“Sướиɠ a a hô~sướиɠ chết mất a a ưʍ.”
“Về sau còn muốn tôi thao không?”
“Muốn, a a muốn anh thao hư hư…a chỉ chỉ cần anh thao tôi a a.” Lãnh Tịch chắc không biết mình lúc này đã nói những gì.
“Tôi là ai?”
“Anh là Chu Uý Kì a a a, Chu Uý Kì hô ưm…”
“Chu Uý Kì là ai?”
“Là a a là người thao tôi, hư hư…là a a đồ khốn kiếp.”
…
Chu Uý Kì cuối cùng hài lòng đỉnh một cái, ngay sau đó tinh quan mở ra, côn ŧᏂịŧ vùi sâu vào trong tiểu huyệt phun ra một cỗ nóng rực, khiến cả người Lãnh Tịch run rẩy cũng tiến vào cao trào, sau đó bắn tán loạn trên giường đơn.
Chu Uý Kì không rút ra luôn, mà cứ cắm như vậy nằm sấp trên người cậu thở dốc, sau một lúc lâu mới cười khẽ hôn hôn ở sau tai Lãnh Tịch: “Bây giờ còn muốn gϊếŧ tôi không?”
Người dưới thân hơi sửng sốt, nhưng vẫn đáp lại không hề chần chừ: “Muốn, tôi cho dù chết, trước khi chết cũng phải gϊếŧ anh.”
Chu Uý Kì phì cười ra tiếng, lại hôn hôn ở trên lưng cậu, ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, ở đây vì sau khi Lãnh Tịch đến đã trở thành phòng đặc biệt của cậu, do đó phòng bệnh này cũng từng đặc biệt làm lại, bình thường cũng là để cậu nhàm chán thì đến nghỉ ngơi, vì vậy bên trong thậm chí còn có phòng tắm.
Tầm nhìn của Chu Uý Kì quay về trên người Lãnh Tịch lần nữa: “Lần trước là ai tẩy rửa cho cậu?”
Lãnh Tịch sững sờ, giống như không hiểu ý của Chu Uý Kì, do đó Chu Uý Kì lại hỏi một lần nữa: “Tự tẩy rửa sao?” Chu Uý Kì nói xong ngón tay đã theo đường lưng của Lãnh Tịch luồn vào rãnh mông, sau đó nhẹ nhàng trượt vào: “Ở đây, tẩy rửa thế nào?”
Bên trong tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Chu Uý Kì, bây giờ càng là vừa trơn vừa nóng, lại còn ướt, Chu Uý Kì chỉ tuỳ tiện chọc mấy cái đã nghe thấy âm thanh phụt phụt, Lãnh Tịch xấu hổ đến thiếu chút nữa nổ tung ngay tại chỗ, đáng tiếc bây giờ cậu không có chút sức lực nào.
“Cần anh lo! Tên khốn kiếp!” Lãnh Tịch tức giận hung hăng quay đầu trừng Chu Uý Kì, vừa xấu hổ vừa phẫn nộ.
Nhớ đến ngày đó cậu sắp điên rồi, lúc đó sau khi Chu Uý Kì rời đi cậu để mấy thứ vô dụng kia cút ra khỏi phòng, may mà trong căn nhà nát đó cũng có một phòng vệ sinh sơ sài có thể tắm, do đó cậu khó nhọc dịch từng bước từng bước đến phòng vệ sinh, bây giờ cậu còn nhớ rõ lúc đó mỗi một bước đi liền cảm thấy mặt sau chảy ra từng dòng từng dòng thứ gì đó, rồi thuận theo phần đùi của cậu trượt xuống dưới, vẫn luôn từ trên chân chảy đến mặt đất, mặc kệ mông và hai chân cậu kẹp chặt thế nào cũng không ngăn được, loại cảm giác này thật sự khiến cậu phát điên và sụp đổ.
Sau khi vào phòng vệ sinh, nước lạnh chảy xuống từ đỉnh đầu, cậu cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, nhưng chỗ đó…thứ ở chỗ đó phải lấy ra thế nào, trừ dùng ngón tay moi ra cậu không nghĩ được cách khác, do đó sau khi xây dựng tâm lý cả nửa ngày cậu cuối cùng vẫn run rẩy vươn ngón tay đến chỗ đó.
Vừa ướt vừa trơn, bên trong không ngừng chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tên cặn bã kia, vừa nghĩ đến cái này Lãnh Tịch không dễ dàng bình tĩnh xuống lại rơi vào sụp đổ lần nữa, cuối cùng, tốn mất khoảng hai tiếng, cậu dường như đã chửi mười tám đời tổ tông của Chu Uý Kì mới coi như là tẩy rửa sạch sẽ.
Lãnh Tịch đi ra khỏi nhà việc đầu tiên nghĩ đến chính là đốt nơi đó, đốt đến cặn cũng không còn thừa lại. Cậu vốn tưởng rằng rất mau sẽ tìm được Chu Uý Kì sau đó dùng một trăm cách giày vò chết hắn, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng cậu đã tìm một tháng cũng không tìm thấy, Chu Uý Kì giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, cậu càng không ngờ tới là, lúc gặp lại Chu Uý Kì lần nữa, Chu Uý Kì lại cường bạo cậu lần thứ hai, dễ như trở bàn tay như vậy.
Lãnh Tịch đột nhiên hơi vô lực, rất hận: “Khốn kiếp! Khốn kiếp…đều tại anh, đều là anh…” Lãnh Tịch cắn răng trừng Chu Uý Kì, đột nhiên lăn ra mấy giọt nước mắt.
Chu Uý Kì cũng không ngờ tới, Lãnh Tịch không hề báo trước đã khóc rồi, do đó hơi bối rối duỗi tay ra lau nước mắt cho cậu: “Đừng khóc nữa đừng khóc nữa, như vậy đi, lần này tôi giúp cậu tẩy rửa có được không?”
Lãnh Tịch hơi sửng sốt, sau đó còn không đợi cậu phản ứng lại, Chu Uý Kì đột nhiên bế ngang cậu lên, sau đó đi thẳng vào phòng tắm.
“Chu Uý Kì anh làm gì!” Lãnh Tịch hoảng loạn giãy giụa, nhưng hai cánh tay cứng như sắt của Chu Uý Kì siết chặt cậu, cộng thêm bây giờ cậu không có chút sức lực nào, do đó giãy giụa của cậu ở trong lòng Chu Uý Kì giống như một đứa trẻ không nghe lời vậy, không có chút tác dụng.
“Tôi bế cậu đi tắm, tẩy rửa cho cậu, miễn cho cậu lại khóc nhè.”
“Phi, mẹ nó ai khóc nhè.” Lãnh Tịch xấu hổ không thôi: “Tôi không cần anh lo, anh buông tôi ra! Anh…anh bây giờ còn không mau cút? Rơi vào trong tay tôi thì tôi có vô số cách giày vò chết anh.”