Một thân y phục trắng tựa như ảo mộng dưới ánh đèn, theo động tác Giải Vũ Thần múa kiếm, ống tay áo hòa với tia sáng lạnh lẽo phản chiếu trên thanh kiếm dài, cả sân khấu đều bị bao phủ bởi bầu không khí do Giải Vũ Thần tạo ra.
Thậm chí ngay cả Ngô Tà đã từng nhiều lần xem Giải Vũ Thần xướng Bá Vương biệt cơ cũng phải sửng sốt, vốn dĩ Ngu Cơ phải mang theo khí chất của người phụ nữ, nhưng Giải Vũ Thần lại cho cảm giác dịu dàng như nước, với chất giọng ai oán của y, dường như người ta có thể mường tượng được cảnh Ngu Cơ từ biệt Bá Vương ở bờ Ô giang (*).
(*) Sông Ô (Ô giang/ 乌江): là nhánh sông lớn nhất phía nam của sông Dương Tử. Gần như toàn bộ chiều dài của sông (1150 km) nằm trong tỉnh Quý Châu, Trung Quốc.
Ngừng múa, Giải Vũ Thần cầm kiếm đứng ở rìa sân khấu, người sắm vai Bá Vương đi lên từ sau đài, Bá Vương nhìn thấy Ngu Cơ, tỏ sự khước từ và đành cô phụ nàng, Ngu Cơ đáp lại, quyết chí một lòng đi theo Bá Vương, nhưng không muốn lúc phá vòng vây làm liên lụy đến Bá Vương, đành cam nguyện tự vẫn.
Bá Vương bước nhanh đến phía trước, Ngu Cơ lùi về sau, ném bội kiếm trong tay xuống, nâng thanh kiếm khác kề lên cổ, thanh kiếm dài lạnh lẽo chạm vào chiếc cổ mảnh mai.
Bá Vương hô lên:
"Ái phi! Không được!"
Đôi mắt Ngu Cơ gợn sóng nước, xuyên qua Bá Vương nhìn thấy Hắc Nhãn Kính đang nhíu chặt mày dưới sân khấu, khẽ nhắm mắt lại, Ngu Cơ nâng tay làm động tác tự vẫn.
Nhưng chính vào lúc này, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Ống tay áo thuần trắng của Giải Vũ Thần quá dài vướng vào đuôi kiếm, y chậm rãi nhắm mắt lại nên không phát hiện, chỉ dùng sức kéo bội kiếm, kéo luôn cả bộ xiêm y. Giải Vũ Thần lảo đảo, mà y còn đang đứng ở rìa sân khấu, cứ thế ngã xuống phía dưới đài.
Khán giả lo lắng ồn ào đứng dậy, người sắm vai Bá Vương cũng vội vã định tiến tới đỡ Giải Vũ Thần. Vốn dĩ hắn chỉ cách Giải Vũ Thần vài bước, nhưng vừa mới đối diễn xong, hai người lại xa nhau hơn, Giải Vũ Thần chỉ kịp khẽ kêu lên rồi ngã xuống dưới.
"Tiểu Hoa!"
Ngô Tà sợ tới mức bật người dậy chạy vụt lên sân khấu, Giải Liên Hoàn cũng bị dọa sững người, vội chạy tới cùng nhóm Ngô Tam Tỉnh. Còn Hắc Nhãn Kính vốn ngồi cạnh sân khấu đã sớm nhào tới, hắn định giơ tay đỡ Giải Vũ Thần nhưng vẫn không kịp, chờ hắn tới thì y đã nằm hôn mê trên đất rồi. Hắn vội vàng ôm Giải Vũ Thần vào lòng gọi mấy tiếng, nhưng Giải Vũ Thần chỉ cau mày chứ không mở mắt. Hắc Nhãn Kính bế y rời khỏi đám đông đã bắt đầu hỗn loạn.
