Chung Tình

Chương 17: Cướp Vũ Trụ (2)

Editor: Dẹo

Trong nháy mắt khi thân thể rơi vào trạng thái không trọng lực, Tần Vân lóng ngóng đến lăn lông lốc, Mặc Xá Lý giật giật dây đai đem cậu kéo lại gần hắn, ra hiệu bảo cậu bám chắc lên người mình.

Tần Vân giả bạch tuộc đu trên người Mặc Xá Lý: "Giúp, giúp tui!"

"Lại phát tao cái gì." Mặc Xá Lý biểu tình cổ quái đè ót cậu: "Đợi chút tháo thứ mặt nạ này ra rồi hôn." =))

"..." Tần Vân còn chưa kịp minh oan, cậu đã bị Mặc Xá Lý ôm chặt eo, vững vàng bay lên, đợi đến khi cậu sực tỉnh quay đầu tìm con tàu của Trần Kiêu thì nó đã biến thành điểm sáng nho nhỏ giữa vũ trụ bao la...

"Vầy cũng ổn rồi." Mặc Xá Lý thả lỏng tay, kéo ra chút khoảng cách giữa hai người, ra hiệu bảo Tần Vân tự mình đứng vững.

"Oa áu!" Tần Vân cúi đầu nhìn bản thân lơ lửng, dưới chân toàn một màu đen kịt, vẻ mặt vừa sợ vừa thích.

Mặc Xá Lý đem dây bên hông hai người kéo dài, đề nghị nói: "Thử chạy quanh đi."

Tần Vân hưng trí bừng bừng chơi trò "tập đi trên không", cảm thấy không có nguy hiểm liền duỗi chân chạy loạn.

Mặc Xá Lý phụ trách việc cầm dây, đứng một bên ngó Tần Vân như con vịt cạn tập bơi, khi bay quá xa Mặc Xá Lý sẽ kéo cậu chàng trở về.

Chơi nửa ngày, Tần Vân phát hiện chỉ có mình mình cao hứng liền có chút ngài ngại, cậu ton ton đến bên cạnh Mặc Xá Lý "chào hàng": "Anh cũng chơi chút đi chớ? Tui đứng kéo cho nè!"

Mặc Xá Lý tặng cậu một cái liếc mắt, thản nhiên nói: "Không cần."

Tần Vân: "? ?"

Mặc Xá Lý: "Ta không chơi trò của con nít."

Tần Vân: "..."

Tinh thần hệ không bị trọng lực ảnh hưởng, tốc độ bay của Trọng Diễm cũng không giảm sút, cự long như hòa vào trời đêm, duỗi đôi cánh che đi trời sao sáng chói.

Tần Vân bắt chước động tác của Mặc Xá Lý, "Nằm phơi nắng" giữa vũ trụ, trên đình đầu là những dải ngân hà tráng lệ, xa hơn chút nữa là những thiên thạch hoặc có thể là một vì tinh tú nào đó.

"Chỗ này còn đẹp hơn ở Cyprus." Tần Vân cảm thán, Trọng Diễm nằm úp sấp bên cạnh cậu, như sợ Tần Vân bị lạnh, nó vươn một bên cánh đắp lên người cậu.

"Không được ngủ." Mặc Xá Lý đá đá vị hướng đạo đang liu thiu muốn ngủ nhà mình.

Tần Vân "ưm" một tiếng, lầm bầm nói: "Hông sao mà... Dưỡng khí chắc còn dùng đủ chớ."

Mặc Xá Lý không nói, hắn vươn tay nhéo nhéo gáy đối phương, vẫn không cho Tần Vân ngủ.

"Không phải ngươi muốn cưỡi rồng sao?" Mặc Xá Lý đột nhiên lên tiếng: "Nơi này cách tầng khí quyển không xa lắm, chúng ta có thể cưỡi nó trở về... bay trên mây."

Tần Vân rốt cục lấy lại được tinh thần, ngốc ngốc vụng về bò lên lưng rồng, vỗ vỗ vị trí của mình: "Mau lên, tui chở cho!"

Mặc Xá Lý: "... Vẫn là ta chở cho an toàn!"

Sau khi trở lại tầng khí quyển, Tần Vân đòi Mặc Xá Lý cho tháo mặt nạ dưỡng khí, nhưng không được.

