Quỷ Vương Bất Tử

Chương 5: Nói số đo 3 vòng của mày đi

Nhà của Trần Mục cũng không đến nỗi nào, ba phòng ngủ một phòng khách, căn nhà này mua lúc thu nhập bố mẹ còn cao.

Năm Trần Mục lên lớp 9, sau khi bố ngã bệnh, mẹ mấy lần đề nghị bán nhà rồi thuê trọ nhưng luôn bị Trần Mục phản đối.

Cậu đưa biểu đồ giá nhà các nước trên thế giới ra, phân tích và giải thích, một quốc gia đang vươn mình với tốc độ nhanh chóng, trong tương lai giá nhà ở chắc chắn sẽ tăng mạnh, bây giờ mà bán thì chỉ có thiệt.

Cuối cùng với sự kiên trì của Trần Mục, căn nhà này không bị bán đi, chủ yếu cũng có liên quan đến việc khi đó Trần Mục học hành cực khổ, điểm số tăng vượt bậc, nên lời nói của Trần Mục cũng có sức nặng hơn.

Hai anh em về đến nhà thấy hai bát mì thêm hành hoa và trứng trên bàn, mùi hương hấp dẫn kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự thèm ăn.

"Thơm quá, mẹ ngủ rồi à?" Trần Diệc Phi nhỏ giọng hỏi.

"Chắc vậy, ăn nhanh đi không nguội bây giờ." Trần Mục nói.

Trần Diệc Phi cũng hơi đói rồi, ngồi ngay vào bàn bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.

Trần Mục thấy hơi áy náy, chắc chắn là mẹ tưởng mình học thêm ở trường, nhưng thật ra cả hai anh em đều ở quán net đánh game.

"Anh, em ăn nhanh nên chuyện rửa bát phần anh nhá!" ở nhà Trần Diệc Phi không hề có dáng vẻ của một nữ thần, ăn xong bắt Trần Mục rửa cũng không phải lần đầu.

Trần Mục cũng không bực bội gì, đã quen rồi, rửa xong bát, Trần Diệc Phi đã về phòng tắm rửa, cả nhà có hai phòng tắm, một cái dùng chung, cái còn lại ở trong phòng Trần Diệc Phi.

Đối với đứa em gái này, thật sự là chiều chuộng yêu thương có thừa, Trần Mục về phòng, lấy bài tập ra theo thói quen, định ôn và chuẩn bị bài cho ngày mai.

Thành tích của Trần Mục đã đứng đầu cả khối rồi, nhưng kể từ sau khi nếm được vị ngọt của tiền thưởng thi vào cấp ba, Trần Mục lấy hai trường đại học danh tiếng làm mục tiêu, cố gắng lấy tiếp tiền thưởng của kì thi đại học để giảm bớt áp lực trong nhà.

"Vật chủ, bạn vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay, nếu từ bỏ sẽ bị xem như thất bại." hệ thống lên tiếng nhắc nhở.

"Biết rồi." Trần Mục bất lực, đành phải mở máy tính, cái máy này là món đồ đáng tiền cuối cùng còn lại trong nhà Trần Mục, mua từ ba năm trước, vào thời điểm đó cấu hình của máy được xem là khá tốt, dùng đến giờ vẫn mượt mà như cũ.

Ban đầu máy vi tính được đặt ở phòng khách, sau khi đứng đầu khối năm lớp 10, Trần Mục nói muốn dùng máy để học và tra cứu tài liệu, mọi người trong nhà bảo rằng chỉ cần duy trì được thành tích, máy tính sẽ để luôn trong phòng Trần Mục.

Vì thế cái máy này đã đồng hành cùng Trần Mục hơn hai năm, chức năng chủ yếu đúng là dùng để học.

Trên mạng tài liệu phong phú, có thể học được rất nhiều kiến thức, Trần Mục cũng dùng nó để khích lệ bản thân, mỗi lần thành công giữ được vị trí số một toàn khối, thì sẽ tự thưởng cho mình mỗi ngày có một tiếng để đọc tiểu thuyết hoặc truyện tranh, kết hợp cân bằng giữa học và chơi.

Khởi động máy lên, may mà lúc trước Trần Diệc Phi đã lén tải game về xong hết rồi, nếu không muộn thế này chắc chắn không thể hoàn thành được nhiệm vụ.

Click mở, nhập tài khoản QQ của mình vào, đăng kí tài khoản, phát hiện cần phải đặt một cái tên cho tài khoản của mình trước.

Trần Mục suy nghĩ rồi lấy tên là "Ngoại hình của tôi thường thường bậc trung", làm người nhất định phải khiêm tốn, không được để lộ chuyện mình đẹp trai.

"Vật chủ, da mặt bạn dày thật, để tôi giúp bạn bào cho mỏng bớt." Giọng của hệ thống vang lên.

"Phắn ngay cho tôi, tại cô mà mỡ đến mồm rồi tôi còn không được húp, giờ lại còn dám cà khịa nữa, đồ hệ thống xỏ lá!" Trần Mục nói, thế méo nào mà có cả cái thể loại hệ thống không giúp chủ nhân của nó tán gái, đúng là hệ thống ngược đời mà, giấc mơ duy nhất của mình cũng chỉ là kết thúc đời trai tân thôi, thế mà lại bị bóp chết ngay từ trong trứng nước.

