Chung Tình

Chương 31: Hướng Vân (1)

Editor: Dẹo

Arthur tìm một vòng trong phòng lại chẳng thấy ai cả, tàn bạo sư đi theo phía sau hắn, liều mạng ngửi ngửi, không buông tha một ngóc ngách nào cả.

"Nhìn mày như một con chó động dục ấy." Arthur cúi đầu đỉnh đỉnh đầu sư tử, lẩm bẩm.

Kha Thanh cười cười chen miệng nói: "Mới vừa nãy người làm vườn có nói hình như thấy Thẩm tiên sinh đã ở cùng bầy sư tử, đại nhân, hay là ngài qua đó xem thử đi."

Arthur cau mày, hắn tùy ý buộc mái tóc đỏ rực lên, vớ lấy trường tiên (roi dài) đặt trên tường.

Ánh nắng hoàng hôn vẫn còn chưa tắt hẳn, đám sư tử tốp năm tốp bảy quay thành một vòng, Thẩm Trác Phàm ngủ trên bụng một con sư tử, trên mặt còn sót lại vài cọng cỏ.

Arthur nhẹ phất roi ra lệnh đám sư tử tản ra, hắn ngồi xổm xuống cẩn thận quét quanh người Thẩm Trác Phàm, sau đó mới khom lưng đem người bế lên.

Sweetheart nằm trên vai Arthur, cái đuôi thật bự tựa khăn quàng quấn quanh cổ đối phương.

Kết quả là chờ đến lúc Thẩm Trác Phàm tỉnh ngủ bọn họ đã sớm ở trên phi hành khí chuyên dụng của phủ công tước rồi, Arthur để chế độ lái tự động, cặp chân dài gác lên bảng điều khiển.

"..." Thẩm Trác Phàm đưa mắt nhìn bộ đồng phục người làm trên người mình: "... Sao lại không gọi em dậy?"

Arthur: "Không nỡ."

Thẩm Trác Phàm hắc tuyến: "Anh đừng tưởng nói ngon nói ngọt là xong nhé..." Cậu nhíu mày nhìn mái tóc rối của Arthur, ra hiệu đối phương cúi đầu xuống: "Sao cứ thích buộc bậy như vậy, lần nào cũng thế... Anh không sợ có ngày trọc luôn sao?"

Arthur không nhúc nhích, hắn từ từ nhắm hai mắt cảm thụ ngón tay Thẩm Trác Phàm xẹt qua đầu mình, đối phương lưu loát buộc tóc đuôi ngựa cho hắn.

Thẩm Trác Phàm: "Không có lược... nên cứ tạm chấp nhận vầy đi đã." Cậu dùng hai tai áp lên mặt Arthur nhìn nhìn: "Đến, cười cái coi coi."

Arthur không cười, hắn chỉ cúi đầu hôn lên trán Thẩm Trác Phàm.

===============

Lúc Tần Vân nhìn thấy Thẩm Trác Phàm xong thì suýt chút nữa đã nhận không ra đó là thằng bạn mình luôn, cậu câm nín nửa ngày cũng chả biết nên nói sao, cuối cùng cũng chỉ nghẹn ra được một câu: "... Mày tính đi ăn tiệc hay tính đến làm ôsin đấy?"

Thẩm Trác Phàm liếc mắt xem thường: "Yên tâm đi, tao sẽ ăn hết phần mày luôn."

Barking đang nướng thịt thỏ ngoài sân, đây là đặc sản ở B tinh, thịt tươi rói béo ngậy, lại không hề rẻ. Chỉ một cân thịt thỏ ở đế đô cũng có giá trên trời, theo Thẩm Trác Phàm thì một con thỏ có giá bằng cả gia tài nhà người ta.

Nhưng người bình thường la hét đòi ăn nay lại ăn không nhiều.

Tần Vân nhíu mày nhìn về phía Arthur, hắn vẫn đang cẩn thận cắt thịt thỏ, liên tục hống hống dỗ dỗ kèm uy hϊếp ép Thẩm Trác Phàm ăn thêm vài miếng.

