Đừng Ép Anh Động Tâm

Chương 11: Ôm

Hội sở cao cấp Diễm Oái.

Lục Minh Chu hơi nhắm mắt, ngả đầu vào lưng ghế sô pha, ngón trỏ gõ lên đệm da, phát ra âm thanh tí tách, không bao lâu, chuông điện thoại di động trên bàn vang lên, Lục Minh Chu liếc mắt nhìn tên người gọi, vội vàng đứng dậy đi đến một góc.

Cũng không biết đối phương nói cái gì, mày kiếm Lục Minh Chu bỗng nhướng lên, hỏi một câu: “Không tìm thấy ư?”

Tựa như được bên kia khẳng định đáp lại, biểu cảm của anh lạnh hơn chút, trực tiếp cúp điện thoại, quay trở lại dãy ghế, nói với mấy người đang ngồi đó: “Tôi về trước.”

Kỷ Thịnh có chút ngoài ý muốn, cúi xuống nhìn đồng hồ, lại nhanh chóng nhìn lên, “Đã đi rồi à? Mới có mấy giờ?”

Lục Minh Chu đút tay phải vào túi quần, tay trái có chút bực bội nắm lấy tóc, “Mọi người ở lại chơi, tôi có việc cần làm.”

Kiều Thời Duyên ngồi ờ phía tây ghế sô pha, tầm mắt từ điện thoại di động chậm rì rì hướng lên trên, nhàn nhạt nói một câu: “Kiều Huyên hẳn là sắp tới rồi.”

Nghe vậy, Lục Minh Chu liếc anh một cái, Kiều Thời Duyên hờ hững nhướng mày, “Không phải tôi.” Anh hất cằm về phía Kỷ Thịnh, “Cậu ta gửi lên vòng tròn bạn bè, con bé tự mình tìm tới, tôi muốn ngăn cũng không được.”

Lục Minh Chu không còn lời nào để nói, giả vờ tức giận trừng mắt nhìn Kỷ Thịnh, lấy áo sơ mi khoác ra bên ngoài, vừa bước đến cửa, cánh cửa đã được mở ra, Kiều Huyên đẩy cửa đi vào, trên mặt còn đeo khẩu trang, nhìn thấy Lục Minh Chu, cô vội vàng kéo khẩu trang xuống, “Tam ca.” Cô dừng lại một chút, không xác định hỏi: “Anh phải đi à?”

Lục Minh Chu gật đầu với cô, vòng qua Kiều Huyên đi ra ngoài, mới đi được vài bước, cánh tay đã bị người túm lấy, Lục Minh Chu xoay người, Kiều Huyên kéo tay anh, Lục Minh Chu nhẫn nại hỏi, “Có chuyện gì sao?”

Kiều Huyên ngẩng đầu nhìn anh, cẩn thận hỏi: “Mới có 9 giờ, không chơi tiếp sao?”

Lục Minh Chu rất tự nhiên hất tay cô ra, tầm mắt nhìn về khu ghế rồi lại quay lại trên người Kiều Huyên, “Anh em ở đó, anh đi về trước.” Nói xong, anh cũng không quay đầu lại mà đi luôn.

Kiều Huyên sững sờ tại chỗ, vẻ mặt có chút mê man, Kỷ Thịnh từ sô pha bước tới cửa, Lục Minh Chu đúng lúc bước vào thang máy, anh ta đi đến bên cạnh Kiều Huyên, chế nhạo, “Còn nhìn theo làm gì, người cũng đã đi rồi.”

Kiều Huyên tức giận đánh anh ta một cái, quay người bước nhanh đến bên Kiều Thời Duyên, ấm ức nói: “Anh, anh nói xem anh ấy có ý tứ gì vậy? Gọi điện thoại không nghe, nhìn thấy em như nhìn thấy bệnh dịch, em hiện tại tốt xấu…..”

Kiều Thời Duyên dứt khoát ngắt lời cô, ánh mắt vẫn nhìn màn hình điện thoại, “Em cũng biết rõ.” Anh cố tình dừng một chút, vẫn thong thả ung dung như cũ, “Làm ầm ĩ quá khó coi không thú vị, mau sớm thu hồi tâm ý đi.”

