Đừng có chơi dại." Hoàng đế cắn răng nói, con ngươi long nhãn của hắn đã hoàn toàn dựng ngược, tin tức tố không thể khống chế bắt đầu tuồn ra bên ngoài: "Em sẽ chịu không nổi."

Tần Vân sắc mặt tái nhợt, cậu có thể cảm nhận được ý thức vân cường đại của đối phương đang gây sức ép khiến thần kinh cậu ẩn ẩn đau, nhưng trong tiềm thức cậu vẫn cảm thấy không nên chấm dứt như vậy được.

"Cho em." Tần Vân cúi đầu hôn lên môi Mặc Xá Lý: "Đừng tự làm khổ bản thân... Em có thể chịu được mà."

Mặc Xá Lý không nói lời nào, hắn xị mặt nhắm chặt hai mắt.

"Hì, đừng như vậy." Tần Vân làm nũng nhẹ đung đưa thắt lưng: "Là ai nói muốn thao chết em nè?"

Mặc Xá Lý: "..."

Tần Vân ôn nhu ôm lấy hoàng đế: "Đến đây đi, tin tưởng em... Em trụ được mà... Em muốn khiến anh thoải mái."

Cậu cười hôn hôn lên khóe mắt Mặc Xá Lý: "Em yêu anh, Tê Chiếu."

Chợt khi tin tức tố của Mặc Xá Lý hoàn toàn được phóng xuất, một luồng tinh thần lực cường đại xuất hiện như thủy triều ập vào trong ý thức vân của hoàng đế, Mặc Xá Lý mở to hai mắt nhìn mảnh rừng rậm mênh mông hiện ra trước mắt mình, hắn cúi đầu nhìn "Hồ nước" trong như mặt gương phản chiếu dưới chân.

"Tần Vân?" Hắn thử gọi một tiếng, nhưng không có người đáp lại lời hắn.

Mặc Xá Lý đi thử vài bước, sau đó lại chậm rãi ngồi xổm xuống.

Hắn vươn tay dán lên "Mặt hồ", nhẹ nhàng lau lau, gương mặt hắn từ kinh ngạc biến thành mừng như điên.

Một con bạch kì mã lông trắng như tuyết chậm rãi dùng đôi mắt kim sắc ôn nhu nhìn hoàng đế, nó hơi hơi cúi người, dũi ra đôi cánh trắng noãn đằng sau lưng.