"Mày gầy đi nhiều vậy?" Tần Vân đánh giá Thẩm Trác Phàm: "Sắc mặt lại còn kém nữa chứ."

Thẩm Trác Phàm ngáp một cái: "Gần đây ngủ không đủ... Gầy sao? Hình như đúng thật."

Y nhăn mặt nhìn miếng thịt thỏ được Arthur đưa đến ngay miệng, ý nói mình ăn không vô nữa.

"Vậy tao mang mày đi ngủ chút nha." Tần Vân nhìn Thẩm Trác Phàm đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, lo lắng nói: "Tỉnh lại đói bụng thì ăn sau."

Thẩm Trác Phàm do dự trong chốc lát, y nhìn về phía Arthur, hắn hôn hôn gò má y, nói: "Đi ngủ đi, chờ lát nữa ta đến đón em."

Mặc Xá Lý nhìn Tần Vân rời đi xong mới lén dùng chân ở dưới bàn đá cho Arthur một cước, công tước đại nhân mặt không đổi sắc đoạt miếng thịt thỏ trong bát hoàng đế bệ hạ.

"Sao lại đem người ta biến thành nông nổi này?" Mặc Xá Lý trào phúng hỏi: "Ngươi ngược đãi cậu ta à?"

Arthur nhíu mày, hắn chỉ chỉ huyệt thái dương của mình: "Ta nhớ lại rồi."

Mặc Xá Lý sắc mặt ngưng trọng hỏi: "Cậu ta cởi bỏ thôi miên cho ngươi?"

Arthur cũng không muốn nhiều lời, hắn lau miệng, đột nhiên hỏi: "Hướng đạo thần cấp thực sự ở Olympus sao?"

Mặc Xá Lý trầm mặc, hồi lâu sau hắn mới lãnh đạm nói: "Ta cũng không biết."

Arthur nhìn hắn.

Mặc Xá Lý: "Ta hẳn nên cảm tạ ngươi đã nguyện ý xuất binh, khiến Nội Các buộc phải thả Skate ra."

"Đó không phải là do ta làm." Arthur cười cười: "Là Trác Phàm muốn giúp các ngươi, hướng đạo nhà ngươi và em ấy... Chẳng lẽ ngươi không muốn giúp cậu ta khôi phục lại sao?"

Mặc Xá Lý không lên tiếng, hắn đương nhiên hy vọng Tần Vân có thể hồi phục lại được như trước kia, nhưng bất luận là Tristana hay Lâm Đống Lương, đều đã thất bại.

"Chỉ có thần cấp mới có thể triệt để chữa khỏi thần kinh não." Arthur bình tĩnh nói: "Nếu ngươi muốn cùng một kẻ hoàn toàn không có năng lực hướng đạo kết hôn, phe Nội Các và Olympus tuyệt đối sẽ không bỏ qua."

Thẩm Trác Phàm nằm ở trên giường, y từ từ nhắm mắt lại, dù sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn không thể ngủ được, chỉ có thể câu được câu mất trò chuyện cùng Tần Vân.

"Tao lo hắn ta đối xử không tốt với mày..." Tần Vân lao thao: "Mày lại còn khiến hắn quên đi... Này có khác gì nói mày đã vứt bỏ hắn đâu chứ..."

Thẩm Trác Phàm chịu không nổi nữa, xốc mí mắt lên nhìn cậu: "Cho con xin đi ba, khi đó tao có khác gì mày hiện giờ đâu, à đâu, có khi còn thảm hơn nữa, hai người bọn tao đều đã làm qua bước dấu hiệu cuối cùng... Nếu chỉ có một người được sống thì mắc gì không làm, mày tưởng tao muốn nhìn hắn chết lắm sao?"

Tần Vân nhíu mày: "Vậy sao giờ mày lại tự hành hạ bản thân thành như vầy?"

"Một lời khó nói hết được." Thẩm Trác Phàm thở dài, y ấp a ấp úng nói: "Tao đã giải thôi miên cho Arthur rồi."

Tần Vân: "... Gì? Cái này còn có thể giải được á hả?!"