Kiều Huyên trong lòng khó chịu, quăng túi sang một bên rồi ngồi xuống, tự rót cho mình một ly rượu.

Kỷ Thịnh cũng là người hiểu lý lẽ, so với người anh Kiều Thời Duyên này thì trực tiếp hơn nhiều, “Lục Tam nhi không có hứng thú với em, thằng nhóc này từ nhỏ đã không ăn cỏ gần hang.” Anh đùa giỡn chèn thêm một câu: “Vạn nhất đừng đùa giỡn nếu không sẽ bị anh trai chỉnh chết.”

Kiều Thời Duyên không tỏ ý kiến, một lúc lâu sau không biết là nhớ tới cái gì, anh nhìn di động xong lại nhìn Kỷ Thịnh nói: “Cậu nói Tam nhi vì cái gì mà lại chạy đi giao chuyển phát nhanh?”

Kỷ Thịnh nhún vai, trả lời đương nhiên: “Do thua cá cược.”

Lần trước ở quán bar Xuân Thụ Cảnh, Lục Minh Chu vừa mới cãi nhau với lão già nhà cậu ta, trong tâm trạng tồi tệ đã rủ một vài người bạn cùng nhau uống rượu, sau đó cũng không biết như nào lại giải vây cho một cô gái chơi guitar trên sân khấu, cũng không nhớ ai xúi giục Lục Minh Chu đi xin số điện thoại, mọi người đơn thuần làm loạn, ai ngờ cậu ta đồng ý, say khướt đem người chặn ở hành lang, kết quả số điện thoại không xin được ngược lại còn bị ăn một cái tát.

Đã đánh cược thì phải nhận thua, làm người giao chuyển phát nhanh một tháng.

Kiều Thời Duyên cười nhạt một cái, chợt không chút để ý mà hỏi lại: “Sao tôi lại nghe nói Tam nhi đang đi tìm người?” Anh bưng ly rượu vang đỏ trên bàn lên nhấm nháp, tiếp tục nói: “Khu nhà cậu ta ở…..”

Anh ra vẻ bí ẩn dừng lại, “Liền xem các người ăn nuốt không trôi.” Nói xong, tầm mắt anh lại lần nữa nhìn vào màn hình di động, lòng hiếu kỳ của Kỷ Thịnh dâng trào, Kiều Thời Duyên cả tối đều nhìn di động, Kỷ Thịnh rướn cổ lặng lẽ liếc mắt nhìn vế phía màn hình di động của anh, giao diện nhắn tin, để tên là Kẻ lừa đảo.

Kiều Thời Duyên phản ứng nhanh, mu bàn tay che thuận thế thu lại di động, lấy áo khoác tây trang ở một bên, thong thả ung dung đứng dậy, “Tôi cũng đi trước đây, bây giờ có việc gấp.” Anh ý tứ sâu xa mà nhìn Kỷ Thịnh, “Cậu đưa Tiểu Huyên trở về.”

Kiều Huyên vừa rồi vội vàng khổ sở, lúc này, Kiều Thời Duyên nói phải đi, cô không thể hiểu được hỏi: “Không phải… Anh… Anh đi về à?”

Kiều Thời Duyên khẽ gật đầu, chân dài bước ra bên ngoài.

Người đều đã đi cả rồi, Kỷ Thịnh cũng mất hứng, “Đi thôi.”

Kiều Huyên sửng sốt một chút, lập tức cảm giác được, cô thấp giọng nói: “Anh em có chỗ không thích hợp.”

Kỷ Thịnh thản nhiên nói: “Có khi nào em thấy được hai người bọn họ thích hợp không.”

Hai người họ, một người là chỉ Lục Minh Chu.

Kiều Huyên thấy Kỷ Thịnh nhắc tới chuyện này, vội vàng hỏi: “Tam ca hiện tại sống ở đâu hả anh?”

“Không biết, đừng hỏi anh.”

“…..”

***

Ô tô dừng lại ở đầu ngõ nhỏ, Lục Minh Chu với lấy túi đồ uống trên ghế phụ, mở cửa xuống xe.

