Cô hẳn đã sớm phát hiện ra, cái người hàng xóm này của cô trên người đếm được không biết bao nhiêu mâu thuẫn, dù ban đầu cô hiểu nhầm người ta làm nghề nghiệp không đứng đắn, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ, lại không có cách nào tự bào chữa được.
Từ lúc nào thì Lục Minh Chu lại gọi là Tiểu Thiên vậy?
Cô không nên soi mói cuộc sống của người khác, nhưng mà mọi thứ của Lục Minh Chu làm cô không có cách nào bỏ qua, như kiểu chỉ cần anh vô tình lộ ra nhất cử nhất động, sẽ có một chút cảm giác ưu việt được khắc trong xương cốt, không thể che dấu.
Cô không ngốc.
Lần đầu gặp ở quán bar Xuân Thụ Cảnh, Lục Minh Chu giúp cô giải vây, anh ngồi bắt chéo chân lười biếng dựa vào sô pha, trên tay cầm ly rượu vang đỏ, đôi mắt mông lung men say cùng với quần áo hơi lộn xộn…..
Nhìn thoáng qua, ai cũng sẽ nghĩ anh xuất thân là một thiếu gia ăn chơi trác táng.
Nhưng cố tình, anh lại là hàng xóm của cô, cũng giống cô thuê một căn phòng 1000 tệ, thậm chí còn nhiều lần gặp anh đi chuyển phát nhanh, nếu nói anh là công tử nhà ai đi trải nghiệm đời, thì cũng diễn quá nhập tâm rồi.
Có quá nhiều điều không tưởng.
Tối hôm đó lên sân khấu biểu diễn, Giang Điềm có chút mất hồn, biểu diễn kết thúc, như dự kiến bị Vương Nam kéo vào hậu trường giáo huấn một hồi.
Giang Điềm trì độn quay trở về phòng cho thuê, rối rắm cả đêm, vẫn là quyết định trực tiếp hỏi rõ ràng, nếu không cô vẫn cảm thấy bất an, người hàng xóm thần bí của cô, cô không thể cứ chọn cách bỏ qua, cái duy nhất chắc chắn chính là, thần thần bí bí, nhưng ít nhất vẫn là một công dân tuân thủ luật pháp, dù sao cũng đã từng cùng nhau đến đồn công an.
Nhưng đến tận lúc trước khi cô đi ngủ, đèn phòng sát vách vẫn tối om, Giang Điềm buồn bực chán nản lật trang sách một cách nhàm chán, không biết ngủ thϊếp đi từ lúc nào.
Sáng hôm sau, cô không thể chịu nổi tính tình, liền đi dép lê chạy “bạch bạch bạch” tới gõ cửa nhà Lục Minh Chu, vẫn không có ai trả lời.
Lục Minh Chu một đêm chưa về, Giang Điềm có chút thất vọng.
Giang Điềm cũng mới phát hiện, mặc dù đã quen biết một thời gian, ngay cả phương thức liên lạc với Lục Minh Chu cô cũng không có, Giang Điềm quay trở lại phòng khách cầm bút cùng ghi chú, viết số di động của mình vào tờ ghi chú dán ở cửa, thuận tiện giả vờ quan tâm một câu.
Một ngày lại trôi qua, Lục Minh Chu vẫn không trở về, tới gần cửa trước, Giang Điềm lại thay đổi chủ ý, đem tờ giấy viết số điện thoại xé đi, đổi thành số WeChat, vẫn là cho số WeChat ổn hơn, dù sao cũng không thân thiết.
Buổi tối, Giang Điềm về nhà ăn sinh nhật lão Giang.
Giang Ninh Minh là một kỹ sư, một người đàn ông khoa học tự nhiên điển hình, tốt nghiệp từ trường trung học danh tiếng trọng điểm, vào làm trong xí nghiệp nhà nước, làm việc giống như nhân viên văn phòng từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, tiến từng bước một an toàn.
Điều duy nhất ngoài ý muốn, có lẽ chính là việc cưới Đường Mật năm đó.
Giang Điềm đứng ở huyền quan(1) thay giày, cô còn không mở miệng gọi người, Giang Ninh Minh nghe thấy động tĩnh liền tháo tạp dề đi ra từ phòng bếp, “Làm gì mà giờ này mới trở về? Từ bỏ người bố này rồi sao?”
Giang Điềm đi qua ôm lấy ông, nói lấy lòng, “Đồng chí lão Giang, con có trách nhiệm một lần nữa nói rằng bố rất đẹp trai.”
Giang Ninh Minh điểm ngón trỏ vào đầu cô, liếc nhìn cô, Giang Điềm cầm lấy cái hộp dưới đất rồi nhét nó vào tay Giang Ninh Minh,” Chúc bố sinh nhật vui vẻ!”
“Lại tiêu tiền lung tung.” Giang Ninh Minh cầm hộp quà, ngoài miệng trách móc, đáy mắt lại tràn đầy vui vẻ, “Đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm.”
