Chung Tình

Chương 38: Hoa Nở (2)

Editor: Dẹo

Beste nuôi ngựa nhiều đến thái quá, Tần Vân như thấy mình về lại tuổi 18, mỗi ngày chăn ngựa, cho ngựa ăn, dắt ngựa đi dạo. Cứ ngỡ chăm một con rồng vừa ngu vừa ăn hại vừa bánh bèo của Mặc Xá Lý đã đủ khổ rồi, nhưng không, về đây lại gặp Beste thì cũng thế, ở đây còn đẳng cấp hơn cả hoàng đế bệ hạ là ở chỗ, bà có tận mấy trăm con "Trọng Diễm"... Tuy nhìn qua thì rất hoa mỹ thơ mộng, nhưng cậu nhìn cũng nhìn không nỗi nữa rồi huhu!

Cùng ngựa làm bạn cả một ngày, Tần Vân đã nghĩ hay là cứ thử học cưỡi ngựa xem sao đi, thế là cậu tự tìm cho mình một con nhìn hiền hiền dễ bảo một tý, thử sờ sờ vuốt vuốt lưng nó nửa ngày, chờ đến lúc nó đã thiêu thiêu ngủ cậu cũng chưa có hành động gì tiếp theo.

Beste chịu không nổi nổi nữa, quát: "Cái thằng này, cưỡi thì cưỡi lên đại đi, lầy nhầy cái gì lâu vậy!"

"..." Tần Vân rối rắm: "Con có bóng ma tâm lý! Con cảm thấy mình không cưỡi được.... cái thứ này đâu."

Beste kinh ngạc: "Con còn nhớ sao?"

"?" Tần Vân: "Nhớ cái gì ạ?"

Beste: "Tinh thần hệ hồi con 8 tuổi..."

Tần Vân hoảng sợ : "Con có tinh thần hệ? ! ! !"

"La hét cái gì." Beste khinh bỉ nói: "Đường đường là hướng đạo mà chả có chút xíu phong phạm gì cả."

Tần Vân: "..." Nè nè nè nha? ! Cậu đeo cái ô danh "Băng Vệ Sinh" suốt 10 năm trời ròng rã rồi đấy, có được không vậy! !

Beste cưỡi trên lưng ngựa, bà thuần thục khống chế nó đi dạo chầm chậm: "30 năm trước, mẹ từng làm ở viện nghiên cứu bên Olympus, lúc ấy đế quốc vẫn do Hạ Lộ cầm quyền, Olympus cũng chưa phải là Liên Minh, nhưng bọn chúng cũng đã sớm nuôi dã tâm muốn vùng dậy."

"Kế hoạch "sản xuất" hướng đạo thần cấp đúng chứ?" Tần Vân cau mày hỏi ngược lại.

Beste thở dài, bà ngưng trọng nói: "Đúng, chúng cố gắng không ngừng chỉ vì cái mục tiêu ấy... Gien phục chế, nhân bản và kể cả giao phối, công việc mỗi ngày của mẹ đều liên quan đến những thứ đó. Con có nhận xét gì về hoàng đế đương thời không?"

"Nếu như nói lính gác đại diện cho trí tuệ." Beste ôn nhu nhìn Tần Vân: "Vậy thì hướng đạo sẽ tượng trưng cho tạo hóa."

"Công lịch năm 2484, trải qua hơn 50 năm nghiên cứu, hàng ngàn nhà khoa học nổi tiếng đã đưa ra cách cải tạo gen và biến đổi nó không ngừng, từ đó, Lính gác và tinh thần hệ với sức chiến đấu mạnh mẽ cùng tinh thần lực siêu cường được sinh ra." Tần Vân dừng một chút mới nói tiếp: "Trích sách giáo khoa năm ba của học viện Averio."

Beste bỡn cợt nói giỡn: "Không ngờ tiểu Vân nhà chúng ta cũng nghiêm túc học hành dữ ha."

"Nghiêm túc có ích gì đâu chứ... Học cho cố vô rồi cuối cùng..." Tần Vân buồn bực nói, cậu nghĩ nghĩ một chút rồi lại nhịn không được hỏi Beste: "Vậy ý của mẹ là, lính gác có thể thông qua gen phục chế hoặc dùng phương pháp nhân bản để tạo ra đời sau hùng mạnh hơn hay sao?"

