Tiểu Mẹ Kế

Chương 20

Thì ra Tước Miên cũng tâm cơ như vậy. Tần Tuyết Phùng không cách nào phản bác lại.

Tước Miên nói câu này hết sức hùng hồn, rõ ràng đang nghiêm túc cãi với hắn nhưng lại giống như cầm viên kẹo ngọt nhét vào miệng hắn.

Quá đáng yêu rồi.

Tần Tuyết Phùng thở dài đặt bản kế hoạch kia xuống bên cạnh.

Dạo này hai người luôn bất tri bất giác ôm nhau, sau đó hôn nhau, kế đến lại lăn chung một chỗ.

Tần Tuyết Phùng không nhớ nổi trước đây đã từng nói gì, nhưng những câu đại loại như "ngươi chẳng có chút hấp dẫn nào" thì tuyệt đối chưa bao giờ nói. Ánh mắt Tước Miên nhìn hắn sáng ngời tựa như hai viên đá quý, hắn cưng chiều cúi đầu hôn y.

Tước Miên lẩm bẩm sao tự nhiên hôn ta, Tần Tuyết Phùng thản nhiên nói: "Ta hôn ngươi còn phải cần lý do nữa sao?"

Hiển nhiên là không cần.

Tước Miên nghĩ ngợi rồi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Nói cũng đúng."

Tần Tuyết Phùng hôn từ mắt đến chóp mũi, cuối cùng cắn môi y. Tước Miên hé ra một mắt dò xét Tần Tuyết Phùng, Tần Tuyết Phùng lại hôn buộc y nhắm mắt lại, Tước Miên xấu xa híp mắt thè lưỡi ra liếʍ.

Hai người ôm nhau cạnh bàn. Tần Tuyết Phùng cao lớn hơn y, hai bàn tay hợp lại có thể bóp chặt eo y. Bị liếʍ một cái, Tần Tuyết Phùng nhịn không được siết chặt tay làm Tước Miên khẽ kêu lên, bị Tần Tuyết Phùng kìm kẹp thì có chút không phục, muốn chiếm lại quyền chủ động, kiễng chân liếʍ thêm cái nữa.

Tần Tuyết Phùng bị y trêu chọc không rõ nguyên do, tỏ vẻ hung ác túm lấy y rồi cắn đôi môi mềm mại kia như muốn cảnh cáo. Tước Miên hơi rụt lại, lúc này đã học được cách lấy lòng, trong cổ họng tràn ra tiếng hầm hừ yếu ớt, cánh tay giống như chú rắn nhỏ ôm cổ Tần Tuyết Phùng, tranh thủ lúc hắn không cắn mình thì mấp máy môi nũng nịu gọi "lão gia".

Vừa ngọt vừa mềm, lọt vào tai như gió thoảng khiến người ta tê dại.

Hô hấp của Tần Tuyết Phùng dừng lại, kế hoạch nũng nịu với mẫu thân của Tước Miên đột nhiên hiện ra trong đầu hắn.

Nếu Tước Miên dùng thanh âm này để nũng nịu thì trên đời có ai từ chối được chứ?

Nhưng nghĩ tới để người khác nghe thấy thanh âm này, dù có là mẫu thân Tước Miên thì Tần Tuyết Phùng cũng không muốn.

Tâm tình vừa mâu thuẫn vừa ngang ngược như vậy chỉ khi đối mặt với Tước Miên mới xuất hiện. Đáy lòng Tần Tuyết Phùng bất giác mềm nhũn, muốn cảnh cáo Tước Miên không được gọi thế nữa, nhưng chợt nhớ đến cảm giác khi nghe được hai chữ kia.

Hơi thở của hắn dần nặng nề, kề sát vào môi Tước Miên, tựa trán y rồi khàn giọng dụ dỗ: "Gọi thêm tiếng nữa."

Tước Miên ngoan ngoãn nghe lời: "Lão gia."

"Muốn nghe nữa."

"Lão gia......"

"Ngoan, gọi thêm một tiếng đi nào."

Tước Miên bị hắn dụ dỗ gọi thêm hai tiếng, cuối cùng không biết hắn làm gì nên bực bội cắn hắn một cái. Còn chưa kịp phàn nàn sao lão gia phiền thế thì Tần Tuyết Phùng đã hung hăng hôn y.

Vành tai hắn bị Tước Miên làm cho nóng bỏng, nhiệt độ truyền vào đầu rồi lan ra khắp toàn thân. Lúc này mà không hôn thì còn chờ đến khi nào?

Tần Tuyết Phùng hôn Tước Miên chẳng chút lưu tình, tấn công mãnh liệt, cướp đoạt hơi thở của Tước Miên lại còn đòi y đáp lại. Bàn tay hắn ôm eo Tước Miên sát vào mình, hai người từ trên xuống dưới gần như hòa tan vào nhau.

Không khí ngọt ngào mà nóng bỏng.

Trong miệng nước bọt giao hòa, tiếng nước khuấy động. Tước Miên dần ngạt thở, mơ màng mở mắt ra, hai đám sương mù đọng thành nước khi nhắm mắt lại. Y đứng không vững nên dựa vào Tần Tuyết Phùng, muốn để hắn ôm mình, chống đỡ mình.

Khi hai đôi môi rời nhau trong tích tắc, Tước Miên lại gọi một tiếng lão gia.

Tần Tuyết Phùng cọ trán vào y, hai người nhìn nhau càng thêm trìu mến, trong lòng xốn xang chỉ hận không thể lên giường làm thần tiên quyến lữ. Tần Tuyết Phùng xốc Tước Miên lên như ôm trẻ con, nhấc bổng Tước Miên khỏi mặt đất.

Ngoài cửa bỗng nhiên "phịch" một tiếng! Có người đột ngột xông vào.

Cánh tay Tần Tuyết Phùng lập tức chùng xuống, chỉ kịp ôm Tước Miên chứ không đến mức làm y ngã. Hắn sầm mặt quay ra cửa, muốn nhìn xem gia hỏa nào không thức thời như vậy.

Kết quả là một nam nhân cao lớn chẳng hề quen biết.

Vẻ kích động trên mặt nam nhân còn chưa biến mất, đứng sững ngay tại chỗ. Hắn mặc áo vải mộc mạc, tay trái cầm một phong thư, tay phải xách theo bao đồ trĩu nặng, nhất thời Tần Tuyết Phùng không nhận ra được đó là vật gì.

...... Nhưng khuôn mặt nam nhân này khá giống Tước Miên.

Tước Miên ngẩng đầu lên, miệng há hốc không khép lại được.

"Sao đại ca lại ở đây!" Y thảng thốt.

Tước đại ca vứt bao đồ trong tay xuống đất, cũng khϊếp sợ hỏi: "Sao đệ lại ôm nam nhân!"