Quỷ Vương Bất Tử

Chương 7: Xin lỗi theo phong cách IQ vô cực

Sau khi tiến vào giấc mơ, trước mắt Trần Mục hiện ra một màn hình máy tính, hình ảnh phải nói là ảo tung chảo, độ phân giải 4K trong truyền thuyết cũng không sắc nét đến độ này được, hơn nữa kiểu dáng còn đậm mùi khoa học viễn tưởng, giống như một tấm kính trong suốt vậy.

Trần Mục cảm thấy đầu óc của mình tỉnh táo hơn bao giờ hết, đang nghĩ ngợi thì hình ảnh Liên Minh Huyền Thoại xuất hiện trên màn hình, một giọng nữ dịu dàng vang lên.

"Chào mừng đến với Lớp Học Giấc Mơ, buổi học hôm nay chủ yếu cung cấp và giảng giải các kiến thức cơ bản, để vật chủ làm quen và hiểu về game." Giọng nữ rất dễ nghe, Trần Mục nghe vào cảm thấy cực kì dễ chịu.

Không cần Trần Mục lên tiếng, giọng nữ đã bắt đầu dạy học, giảng giải ba con đường đi của người chơi, cơ chế rừng, khái niệm cơ bản về game, phức tạp nhưng vẫn dễ hiểu.

Tên của từng con quái rừng, AD là gì, AP là gì, đường giữa đường trên, đường dưới đi rừng v.v.

Giúp Trần Mục có hiểu biết trực quan về game, sau đó làm quen với tất cả các tướng.

Cuối cùng còn giao bài tập cho Trần Mục, trong một ngày phải nhớ tên và hình ảnh tương ứng của tất cả các tướng, trong giấc ngủ ngày mai sẽ kiểm tra.

Trần Mục tức trào máu, cái này mà là chơi game à, có mà ép tôi phải học thêm một môn nữa thì có, gần như phải học hết rồi còn gì, đúng là quá đáng mà.

Nhưng Trần Mục biết, không thể chống đối lại hệ thống được, nếu đã có thể khiến mình nói ra những điều khác với những gì mình suy nghĩ, chứng tỏ nó thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho bố, thế nên đương nhiên cậu sẽ học hành nghiêm túc, cố gắng hoàn thành từng nhiệm vụ một.

Ngày hôm sau thức dậy, Trần Mục tinh thần sảng khoái, cảm thấy ngủ được một giấc vô cùng ngon, nhìn thời gian, mới có sáu giờ.

"Vật chủ, trước khi bố mẹ thức dậy, xin hãy nâng tài khoản game lên cấp 3, mở khóa điều kiện ghép đội! Thành công thưởng 100 điểm tích, thất bại trừ điểm." giọng nói của hệ thống vang lên rất không đúng lúc.

"Biết rồi!" Trần Mục vội vàng mở máy tính, tranh thủ đi đánh răng rửa mặt trong thời gian máy khởi động.

Nhanh chóng đăng nhập, game chỉ có một máy chủ, Trần Mục vào thẳng máy chủ đó, bắt đầu đánh với máy.

"Vật chủ, thế giới này của bạn chỉ có một máy chủ, cao thủ nhiều như mây, cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa." hệ thống luôn nhấn mạnh chuyện này, chứng tỏ nhiệm vụ của mình khó hơn so với người tiền nhiệm.

Vì thế cho dù là chơi với máy, Trần Mục cũng không hề có một chút lơ là, tiếp tục sử dụng Ryze.

Trải qua một đêm học hành, Trần Mục biết có rất nhiều kĩ năng của tướng không phải cứ đánh là trúng, có thể hụt, có thể bị đối thủ tránh đi.

Do đó Trần Mục dứt khoát tiếp tục dùng Ryze, kĩ năng của tướng này không hụt được, đúng là rất phù hợp với người mới chơi như cậu.

Năng lực môn toán của Trần Mục thuộc hàng top, nhìn thấy tác dụng của nội tại khiến mỗi một kĩ năng đều sẽ làm giảm 1 giây thời gian hồi chiêu của các kĩ năng khác, bèn bắt đầu nghiên cứu làm cách nào để dùng được nhiều chiêu thức nhất có thể.

Có vẻ combo QERQWQ gây được nhiều sát thương nhất, nhưng đối thủ bị đánh trúng sẽ bỏ chạy, vì thế phải thao tác tùy theo tình huống cụ thể, Trần Mục lập tức thiết kế ba bốn combo ứng với các tình huống khác nhau, chuẩn bị trước trong đầu, khi gặp sẽ không hoảng loạn, ấn loạn các nút chắc chắn không tối ưu hóa được khả năng sử dụng các chiêu thức.