"Có thể..." Thẩm Trác Phàm vẻ mặt bình tĩnh, y xoay đầu nhìn đối phương: "CᏂị©Ꮒ một phát là xong rồi đó."

"..." Tần Vân: "Mày có thể lựa từ ngữ bớt dung tục hơn một chút được không..."

"Có như nào thì cứ nói vậy đi." Thẩm Trác Phàm nhăn mặt: "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!"

"..." Tần Vân không có cách nào mà đem Garcia công tước tưởng tượng thành mẫu đơn được cả, cậu cảm thấy nếu đổi thành hoa thược dược màu đen thì chắc nghe có lý hơn đó.

"Làm bộ mặt gì đấy hả." Thẩm Trác Phàm ghét bỏ nói, y đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn chằm chằm mặt Tần Vân: "Mày có cùng bệ hạ làm qua lần nào chưa?"

Tần Vân: "... Sao có thể, cả kết hợp nhiệt tao còn chả có nữa là."

Thẩm Trác Phàm gật đầu: "Chưa làm thì tốt, sẽ không bị như tao bây giờ." Y cười khổ: "Hồi trước lúc tao hạ chú thôi miên thì đã đặt khóa chốt là 'Động dục', mà mày cũng biết rồi đó, tao nào còn năng lực hướng đạo gì nữa, đâu thể sinh ra phản ứng kết hợp nhiệt chân chính được. Nhớ lúc đó suýt chút nữa tao đã hỏng mất, vì không chống đỡ nổi tinh thần lực của Arthur."

"Hồi trước tao còn chưa biết nếu mất đi năng lực hướng đạo sẽ đáng sợ ra sao... Chỉ nghĩ còn sống là tốt rồi." Thẩm Trác Phàm nhắm mắt lại, y nói tiếp: "Nhưng giờ, tao lại nghĩ nếu mình còn được như trước kia thì tốt biết mấy..."

===================

Trọng Diễm quỳ rạp trên mặt đất nhìn Tần Vân cặm cụi làm một cái gối đính đá màu hường phấn cho nó, nó tận lực đem cái đầu bự nhìn qua vai đối phương, đáng tiếc cái gì cũng không thấy.

Mặc Xá Lý ngẩng đầu nhìn nó, lại cúi đầu tiếp tục phê duyệt văn kiện. Trọng Diễm oai oai đầu, sau đó mới cẩn thận đứng dậy, mở đôi cánh lớn ôm lấy hướng đạo của mình.

Tần Vân hình như cảm giác được điều gì đó, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Xá Lý, hắn một chút phản ứng cũng không có, vẻ mặt nghiêm túc vẫn hoàn nghiêm túc.

"Em nhìn ta làm cái gì?" Mặc Xá Lý cũng không ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi.

Tần Vân cảm thấy có hơi mất mặt vì hành động tự tiện làm bừa này của mình, cậu xấu hổ cào cào tóc: "Ừm... ừ thì, Trọng Diễm đâu rồi nhỉ?"

Mặc Xá Lý ngẩng đầu nhìn cậu.

Tần Vân có chút đỏ mặt, cậu đem cái gối mới làm xong được một nửa ra làm cái cớ: "Em, em muốn biết nó có thích không ấy mà..."

"Nó đang ôm em." Mặc Xá Lý đáp.

Tần Vân: "Hả?"

Mặc Xá Lý vươn tay, đầu ngón tay chỉ ngay cổ cậu: "Đầu của nó ở đó." Sau lại chỉ lên ngực cậu: "Cánh ở chỗ này." Cuối cùng rơi xuống trên lưng: "Cái đuôi thì ở đấy."

Tần Vân nhịn không được nhìn theo chỗ Mặc Xá Lý chỉ.

"Nó đang ôm em." Hoàng đế bệ hạ chống đầu, mặt không đổi sắc bình tĩnh nói: "Bởi vì ta cũng đang muốn ôm em."

= Hết Chương 31 =

Dẹo said: Ôi giời ơi, bệ hạ tán vợ lên tay rồi =)))))))))))) Sắp H rồi, sắp H rồi, còn chục chương nữa là H rồi~~~