"Xin vật chủ hãy nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, nếu không sẽ phải tự gánh chịu hậu quả!" hệ thống bỗng trở nên nghiêm túc.

"Chơi một ván game đúng không, tức là muốn tôi hoàn thành giáo trình cho người mới chứ gì." Trần Mục nói.

"Đúng vậy, bước này bắt buộc phải trải qua, bản thân giáo trình game rất ngắn gọn dễ hiểu, người nào nghiêm túc học thì sẽ nắm được phần lớn các thông tin quan trọng, vật chủ có thể lĩnh hội được bao nhiêu thì phải xem khả năng tiếp thu của bạn." hệ thống nói.

Trần Mục làm theo các bước hướng dẫn dành cho người mới, thao tác từng bước từng bước, đi đường ra làm sao, dùng kĩ năng như thế nào, điều khiển Garen trên màn hình, từ từ làm quen với trò chơi.

Lúc này, Trần Diệc Phi lặng lẽ đi vào, đứng ở sau bất ngờ lên tiếng: "Quả nhiên là anh đang chơi game! Thảo nào lại lợi hại thế, hóa ra là ngày nào cũng chơi."

Trần Mục giật mình, quay đầu lại nhìn, Trần Diệc Phi mặc đồ ngủ con thỏ hoạt hình màu hồng, bĩu môi, dư dứ nắm đấm, dỗi không hề nhẹ.

Trên người cô vẫn còn thoang thoảng mùi hương sau khi tắm, rất thơm, có điều Trần Mục đã sớm miễn dịch rồi, anh nghĩ thầm, có nên nói cho em gái biết chuyện mình có một cái hệ thống chỉ cần vô địch thế giới là có thể giúp bố hưng phấn trở lại, à, không đúng, khỏe mạnh trở lại hay không đây.

"Vật chủ, bạn không thể nói cho bất cứ ai biết về sự tồn tại của hệ thống được đâu, chỉ có thể giữ ở trong lòng thôi." Hệ thống nói.

"Ghê vậy, tôi không tin, tôi thử xem thế nào." Trần Mục nghe vậy thì không phục, không cho nói thì còn hiểu được, đằng này là không nói ra được? Sao có thể chứ.

"Diệc Phi, anh có chuyện này muốn nói với mày." Trần Mục nghiêm túc nói.

"Ờ, anh nói đi, em nghe nè." Trần Diệc Phi đứng đó, hai mắt đầy tò mò.

Trần Mục muốn nói là, anh có duyên kì ngộ, có một cái hệ thống bắt anh phải chơi game, nhưng mở miệng ra nói thì lại thành: "Dạo này có phải dáng mày đẹp ra rồi không, có xu hướng phổng phao đấy."

"!???" Trần Diệc Phi trợn tròn mắt, không dám tin Trần Mục có thể nói ra những lời này.

"Đệch, vừa nãy là hệ thống sửa lời anh định nói, anh không có muốn nói câu đó." Nội tâm Trần Mục đang rỉ máu, đó không phải là anh nói đâuuu.

Ra khỏi miệng thì lại thành: "Đấy là lời thật lòng của anh đấy, lâu nay anh luôn rất muốn biết, ba vòng của mày hiện tại là bao nhiêu?"

Trần Diệc Phi cau mày: "Anh mà còn đùa cợt nhả như vậy nữa là em giận đấy."

"Đúng đúng đúng, anh đùa thôi, ý anh không phải thế, là lỗi của hệ thống đó." Trần Mục định nói như vậy, nhưng đến lúc nói ra thì lại khác.

"Ơ, anh có đùa đâu, anh nói thật mà, mày nói anh nghe số đo ba vòng của mày đi, nhất là vòng ba." Trần Mục nghĩ thầm, thôi tèo rồi, đối đầu với hệ thống, không có đường lui nữa rồi.

"Biếи ŧɦái!" Trần Diệc Phi nói xong đi thẳng ra ngoài, cầm gối trên giường của Trần Mục, ném thật mạnh về phía cậu.

"Rầm" một tiếng, cửa đóng lại, gối cũng đập trúng đầu Trần Mục.

"Chốt tồ mát tề, nghe anh giải thích đã!" Trần Mục vươn tay muốn cứu vãn, tiếc rằng mọi thứ đã biến mất sau cánh cửa.

"Tôi muốn gϊếŧ cô, hệ thống!" Trần Mục chửi.

"Hệ thống đã hợp làm một với tính mạng của vật chủ, gϊếŧ tôi đồng nghĩa với tự sát. Vật chủ, bạn phải bình tĩnh." Hệ thống nói.

"Tự sát thì tự sát, giờ tôi nhảy từ đây xuống, tôi muốn đồng quy vu tận với cô." Trần Mục nói.

"Nhảy đi, ở đây là tầng hai, nhớ bảo vệ hai cánh tay, chỉ ngã gãy chân thôi, ngồi xe lăn vẫn có thể đánh Liên Minh Huyền Thoại được." hệ thống nói.

Trần Mục chết trong lòng nhiều chút, một tay ôm lấy ngực, ngoài ba chữ đó ra thì không còn muốn nói gì nữa.

"Vật chủ xin hãy nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, thời gian không còn nhiều nữa." hệ thống bồi tiếp thêm một nhát.

"Đồ hệ thống quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c, tôi phải báo công an!" Trần Mục nghiến răng ken két.