Lần thứ hai đánh với máy, Trần Mục bắt đầu tàn sát, lúc trước đã từng chơi Warcraft và Dungeon Fighter nên thao tác tay của Trần Mục có thể xem là khá nhanh, không hề xảy ra tình trạng luống cuống.

Gϊếŧ 15 chết 0, nhờ vậy mà Trần Mục nhận được thẻ x2 kinh nghiệm cho người chơi mới, một phát lên thẳng cấp 3.

[Nhiệm vụ hoàn thành, giành được 100 điểm tích, điểm tích lũy hiện tại là 500, xin hãy tiếp tục cố gắng.]

Trần Mục nhanh chóng tắt máy, tiện tay sờ CPU của máy tính, hơi nong nóng, nhưng mà vẫn còn sớm, với lòng tin hiện tại bố mẹ dành cho mình, có lẽ sẽ không đến kiểm tra đâu.

Ngày nhỏ Trần Mục cuối tuần ở nhà, bố mẹ không cho cậu xem tivi, về nhà việc đầu tiên làm là sờ nắp đậy phía sau tivi, một khi phát hiện ra thì Trần Mục sẽ no đòn, giờ nghĩ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Nhưng sau năm lớp 9, Trần Mục luôn đứng đầu toàn khối, hơn nữa còn rất tự giác, bố mẹ không phải lo lắng nhiều nên mới đồng ý đặt luôn máy vi tính trong phòng cậu, hoàn toàn tin tưởng vào khả năng tự chủ của cậu.

Trần Mục vội vàng lấy sách ra học bài, cái hệ thống chết tiệt này lại đến vào đúng năm mình học 12, sao không đợi mình lên đại học rồi hẵng ghé, khi đó chẳng phải áp lực sẽ ít đi rất nhiều à.

"Không đủ thời gian, vô số thiên tài trong thế giới của bạn đã bắt đầu gia nhập vào giới thể thao điện tử rồi, Liên Minh Huyền Thoại tạo ra một cơn sốt vô cùng lớn tại thế giới này, thịnh hành tại hàng chục quốc gia trên toàn cầu, đợi đến khi bạn vào đại học thì sẽ rất khó theo kịp, vì thế bắt buộc phải bắt đầu ngay." Hệ thống chủ động giải đáp.

"Được rồi, giờ tôi học thuộc từ vựng trước đã." Trần Mục bắt đầu học thuộc từ vựng, tiếng Anh và ngữ văn là điểm yếu của cậu, chỉ cần hai môn này tăng được khoảng 20 điểm, thì việc thi vào tất cả các trường đại học trên khắp đất nước này đều không thành vấn đề.

Hai mươi phút sau, mẹ làm xong bữa sáng, bảo Trần Diệc Phi đi gọi Trần Mục.

"Trần Mục, ra ăn cơm!" Trần Diệc Phi gõ cửa, hét lên một câu rồi ngồi luôn vào bàn ăn.

Mẹ Mục trách mắng: "Sao không gọi là anh hai hả, không biết lớn nhỏ."

"Còn lâu con mới gọi tên biếи ŧɦái đó là anh hai!" Trần Diệc Phi cau mày, bất mãn lầm bầm.

"Con nói cái gì?" mẹ Mục nghe không rõ.

"Không có gì, không có gì." Trần Diệc Phi lảng tránh.

Đợi khi Trần Mục bước ra, bố cũng khoan thai đi tới, ngồi xuống vị trí chủ tọa.

Trần Học Binh năm nay 41 tuổi, một thân tri thức, vốn là một người chí rộng tài cao vậy mà giờ lại tiều tụy thấy rõ, ông không đi làm được, chỉ có thể viết bản thảo cho một số tạp chí, kiếm chút tiền nhuận bút từ số văn chương này.

Nhưng tiền nhuận bút cũng chẳng thấm vào đâu, một tháng chưa đến năm sáu trăm tệ, trong khi bệnh tình của ông, chỉ riêng tiền thuốc men mỗi tháng đã tốn hai nghìn tệ rồi.

Hơn nữa còn phải lưu ý chuyện ăn uống, chỉ được ăn cháo loãng, Trần Mục và Trần Diệc Phi thì phải ăn kèm với dưa muối.

"Trần Mục, bảng điểm kì kiểm tra lần này đâu?" Trần Học Binh hỏi.

"À, đây ạ." Trần Mục lấy ra đưa cho bố xem.

"Ừm, rất ổn định, văn với anh cố gắng thêm chút nữa rồi thi vào đại học Đế Đô đi, đó là ngôi trường thời trẻ bố thích nhất đấy." bố cảm thán.

"Dạ vâng, con sẽ cố gắng." Trần Mục đáp lời.

"Diệc Phi, của con đâu?" bố lại hỏi.