Nhóm Ngô Tà chạy tới, các giáo viên khác phải ngăn cản đám học sinh xung quanh. Giải Liên Hoàn đi đến cạnh Giải Vũ Thần, nhìn thấy y đang bất tỉnh lập tức gào to:
"Mau gọi xe cứu thương! Xe cứu thương!"
"Tiểu Hoa! Tiểu Hoa!"
Ngô Tà ngồi xổm bên người Giải Vũ Thần khẽ lay y mấy cái, Ngô Tam Tỉnh sốt ruột bấm gọi cấp cứu, Ngô Nhất Cùng bảo các giáo viên khác sơ tán đám học sinh. Hắc Nhãn Kính đỡ Giải Vũ Thần nằm lên đất, không dám mạnh tay sợ y bị thương tới xương cốt.
Người sắm vai Bá Vương nhảy khỏi sân khấu, nhanh nhẹn tháo đội đầu của Giải Vũ Thần xuống, Ngô Tà cũng giúp đỡ tháo hết ra, sau đó cởϊ áσ khoác của mình đặt dưới đầu Giải Vũ Thần. Lúc Ngô Tà nâng đầu của y lên, y hơi mở mắt, Giải Liên Hoàn vội vàng ngồi xổm xuống bên cạnh.
"Vũ Thần? Vũ Thần?"
Nhưng Giải Vũ Thần không đáp lại, ánh mắt đảo quanh rồi lại lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Khi xe cấp cứu đến, Ngô Tà và Giải Liên Hoàn đi theo xe đưa Giải Vũ Thần đến bệnh viện, Hắc Nhãn Kính ở một bên định mở miệng nhưng cuối cùng lại chẳng nói được gì. Ngô Nhất Cùng để Ngô Tam Tỉnh xử lý mấy chuyện còn lại, sau đó ông cũng đến bệnh viện. Trương Khởi Linh cầm áo khoác của Ngô Tà tìm được Bàn Tử, hai người chạy ra ngoài trường học gọi đại một chiếc xe rồi cũng đi bệnh viện.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Giải Liên Hoàn không ngừng đi đi lại lại, Ngô Tà và Ngô Nhất Cùng ngồi một bên cũng lo lắng nhìn vào trong. Ngô Tà quay lại liếc qua hành lang, đột nhiên cậu nhìn thấy Trương Khởi Linh và Bàn Tử cũng vừa đến, cậu vội đứng dậy đi tới.
"Tiểu Ca, Bàn Tử, sao hai người lại đến đây?"
"Tụi tôi lo lắng cho Hoa nhi gia, Thiên Chân, sao rồi? Hoa nhi gia không sao chứ?"
"Bác sĩ vẫn chưa ra, tạm thời không biết bên trong như thế nào."
Trương Khởi Linh không nói, chỉ đưa áo khoác cho Ngô Tà, cậu cảm kích nhận lấy áo của mình.
"Tiểu Ca, cảm ơn."
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, nhóm người Giải Liên Hoàn vội vã chạy tới, đám Ngô Tà cũng đi qua.
"Bác sĩ, con tôi không sao chứ?"
"Không sao rồi, não chỉ bị chấn động nhẹ, vai trái bị trật khớp đã được chữa lại, chờ cậu ta tỉnh dậy, nghỉ ngơi ở bệnh viện vài hôm là được."
"Cảm ơn! Cảm ơn bác sĩ! Bây giờ chúng tôi có thể vào thăm được không?"
"Được, nhưng đừng làm phiền bệnh nhân."
"Vâng, chúng tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
Giải Liên Hoàn khẽ khàng mở cửa phòng bệnh rồi đi vào.
Ngô Nhất Cùng nói với đám Ngô Tà cứ để cho Giải Vũ Thần yên tĩnh nghỉ ngơi, bọn họ đừng nên vào, dù sao hiện tại y đã không có vấn đề gì rồi, sau này bọn họ có thể đến thăm. Ngô Nhất Cùng vỗ vai Ngô Tà rồi bảo ba người lên xe quay về trường học, Ngô Tà gật đầu, nói Trương Khởi Linh và Bàn Tử cùng theo Ngô Nhất Cùng rời khỏi bệnh viện.