"Quá cao, đeo vào vẫn hơn." Mặc Xá Lý chỉ phương hướng để Trọng Diễm tùy ý bay, con rồng bánh bèo này cũng không được bình thường y chang chủ nó, chuyên chọn mấy tầng mây vừa bự vừa dày mà bay, đã thế lại còn há to miệng đớp không khí, hại hai người trên lưng nó ướt từ đầu đến chân.

Tần Vân: "... Bay giữa mớ này thế nó có thấy đường để bay không?"

"Vậy lúc ngươi đâm vô tường có nhìn đường không?" Mặc Xá Lý liếc mắt nhìn cậu: "Bay nhiều thành quen thôi, có thể cũng hỏi."

Tần Vân: "..."

Lúc lướt ra khỏi đám mây, trước mắt Tần Vân đột nhiên xuất hiện một cơn mưa sao băng, thi nhau xẹt qua về phía chân trời, chiếu sáng màn đêm tối, Tần Vân mở to mắt, ngơ ngác ngửa cổ nhìn.

Mặc Xá Lý ra lệnh cho Trọng Diễm dừng lại.

Mưa sao băng quy mô lớn, Trọng Diễm lại dừng trên không trung, khiến Tần Vân có ảo giác đám sao sắp rớt xuống đầu mình tới nơi rồi.

"Ái thần chúc phúc, địa điểm ngắm sao tốt nhất đế đô, Cyprus." Mặc Xá Lý mang khẩu khí bình thản nói: "Khoảng cách của chúng ta đủ xa, người khỏi lo bị tạc trúng."

Tần Vân rốt cục phục hồi lại tinh thần, phức tạp nhìn vị hoàng đế: "... Anh biết hôm nay sẽ có mưa sao băng?"

Mặc Xá Lý từ chối cho ý kiến, đại khái là bị nhìn đến phiền, vị lính gác nào đó thô lỗ đẩy mặt hướng đạo nhà mình ra xa: "Im miệng, lo ngắm sao của ngươi đi."

Tần Vân hắc hắc cười ngây ngô nửa ngày, nhưng cậu vẫn không nhịn được hỏi: "Anh lập kế hoạch từ hồi nào vậy? Một nơi như vầy tìm chắc cũng tốn cả ối thời gian ha?"

Mặc Xá Lý miễn cưỡng chống đầu, tỏ rõ thái độ từ chối trả lời.

Tần Vân lải nhải : "Không phải thẹn thùng mà..." Nhưng cũng không cưỡng cầu muốn nghe đáp án nữa.

Trọng Diễm ngẫu nhiên vươn móng vuốt như muốn vớt thử đám sao tràn đầy màu sắc trên kia.

Đám sao trên kia tựa sát vào nhau giống như đang nói bất luận là tại vũ trụ hồng hoang, vẫn mãi cạnh nhau, vĩnh viễn không chia lìa.

========================

Nguyên Bảo ghé mình nằm trên vai Skate, Lâm Đống Lương ngồi xếp bằng bên cạnh hắn, đầu cá sấu vương đặt trên đùi y, bọn họ đang hưởng tuần trăng mật tại phòng tổng thống ở Cyprus, ngắm mưa sao băng.

Lâm Đống Lương nhìn bầy trời đầy sao, ngạc nhiên hỏi: "Sao anh lại tìm được nơi này?"

Cũng không thể trách y sao lại hỏi vậy, trúc mã nhà y tuy rất cưng chiều mình, nhưng thần kinh lãng mạn gì đó thì xin lỗi, có như không, còn không thấy tinh thần hệ nhà hắn là gì sao, mà nếu xét đến máu lạnh và thân thể hắn thì cũng có chút quái quái, ví dụ như mùa đông lại sợ lạnh, mùa hè lại không chịu được nóng, hận không thể quanh năm bốn mùa đều núp ở trong nhà.

Ban đêm ở Cyprus nhiệt độ rất thấp, Skate không biết moi từ đâu ra một chiếc áo bông, hệt như một lão già hết đát.