"Chính xác." Beste gật gật đầu: "Nhân mạch hoàng gia cũng nhờ vậy mới kiên trì kéo dài được tới tận ngày hôm nay, tuy lính gác thần cấp thực sự rất hi hữu và trân quý nhưng có đôi khi bọn họ do gen bị thiếu hụt mà năng lực cũng không hề có sự ổn định, đó cũng là hậu quả di chứng do khoa học mang lại... Hiếm khi con người lại có thể đạt đến được ngưỡng cửa này, đây cũng là minh chứng cho trí tuệ của nhân loại."

"Nhưng cũng có những điều kể cả trí tuệ của nhân loại cũng không thể nào với tay tới được mà phải trông chờ vào bản năng tiến hóa của nhân loại." Beste hít sâu một hơi, bà như lâm vào hồi ức, ánh mắt đượm buồn lại bi thương: "Olympus đã định dùng phương pháp đó nhằm mục đích mong muốn tạo ra được một hướng đạo thần cấp, nhưng mãi đến nay vẫn không thành công, độ dung hợp chỉ đạt đến 50% mà thôi, muốn tạo ra nhân bản vô tính cũng hoàn toàn không thể được."

Tần Vân không nói gì cả, cậu vuốt ve lông con tuấn mã bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Beste: "Nói cách khác, hướng đạo thần cấp... Thật sự không có khả năng tồn tại sao?"

"Không, cũng không hẳn là vậy." Beste cúi đầu, bà nhìn chăm chú vào ánh mắt Tần Vân: "Olympus đã đi lầm đường, nhưng kỳ tích và hy vọng vẫn luôn có thể xảy ra."

Tần Vân mơ hồ nửa hiểu nửa không, cậu còn định hỏi thêm nhưng bị Beste ngắt lời: "Đợi đến đêm tân hôn con sẽ hiểu."

"..." Tần Vân hắc tuyến rơi đầy đầu: "... Vì sao lại phải chờ tới khi đó hả mẹ?"

Beste nắm lấy dây cương, nhẹ nở nụ cười, bà mập mờ đáp một câu: "Còn xanh còn non thì lo mà hưởng. Củi khô lửa bốc, thuận thế mà lăn giường đi, cứ chậm rãi hưởng thụ nhé con yêu."

Tần Vân: "..."

=============

Phi thuyền của Olympus đã hạ cánh, thấy phía hoàng gia không cử người ra nghênh đón, sứ giả đại thần phe Olympus, Blue, sắc mặt âm trầm tối tăm. Hắn ta dựa lưng vào ghế tựa, mười ngón tay đan vào nhau đặt lên đầu gối, bất đắc dĩ cam chịu.

Kết quả là vừa mới đứng phía xa xa trước cổng hoàng cung đã bị mấy con chó canh ghét bỏ sủa ầm ĩ.

Blue: "..."

Lão quản gia Barking lững thững bước tới, tươi cười tao nhã hàm súc nói: "Không tiếp đón được từ xa, mong quý ngài đây thông cảm... Bệ hạ còn đang bận chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới, nên có hơi bận bịu quên mất thời gian, đành phải cử tôi ra đây đón tiếp các vị."

Blue ngoài cười nhưng trong không cười hừ một tiếng: "Kết hôn à, đương nhiên tôi hiểu được, chẳng qua là...." Hắn ta quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ Barking: "Tôi nghe nói vương hậu chỉ là một tên nhân loại bình thường, không biết phải không?"

"Đế hậu tình thâm mà thưa ngài." Nụ cười trên gương mặt Barking cũng bắt đầu có dấu hiệu nhạt dần: "Nào có dính líu đến chuyện người thường hay không."

"Ừ, không liên quan." Blue không để ý, nhún nhún vai: "Nhưng Mặc Xá Lý bệ hạ cũng không phải người thường... Gần đây tâm tình của ngài ấy có tốt không?"

Barking khẽ nhíu mày, ông vừa định mở miệng phản bác thì có tốp bốn năm người bước lại đây, trong đó có một kẻ khoác áo choàng trắng che kín mít từ đầu đến chân.

Blue xoay người lại, thần sắc cung kính tiến lên tiếp đón, hắn ta nói qua nói lại gì đó với đối phương, sau mới quay qua kiêu căng nói: "Kyle điện hạ muốn được gặp mặt hoàng đế, kính nhờ ông truyền lời lại cho bệ hạ." Không đợi lão quản gia kịp trả lời, Blue lại tiếp tục nói: "Còn nữa, hướng đạo thần cấp muốn thử khai thông ý thức vân cho bệ hạ, hy vọng ngài ấy sẽ cảm thấy vinh hạnh."

"Hướng đạo thần cấp?" Mặc Xá Lý híp mắt lặp lại lời ông: "Bọn chúng đã nói vậy sao?"

Barking do dự một hồi, vẫn gật gật đầu đáp.