Giang Điềm cười khanh khách, cô giữ thể diện nói: “Đồng chí lão Giang, mặc dù món quà của con không thể sánh bằng hai hộp trà Đại Hồng Bào đó của Trình Tuế, nhưng mà…”
Giang Điềm mới nói được nửa câu, cửa phòng ngủ đã được mở ra, Đường Mật đứng chống cạnh cửa, “Tiểu Điềm, con về lúc nào vậy?”
Giang Điềm đổi lời nói cuối câu, lập tức trả lời: “5 giờ về đến nhà.”
Đường Mật nhìn đồng hồ treo tường ở phòng khách, 5 giờ 3 phút, bà gật gật đầu, đi tới phòng khách.
Mấy năm nay, thân thể Đường Mật không được khỏe lắm, lúc này hẳn là vừa tỉnh ngủ, tuy nói là vừa ngủ dậy, nhưng Đường Mật trông vẫn sống rất tinh tế.
Ví dụ như, lúc này.
Dù trên mặt có chút mệt mỏi, nhưng vẫn chuẩn bị tỉ mỉ, mặc bộ sườn xám màu lam nhạt, được thêu bông hoa nhỏ ở quanh, trên cổ đeo một chiếc kẹp được cắt xén tinh xảo, tóc dài búi lên cài cây trâm xanh biếc, giống như một mỹ nhân bước từ trong tranh ra, như làm từ nước.
Đường Mật vừa ngồi xuống ghế sô pha, Giang Ninh Minh đã đi qua, lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên đùi Đường Mật, Đường Mật vỗ nhẹ nhẹ lên mu bàn tay ông, mỉm cười.
Giang Điềm ngửi thấy mùi thơm liền đi vào trong bếp, nhỏ giọng nói thầm, “Có gì ăn ngon không nhỉ?” Cô nhìn thấy trên bàn có đồ ăn cơm nóng hầm hập, tay phải chùi chui vào ống quần, vừa mới định vươn tay ra, cổ áo đã bị Giang Ninh Minh túm đằng sau xách lên, “Con mấy tuổi rồi, đi rửa tay!”
Giang Điềm ngượng ngùng rút tay lại quay đi rửa tay, Giang Ninh Minh múc một thìa canh nếm hương vị, ông khẽ hỏi: “Trình Tuế nói con đi thực tập trong hè, đã quen chưa?”
Giang Điềm đóng vòi nước lại, ánh mắt liếc ngang dọc, chợt thản nhiên nói: “Cũng không tệ lắm.”
Chuyện cô làm việc ở quán bar, giấu người trong nhà, cô liền thuận miệng qua loa tìm cớ lấy lệ, cộng thêm Trình Tuế cùng phối hợp, xác suất bại lộ dường như bằng không.
Giang Ninh Minh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Giang Điềm, ông cho thêm hai thìa muối nhỏ vào nồi canh, sau đó dùng tay phải đẩy cánh tay Giang Điềm, “Còn mất một lúc nữa, con đừng cứ ở trong này, đi ra ngoài tâm sự với mẹ đi.”
Trên tay Giang Điềm có vệt nước, cô dựa rồi chùi tay lên người Giang Ninh Minh, “Hôm nay bố là nhân vật chính, con không phải đang trò chuyện cùng người bạn già là bố đây sao?”
Giang Ninh Minh khẽ khịt mũi, nhưng không nói gì nữa.
…..
Khả năng nấu ăn của lão Giang không thể chỉ miêu tả bằng một từ tốt.
Dạo này Giang Điềm phần lớn phải ăn cơm hộp bên ngoài, lại ngại phiền toái nên dứt khoát mua một thùng mì tôm, cô lau lau miệng, ngồi phịch ở ghế sô pha thỏa mãn xoa xoa bụng.
Đường Mật và Giang Ninh Minh vẫn ngồi trên bàn ăn, khác với cô, Đường Mật ăn cơm cũng chú ý, nhai kỹ nuốt chậm, tổng phải tốn một khoảng thời gian, Giang Ninh Minh sẽ yên lặng ngồi ăn cùng bà.
Trên bàn trà có để bánh gato, Giang Điềm cúi đầu chơi điện thoại, cô liếc nhìn WeChat, không có ai thêm bạn với cô, cô có chút lạc lõng.
Nhưng lại rất nhanh bị vui mừng lớn hơn lôi cuốn.
Là Chu Xuyên.
Ông gửi cho cô một tin nhắn thực tập, một công ty đĩa nhạc, đang thiếu một thực tập sinh, là một công ty đĩa nhạc dưới trướng công ty giải trí Thành Niệm.
Giải trí Thành Niệm, tập đoàn giải trí tổng hợp lớn nhất An Thành, bất kể đó là phim điện ảnh, phim truyền hình, quản lí nghệ sĩ đều đứng đầu lĩnh vực điện ảnh, hay là trong trò chơi, phương tiện truyền thông cũng đều làm chủ giới giải trí trên Internet, thậm chí đều làm mưa làm gió trong thành phố điện ảnh, thành phố văn hóa và giải trí đời thực.