Đầu hè, ban đêm vẫn còn mát mẻ, trên đường có không ít những người dân đi hóng mát, câu có câu không nói chuyện, thỉnh thoảng lại vung cây quạt xua đuổi mấy con muỗi bay loạn xung quanh.

Lục Minh Chu bước nhanh lên cầu thang, đèn chiếu bởi vì điện áp không ổn định mà lúc sáng lúc tối, Lục Minh Chu không để ý, lòng bàn chân trượt một phát, ngã “bụp” trên bậc thang.

Cú ngã này khá đau, ấn đường Lục Minh Chu hung hăng cau lại, anh chống tường đứng dậy, đèn chiếu lại sáng lên, anh cúi đầu nhìn vệt nước bên cạnh chân phải, lại thoáng nhìn cái vỏ ở một bên.

Anh không nhịn được thầm mắng, tên ngu ngốc nào ném kem bừa bãi vậy?

Lục Minh Chu phủi phủi bụi ở đầu gối, khuôn mặt lạnh tiếp tục lên cầu thang, tay phải xách mấy chai bia va chạm nhau phát ra tiếng “leng keng leng keng”, anh đổi cầm túi nilon sang tay trái, chìa khóa cắm vào ổ khóa xoay tròn đang chuẩn bị mở cửa, động tác đầu ngón tay hơi dừng lại, anh lắng tai nghe, có âm thanh yếu ớt sau lưng anh.

Lục Minh Chu chợt lạnh hết sống lưng, quay đầu lại không thấy bóng người, anh thu ánh mắt về, đẩy cửa vào nhà, vô tình thoáng nhìn thấy bên phải có một đống đen sì.

Ánh mắt anh hơi dừng lại, cẩn thận nhìn, lại không hiểu được mà nhíu mày.

Do dự nửa giây, Lục Minh Chu ném những thứ trong tay đặt lên tủ, rồi lại đẩy cửa bước ra ngoài, đầu tiên anh dừng lại cách mấy bước, nhàn nhạt gọi một câu: “Ớt Nhỏ?”

Không có trả lời.

Lục Minh Chu hơi hoang mang, anh tiến sát lại gần, dùng chân phải đυ.ng đυ.ng bên thân trái của Giang Điềm, lại gọi một câu: “Giang Điềm?”

Vẫn không trả lời.

Lục Minh Chu không hứng thú lắm với người nghiện nấm nào đó, cũng lười xen vào chuyện của người khác, anh quay người rời đi, chân dài mới bước được bước nhỏ, chân anh lại dừng, tiếng khóc lóc như bị phóng đại vô hạn trong đêm yên tĩnh, anh cúi người, dùng chân trái đá đá vào cánh tay phải của Giang Điềm, động tác của anh rất nhẹ, ai ngờ Giang Điềm lại thuận theo tư thế của anh mà ngã nghiêng ra mặt đất.

Lục Minh Chu: “…..”

Anh sờ sờ sống mũi, vội vàng ngồi xuống đỡ người dậy, ánh mặt hờ hững nhìn lướt qua mặt Giang Điềm, chợt bỗng nhiên dừng lại, tầng năm là tầng cao nhất của khu nhà, cửa phòng đối diện với sân thượng lộ thiên, không có vật che chắn, ánh trăng sáng soi chiếu đến, nổi bật lên gương mặt trắng nõn của Giang Điềm càng thêm tái nhợt như tờ giấy.

Cô nhắm hai mắt, nước mắt lại lăn xuống ào ào, khóc đến chật vật.

Lục Minh Chu có chút ngây ngốc, cái này rõ ràng là ăn vạ, anh thấp giọng giải thích: “Tôi mới đá cô một chút… Cũng không đến mức…..”

Giang Điềm sụt sịt mũi, không phản ứng.

Lục Minh Chu ngồi xổm trước mặt cô, chân tay có chút luống cuống, anh rất ít khi thấy con gái khóc, thỉnh thoảng thấy ít nhiều đều có chút vô tội vạ, chiến trận mắt to tính là mạnh, Giang Điềm khóc đến quá khắc chế, cô cắn môi dưới, ép mình không phát ra âm thanh.

Có lẽ là rất đau buồn.