"Tuy người ta vẫn hay đồn Olympus có gen thần cấp..." Lâm Đống Lương nhíu mày: "Nhưng không phải chúng ta đã tra ra là nhân bản không thành công rồi sao?"

Mặc Xá Lý mang biểu tình lạnh lùng, hắn đứng lên, lộ cái một nụ cười trào phúng: "Nếu bọn chúng đã nói thế, vậy thì chúng ta cứ đến đó coi thử xem nào."

Blue đứng trên hành lang nhìn hoàng đế bệ hạ, lại bị uy áp của đối phương chấn trụ, thiếu chút nữa hắn ta đã quỳ rạp xuống đất. Mặc Xá Lý nâng cao cằm , lạnh lùng ra lệnh: "Mở cửa."

Barking xoay người hành lễ, ông lướt qua, không thèm để ý tên Blue đã bị dọa đến cứng còng kia, tiến tới mở cửa phòng khách.

Kyle đứng ở bên cửa sổ, cậu ta nghe thấy động tĩnh thì xoay người lại.

Mặc Xá Lý lẳng lặng nhìn đối phương.

"Bệ hạ." Hướng đạo cung kính hơi hơi cúi đầu, cậu ta vươn bàn tay thon dài tinh tế lên tháo mũ trùm đầu xuống. Chờ đến khi đã thấy rõ diện mạo đối phương, cả cản phòng chìm trong yên lặng, Lâm Đống Lương đứng đằng sau bệ hạ thầm hít khí lạnh.

Sắc mặt Mặc Xá Lý hoàn toàn không dễ coi chút nào, hay nói đúng hơn là rất thối.

Kyle cười cười, thật trùng hợp thay cái mặt nạ trên mặt cậu ta vừa lúc tương phản với Mặc Xá Lý, mặt trắng một đen đứng đối diện nhau.

"Bệ hạ." Tầm mắt cậu ta dừng bên chân hoàng đế bệ hạ, nhìn một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng nói: "Ngài có một tinh thần hệ thật uy vũ xinh đẹp làm sao."

Tần Vân tắm cho ngựa đến mệt bở hơi tay, cậu cởϊ áσ vất qua một bên, nằm vật xuống bãi cỏ, mơ mơ màng màng định bụng sẽ đánh một giấc cho ngon lành, kết quả là vừa mới thiêu thiêu ngủ đã bị tiếng chim điện tử đánh thức.

Con thần tước bay vài vòng trên đầu cậu, sau đó nhẹ nhàng đậu lên bả vai Tần Vân, cậu lười biếng rút lá thư trong miệng nó ra.

Chữ viết của Mặc Xá Lý lần này đã tiến bộ hơn rất nhiều, cậu nhìn thấy tên Beste được tỉ mỉ viết trên phong thư.

Tần Vân tò mò mở ra coi thử, lại thấy dưới tên hai người bọn họ ở chính giữa thϊếp mời là lời thề hẹn ước giữa hướng đạo và lính gác.

Ta nguyện làm ngọn hải đăng, soi hướng để em đi, chẳng ngại khó khăn gian nan hay trắc trở.

Tính mạng của em thuộc về ta, mà linh hồn của ta, vì em mà tồn tại.

Sau đó hoàng đế bệ hạ có viết thêm một dòng ghi chú nhỏ: "Ngày XX Tháng OO Năm XXOO, lập lời thề ước cùng với Tần Vân, vĩnh viễn khắc sâu nơi đáy lòng, xin thề một đời tuyệt đối không chia lìa."

Tần Vân nhìn mãi một hồi lâu mới khép thiệp mời lại. Tay cậu run lên, phong thư rơi cạch xuống đất, lúc này cậu mới phát hiện thì ra bên trong còn có thêm một mảnh giấy nhỏ nữa, trên đó có viết:

"Mạch thượng hoa khai, khải hoãn hoãn quy hỉ."*

*: Chuyện kể là Ngô Việt Vương và Vương phi tình cảm mặn nồng, có lần Vương Phi về nhà mẹ đẻ thăm họ hàng, lâu quá không về, Ngô Việt Vương mới viết thư nói "Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ", dịch ra là "Hoa trên đường đã nở, nàng có thể vừa ngắm cảnh vừa thong thả quay về". Tuy viết là thong thả nhưng ý là ở chữ "về", tuy rằng là "từ từ" nhưng lại dịu dàng hối thúc Vương phi trở về bên ông, diễn tả nỗi nhớ nhung của chồng đối với vợ. Nghe nói Vương phi nhận được thư, nước mắt tuôn chảy, lập tức trở về Hàng Châu.