"A, dạ đây." Trần Diệc Phi cũng chuẩn bị sẵn rồi, biết chắc chắn sẽ bị hỏi đến, đây đã thành chuyện thường ngày trong nhà rồi.

"Lại giảm sút nữa, Diệc Phi, dạo này tâm trí con để đâu vậy hả, học hành càng ngày càng kém, với cái điểm số này vào trường loại hai còn khó nữa là." Bố lên tiếng trách mắng.

"Con...con biết sai rồi, lần sau nhất định sẽ tiến bộ." Trần Diệc Phi nhìn bát cơm, không dám ngẩng đầu.

"Có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi anh con, hỏi bố cũng được, lần sau mà còn thụt lùi nữa thì biết tay bố." bố nói.

"Dạ, con ăn xong rồi, con đi học đây." Trần Diệc Phi buồn bực, nhanh chóng bỏ chạy.

"Anh cũng ăn xong rồi, đi cùng đi." Trần Mục nói.

Hai người kẻ trước người sau rời khỏi nhà, Trần Diệc Phi đi đằng trước làm Trần Mục phải đuổi theo mất một đoạn.

"Em đợi anh chút đã, nghe anh giải thích không được à, hôm qua anh chỉ đùa thôi." Trần Mục đuổi kịp em gái, nói.

"Hừ, em không tin đâu." Trần Diệc Phi nói.

"Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em, em đứng lại đi." Trần Mục nói.

Trần Diệc Phi đứng yên, nhìn Trần Mục chờ anh lên tiếng.

Trần Mục lấy ra một tờ 50 tệ, trịnh trọng đặt vào tay Trần Diệc Phi.

"Sau này đừng để người khác trả tiền net cho em nữa, nợ người ta phải sống luồn cúi thì mệt lắm, nếu thật sự phải chơi game thì cứ dùng tiền của mình là tốt nhất." Trần Mục nghiêm túc nói.

"Anh hai, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, chẳng phải cả tuần chỉ có 5 tệ thôi sao?" Trần Diệc Phi nói, bố mẹ mỗi tuần đều cho hai anh em mỗi người 5 tệ tiền tiêu vặt để mua đồ dùng.

"Anh để dành suốt ba tháng, giờ cho em cả đấy, nhớ kĩ lời anh biết chưa?" Trần Mục chân thành nghiêm túc.

"Dạ, cảm ơn anh, thế này thì nhiều quá, hay là anh giữ lại 30 tệ đi?" ánh mắt Trần Diệc Phi đầy vẻ quan tâm, thật lòng đề nghị.

"Không cần đâu, chỉ cần em vui vẻ, anh hai cực khổ một chút thì có đáng gì." Lời nói của Trần Mục làm hai mắt Trần Diệc Phi ửng đỏ, cảm động không thôi, một tuần chỉ có 5 tệ, ngày thường anh hai phải tiết kiệm đến mức nào đây chứ.

"Thế là xong, suýt tí nữa thì tiêu." Trần Mục thầm nghĩ, may mà mình lo xa nghĩ rộng, tiền không quan trọng, quan trọng là sự cực khổ và nỗ lực để có được số tiền này, có được mấy cô gái không cảm động chứ?

"Em hiểu rồi, anh hai, dù sao anh cũng mười tám năm chưa yêu ai bao giờ, tâm lí có hơi vặn vẹo biếи ŧɦái, không sao, sau này uốn nắn lại là được." một câu của Trần Diệc Phi làm Trần Mục thốn không thể tả.

"..." mặc dù có cảm giác như bị đấm mạnh vào mặt, nhưng Trần Mục biết sau khi chuyện này qua đi, Trần Diệc Phi lại khôi phục bản chất độc mồm độc miệng của nó.

Thật ra Trần Diệc Phi cũng chỉ làm ra vẻ vậy thôi, vốn dĩ hai anh em làm gì có lời nào chưa từng nói với nhau đâu chứ, lúc nhỏ còn diễn cả vai quốc vương hoàng hậu nữa cơ mà, giờ thấy anh trai vì mình mà tiết kiệm ba tháng tiền tiêu vặt thì làm sao còn giận được nữa.

Mười phút sau, hai người đến trường, trường trung học phổ thông Số 9 Thành Phố Sở Châu nằm trong top các trường trọng điểm của thành phố Sở Châu, nhưng lại đứng cuối cùng trong số các trường trọng điểm, nếu không phải gần nhà lại còn được thưởng nhiều tiền, thì bố mẹ Trần Mục rất muốn Trần Mục vào học tại trường trung học phổ thông Số 1 của thành phố.

Nhưng ở đây cũng tốt, không có nhân vật ghê gớm nào đe dọa đến vị trí của mình nên Trần Mục mới có thể duy trì ngôi vị nhất khối hàng năm như vậy, tóm lại, là một ngôi trường có thể chấp nhận được.