Lục Minh Chu không biết dỗ dành, biểu cảm hơi méo mó, rối rắm hơn nửa ngày, cũng chỉ có thể nói ra một câu: “Nếu không… Cô vào trong nhà khóc?”

Lời nói rơi xuống, lại là một mảnh trầm mặc.

Lục Minh Chu: “…..”

Anh không được tự nhiên đặt đôi tay trên đầu gối, nghĩ đi nghĩ lại, anh vươn ngón trỏ chọc vào má phải của Giang Điềm, khuôn mặt theo động tác của anh lõm vào một khối, mềm mềm sụp thành hình tròn nhỏ.

Thật thú vị.

Lục Minh Chu không nhịn được duỗi ra tay trái, lại chọc vào má trái Giang Điềm, cũng thành một vòng tròn nhỏ, hai bên cân xứng.

Giang Điềm: “…..”

Lục Minh Chu vẫn nói câu kia: “Cô có muốn vào nhà…..” Chữ khóc còn nghẹn lại ở cổ họng, tay trái đột nhiên bị người tóm lấy, sau đó một giây liền đặt trên mũi, ngay sau đó là một loại âm thanh nào đó không thể miêu tả, kinh thiên động địa tiến vào màng nhĩ.

Lục Minh Chi khóe mắt nhảy dựng, “…..”

Giang Điềm giống như trả thù xong liền hất tay anh ra, Lục Minh Chu nhìn cô chằm chằm kinh ngạc.

Giang Điềm chống đầu gối đứng dậy, nhưng ngồi xổm trên mặt đất lâu rồi, đứng dậy dẫn tới hoa mắt chóng mặt, người cô nghiêng về trước, đúng lúc Lục Minh Chi cũng đứng lên, Giang Điềm không hiểu sao liền nhào vào ngực anh.

Càng đáng chết hơn chính là, góc độ lại vừa vặn, miệng Giang Điềm đập trúng cằm anh, răng va chạm, đau đến nỗi anh hít một ngụm khí lạnh.

Lục Minh Chu: “…..”

Oan gia chính là oan gia, không phải lừa tiền của thì cũng là mệnh sát hại.

Lục Minh Chu muốn đẩy ra, tay trái đặt lên bờ vai của cô chuẩn bị đem người kéo ra sau, Giang Điềm lại mượn tư thế này ôm lấy anh, “Lục Minh Chu…..”

Một tiếng này mềm như bông, nhẹ nhàng như lông vũ, bởi vì khóc mà mang theo một chút giọng mũi, bất ngờ làm anh giật mình, Giang Điềm bật khóc không thành tiếng, nức nở nói: “Tôi… Có phải tôi rất tồi tệ đúng không?”

Khó để trả lời.

Đặc biệt đối với Lục Minh Chu mà nói, hai người không thân thiết, anh không thể cho người ta đáp án, chính là đang rối rắm làm cách nào để trả lời, Giang Điềm lại đứt quãng nói: “Tại sao anh lại gọi là Tiểu Thiên, tôi… Tôi biết một người cô ấy…..”

Ánh mắt Lục Minh Chi chợt biến đổi, Giang Điềm đột nhiên không nói nữa.

Lục Minh Chu vỗ nhẹ vào bả vai cô, “Giang Điềm?” Anh còn chờ cô nói tiếp, Giang Điềm lại hoàn toàn không phát ra âm thanh gì, anh buông xuống trái tim đang căng chặt, anh hạ tầm mắt xuống, nâng cằm cô lên.

Ngoài dự kiến ——

Giang Điềm nhắm lại mi mắt, hô hấp đều đều, cứ thế ngủ rồi.

Lục Minh Chu: “…..”

Anh sững sờ một lát, một lúc lâu sau, lại cúi đầu quan sát, khuôn mặt trắng nõn trước kia của Giang Điềm bây giờ lại giống như mèo hoa, lôi tha lôi thôi, chóp mũi đo đỏ, con mắt sưng giống như hạch đào (quả óc chó), trong đầu anh bỗng dưng hiện lên một bức tranh khác, sau phút thất thần ngắn ngủi, anh bất đắc dĩ thở dài, ôm ngang người bế lên.

_______

Phan: Ui làm gì mà manh động thế anh Chu ơi (´v`)