Giang Điềm chưa bao giờ nghĩ tới, có thể có cơ hội trà trộn vào trong công ty âm nhạc làm việc vặt, cô “bang” một chút kích động mà nhảy dựng lên trên ghế sô pha, hét lên phấn khích, nhưng sự phấn khích còn chưa qua, nháy mắt đã vui quá hóa buồn.
Điện thoại bị quăng thành nửa cung tròn, vừa vặn rơi xuống bên chân Đường Mật, Giang Điềm lập tức im lặng, vội vàng chạy tới nhặt, nhưng vẫn chậm một bước, Đường Mật đã cúi người nhặt lên, thoại đầu vẫn bình thường, một lúc sau, không biết đã nhìn thấy gì, tay bà dừng lại, đến lúc bà đứng lên đi về phía Giang Điềm, vẻ mặt bà trở nên nghiêm túc, bà trả lại điện thoại cho Giang Điềm, Giang Điềm ngoan ngoãn đưa hai tay tiếp nhận, trong lòng vẫn còn một tia may mắn.
Nhưng câu nói tiếp theo của Đường Mật ngay lập tức làm cô rét run, “Theo mẹ vào phòng sách.”
Giang Điềm cầm điện thoại, “Mẹ…..”
Đường Mật đã quay người, hướng đến phòng sách, Giang Điềm cầu cứu nhìn về phía Giang Ninh Minh, Giang Ninh Minh lại cực kì không có nghĩa khí giả vờ không thấy, Giang Điềm hít một hơi thật sâu, nhắm mặt theo đuôi mà đi.
Trong phòng sách.
Đường Mật không quanh co, bà trực tiếp nói, “Tiểu Điềm, mẹ đã từng nói con không được phép ca hát không được phép chơi âm nhạc, lập trường của mẹ xưa nay vẫn không đổi, không phải con đã đồng ý với mẹ rồi sao?”
Lòng bàn tay Giang Điềm đều là mồ hôi, bờ môi lo lắng run lên, “Mẹ, con…..”
Đường Mật tiến đến, nhẹ nhàng cầm cổ tay Giang Điềm, ngón tay bà nhẹ chạm vào lòng bàn tay phải của Giang Điềm, da thịt không non mịn giống như những cô gái khác, lòng bàn tay Giang Điềm có không ít chai tay, sao bà có thể không biết được.
Đường Mật không nói nặng lời, vẫn như cũ nhẹ giọng thì thầm, “Con nghe lời mẹ, được không?”
Trái tim Giang Điềm càng thêm thắt chặt, từ nhỏ Đường Mật đã không thích cô ca hát, thậm chí lúc trước việc cô khăng khăng đòi học học viện âm nhạc cũng bị đàn áp xuống.
Đối với vấn đề này, hai người quan điểm quá khác nhau, Giang Điềm đôi khi rất muốn tranh cãi với mẹ cô một trận, nhưng Đường Mật sẽ không, bà trước sau vẫn chỉ lẳng lặng đứng đó, nhẹ nhàng nhìn cô, sau đó dùng dăm ba câu áp cô không thở nổi, một câu phản bác cô cũng không nói nên lời.
Cũng không biết cứ như vậy nhìn nhau trong bao lâu, sợi dây trong trái tim Giang Điềm càng căng chặt, thời điểm dường như nó sắp đứt cô gạt tay mẹ ra, chạy khỏi phòng sách, trong tiếng gọi của Giang Ninh Minh, cô đóng sầm cửa, cũng không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng.
…..
Giang Điềm bước xuống từ taxi, trên tay phải còn cầm một cây kem sắp tan chảy, cô cũng không ăn miếng nào, đi về phía hành lang tiểu khu, cửa chính một hộ gia đình ở tầng một đang rộng mở, tiếng TV nghe có vẻ cũ, cũng không biết đang xem kênh gì, mà nghe một bài hát của thế kỉ trước, giống y như đúc bài hát cô nghe được ở nhà Chu Xuyên ngày đó.
Giang Điềm như bị một vật sắc nhọn đâm vào tim, cô ném cây kem trong tay đi, chùi bàn tay dinh dính khó chịu lên quần áo, sau đó bịt lấy lỗ tai vùi đầu chạy thẳng lên tầng.
Rõ ràng là tòa nhà chỉ có năm tầng, lại cảm giác có vô số bậc thang, Giang Điềm cảm thấy chính mình choáng váng, hơn nửa ngày mới móc ra chìa khóa, nhưng chìa khóa như thế nào cũng không tra được vào ổ khóa, đáng chết không mở được cửa.
“Bốp” một tiếng, chìa khóa đập cuống đất, Giang Điềm ôm đầu ngồi xổm xuống, mặt vùi thật sâu vào giữa hai chân, nửa người yếu ớt run rẩy.
_______
(1) Huyền quan: Trong phong thuỷ học, huyền quan là khu vực nghỉ tính từ cửa chính vào phòng khách.