"Anh xem trộm lịch trình của bệ hạ." Skate ồm ồm nói, mang nặng giọng mũi: "Ngài ấy viết ra thời gian sao băng rơi... Nếu không có gì đột xuất sẽ mang Tần Vân đi ngắm."

Lâm Đống Lương há miệng thở dốc: "... Bệ hạ nhà mình săn sóc vậy sao."

Skate rút giấy xì mũi: "Đâu chỉ có vậy, level MAX luôn rồi, anh còn thấy ngài ấy viết cả mớ lịch trình như thể đang làm một kế hoạch vĩ đại gì đó, từ thời gian đến địa điểm đều tính cả... Ngài ấy còn ngồi biên ra những câu đối thoại sẽ nói, ngay cả con rồng ngốc kia cũng có phần."

Lâm Đống Lương: "..."

Skate: "Ngay cả khi đi làm nhiệm vụ cũng không quên tranh thủ hẹn hò."

Lâm Đống Lương cạn lời: "Thế tên Trần Kiêu kia có biết không?"

"Hắn chỉ là công cụ bị lợi dụng thôi." Skate coi gấu mèo nhỏ thành túi chườm ôm vào lòng: "Hắn ta trong bản kế hoạch của bệ hạ chỉ là một cái bóng đèn ngáng đường sáng chói không đáng một cắc."

Lâm Đống Lương: "..."

Trần Kiêu đang ngồi trong khoang điều khiển trên thương hạm hung hăng hắt hơi một cái, trong lòng vừa rủa thầm, chắc lại là con mẹ hổ cái kia đang mắng thầm hắn chứ gì.

"Hai người kia trở lại chưa vậy?" Trần Kiêu hỏi thuộc hạ.

Một tên thuyền viên nhỏ con đáp: "Hình như đang trên đường trở lại thưa sếp, ngài muốn đi đón họ sao?"

Trần Kiêu nghĩ nghĩ, kêu một tiếng: "A Lý."

Tên tráng hán đầu bóng lưỡng bị điểm tên đi đến, hắn chỉ mặc một bộ chiếc áo mỏng, lộ ra mảng lớn hình xăm trên bắp tay.

"Ngươi đi hỗ trợ kéo dây thừng." Trần Kiêu phân phó nói: "Thuận tiện báo cho bọn họ biết rạng sáng sẽ có thương hạm bên Olympus đi qua đây, tin tức trọng yếu."

Tần Vân từ phía xa xa đã để ý thấy A Lý đang hỗ trợ kéo dây.

"Anh đến hỗ trợ hả?" Tần Vân cười vẫy tay chào hỏi, A Lý không đáp lại, hắn chuyên tâm kéo dây thừng, giúp Tần Vân an ổn đáp xuống đất.

Khác với bề ngoài giang hồ, A Lý là một hán tử thật thà ít nói, rất có trách nhiệm, hắn giúp Tần Vân tháo đồ, sau lại đem đồ giữ ấm đưa cho cậu.

"Cám ơn." Tần Vân run run rẩy rẩy vội vàng cầm quần áo mặc vào, nếu không có cánh của Trọng Diễm chắn gió, cộng thêm việc cậu rúc vào Mặc Xá Lý ấp ấp ôm ôm, chắc cậu bị cóng chết lâu rồi.

"Trần Kiêu sai ngươi tới?" Mặc Xá Lý cởi dây thừng bên hông xuống: "Có nhiệm vụ?"

A Lý đem lời Trần Kiêu nói thuật lại một lần.

Mặc Xá Lý trầm ngâm trong chốc lát, hỏi: "Làm sao để lẻn lên."

A Lý: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, phải trộm."

Đáp án này không nằm ngoài dự kiến của Mặc Xá Lý, nhưng Tần Vân lại chả hiểu mô tê gì cả: "Trộm? Trộm cái gì cơ?"

A Lý nhìn cậu một cái, trên mặt vị hán tử ẩn ẩn ý cười: "Tài bảo, tin tức, người... Không có gì chúng ta không thể trộm ."

Tần Vân: "Các anh... Không phải đây là thương hạm sao?"

"Đúng." A Lý nói rằng: "Nhưng chúng ta vẫn còn một cái danh khác." Hắn cúi đầu, chỉ chỉ cái hình xăm lộ ra sau gáy: "Cướp vũ trụ."