“A a a a ha…không được rồi chủ nhân a...a ưm a a a sướиɠ chết mất a…” Trong góc nào đó, thiếu niên tóc dài ngửa cổ cơ thể không ngừng lên xuống, eo nhỏ của cậu ta bị một đôi tay của người đàn ông trưởng thành đỡ lên xuống không ngừng, mà từ đằng sau phần mông mềm mại có thể nhìn thấy, mỗi lần cậu ta nhấc lên đều có một cây côn ŧᏂịŧ lớn rút ra từ trong hậu huyệt cậu ta, sau đó lại một lần hung hăng cắm vào.
“A a a a ưm hô…sắp chết rồi a…xin các người a a a chậm chút…quá sâu a…”
Một bên khác, một người đàn ông toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị bốn năm người đàn ông vây quanh, anh ta bị ôm ngồi ở trong lòng một người đàn ông bằng tư thế cho trẻ con đi tiểu, côn ŧᏂịŧ dữ tợn của đàn ông đang cắm ở bên trong ra ra vào vào, mà bên cạnh bọn họ, một người đàn ông rất mau nhét côn ŧᏂịŧ vào trong miệng anh ta, ngăn lại âm thanh của anh ta.
Hai miệng bị cắm còn chưa hết, hai tay của anh ta mỗi tay nắm một cây, mà đàn ông vây quanh anh ta cũng không nhàn rỗi, tay bọn họ xoa nắn ở trên da thịt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hoặc là kéo chân anh ta để thao đến sâu hơn.
“Hô ưm…a~”
“Không được rồi a a a~”
“…”
Khắp nơi đều là âm thanh như vậy, có người bị ấn ở trên bàn thao đến hai chân run rẩy, đám người cởϊ qυầи áo trên sân khấu đã sớm trở nên dâʍ ɭσạи, người múa cột cũng bị mấy người thao đến da^ʍ thuỷ văng khắp nơi.
Cố Khuynh Châu lạnh lùng nhìn, nhưng tư thế vào quần áo bây giờ của anh ta lại khiến cả người anh ta như bị ném vào trong đống lửa tra tấn.
Chu Uý Kì rất bình tĩnh, chỉ là cái tay ôm ở trên người Cố Khuynh Châu chưa từng dừng lại, lúc đầu Cố Khuynh Châu là ngồi ngang ở trên đùi Chu Uý Kì, bây giờ trực tiếp đổi thành ngồi khoác ở trên đùi anh, vốn dĩ có thể xem nhẹ quần chữ Đinh (丁), dây vải gì kia không cản nổi, anh ta tách chân ra như vậy, càng là cái gì nên lộ đều lộ ra rồi.
Chân trần của Cố Khuynh Châu ở trên đất, chuông trên mắt cá chân thỉnh thoảng vì động tác của anh ta mà vang lên.
“Hô a…dừng lại a…ưm~” Cả người Cố Khuynh Châu run rẩy, không thể không khoác hai tay lên vai Chu Uý Kì.
Còn một tay của Chu Uý Kì thì ôm eo của Cố Khuynh Châu, một tay nắm đuôi thỏ của anh ta, trên đuôi gắn một thứ nhỏ giống hình côn ŧᏂịŧ, vừa vặn cắm trong tiểu huyệt của Cố Khuynh Châu, thiết kế khéo léo này thật sự khiến Chu Uý Kì khen ngợi, cho nên anh không nhanh không chậm nắm cái đuôi thỏ kia rút ra rồi lại cắm vào.
“Hô ưm~” Chu Uý Kì cố gắng cắn môi không phát ra tiếng, nhưng anh ta có thể kiềm chế nổi sao? Rõ ràng không thể: “A ha…”
“Cố tổng thật mẫn cảm” Chu Uý Kì vừa nắm đuôi thỏ cắm rút vừa chậc chậc nói: “Bên trong rất ướt nha.”
“Câm a câm mồm hô…a”
Nơi đó giống như hoàn toàn bị khai phá ra, mỗi lần Chu Uý Kì cắm vào đều vừa trơn vừa ướt, một chút lực cản cũng không có, mà mỗi lần anh cắm vào, cơ thể Cố Khuynh Châu đều không nhịn nổi run rẩy, cơ thể căng chặt, thậm chí ngón chân cũng cuộn tròn, cho nên chuông trên mắt cá chân lại phát ra âm thanh leng ka leng keng, mặc dù đã sớm bị âm thanh ồn ào xung quanh lấn át nhưng tiếng đó giống như ở bên tai Cố Khuynh Châu, thậm chí vang lên không ngừng trong đầu anh ta, âm thanh đó giống như nhắc nhở anh ta lúc này đang phải chịu nhục nhã như thế nào, nhưng cảm giác như vậy lại khiến Cố Khuynh Châu hưng phấn hơn, do đó càng không kiểm soát được phản ứng.
“Thật là câu nhân” Chu Uý Kì không nhịn nổi khen ngợi: “Bảo sao ánh mắt của nhiều đàn ông như vậy đều dính ở trên người anh.”
“A ưm~hô ha…câm a~câm mồm!” Cố Khuynh Châu khó nhịn căng người, thứ đáng chết trong hậu huyệt kia quả thật là quá nhục nhã mà, mỗi lần tiến vào lại quấy anh ta đến cả người run rẩy, anh ta thật sự hận không thể một phát bóp chết người đàn ông này.
Bây giờ anh ta vô cùng phiền não, tại sao! Tại sao cơ thể anh ta lại biến thành như vậy, tại sao cơ thể hoàn toàn không chịu kiểm soát!
“Cố tổng đừng nhịn nữa.” Chu Uý Kì ôm eo anh ta tốt bụng nói, tay nắm cái đuôi chậm rãi rút ra cắm vào, giống như đang cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh ta, cố ý không cho anh ta đạt được thoả mãn, rút ra nửa ngày không cắm vào, chỉ dùng qυყ đầυ không ngừng cọ xát ở miệng huyệt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, chính là không tiến vào.
“Nếu như thích thì anh cứ kêu ra, biểu hiện ra ngoài, nếu không thì tôi sao biết được tôi làm như vậy Cố tổng thích hay là không thích chứ.”