Trở về phòng ngủ, Ngô Tà vẫn vô cùng lo lắng, Trương Khởi Linh đưa cho Ngô Tà một ly nước, Ngô Tà uống xong mới yên tâm phần nào.
"May mà trường học của tụi mình vẫn luôn có thói quen trải thảm trước khán đài, nếu không Tiểu Hoa mà ngã xuống như vậy, chắc chắn não sẽ không chỉ bị chấn động nhẹ thôi đâu, làm tớ sợ muốn chết, cậu ta nghĩ sao mà mặc quần áo kiểu đó rồi tự hại mình chứ."
"Bác sĩ bảo không sao, đừng lo lắng."
"Ừm."
Ting ting ting.
Điện thoại Ngô Tà vang lên, cậu cầm lấy nhìn, trên màn hình hiện ra một dãy số xa lạ.
"Alo, xin hỏi ai vậy?"
"Xin chào bạn học Ngô Tà!"
"Thầy Tề? Làm sao anh có được số điện thoại của tôi?"
"Chủ nhiệm Ngô nói cho tôi biết."
"Chú ba của tôi á?"
"Ừ. Cái kia.... Tôi muốn hỏi một chút, Giải Vũ Thần, cậu ấy không sao chứ?"
"Cậu ta không sao, bác sĩ bảo não chỉ bị chấn động nhẹ, trật khớp vai trái, nghỉ ngơi vài ngày là được."
"Ồ, vậy là tốt rồi. Cậu và Trương Khởi Linh đã trở về rồi à?"
"Ừm, chúng tôi về rồi, có chuyện gì cần nói với cậu ấy sao?"
"Không cần, hai người nghỉ ngơi đi, tôi cúp máy đây, bye."
"Tạm biệt, thầy Tề."
Ngắt máy, Ngô Tà nói với Trương Khởi Linh:
"Tiểu Ca, cả ngày hôm nay cậu mệt rồi, cậu đi tắm trước đi."
"Ừ."
Trương Khởi Linh tắm xong thì đến lượt Ngô Tà, sau khi cậu tắm rửa, cậu mới nhớ ra, sáng nay dậy hơi trễ nên hai người vội vàng đi ra ngoài, quên mất phải đem tấm trải giường đi phơi nắng. Ngô Tà xấu hổ nhìn drap giường của mình không biết nên nói gì, Trương Khởi Linh nhìn cậu, bảo:
"Lên đi."
"Ừm."
Giải Vũ Thần có chút sợ hãi vẻ mặt âm trầm của Ngô Tà, không hiểu vì sao Ngô Tà lại trưng ra ánh mắt như vậy nhìn y, trước đây Ngô Tà chưa bao giờ có ánh mắt hung ác như này với mình đâu. Giải Vũ Thần kéo chăn lên.
"Mẹ nó cậu đúng là có tiền đồ ha? Tự sát hay là tự mình hại mình?"
"Ông đây đâu có tự sát! Cậu chớ nói lung tung! Cha tớ mà nghe được thì có đánh chết tớ không chứ!"
Giải Vũ Thần vì lời nói của Ngô Tà mà tức giận ngồi bật dậy, Ngô Tà cũng không chịu yếu thế tiếp tục chửi mắng:
"Thế mà còn không phải tự sát à?! Mẹ nó cậu đang xướng "Bá Vương biệt cơ"! Mẹ nó cậu mặc đồ như "Thiến nữ u hồn" nhìn thầy Tề khóc rồi lại nhảy xuống sân khấu là cái ý tứ gì?!"
"Ông đây là bị ngã! Không phải nhảy xuống!"
"Vậy cậu xướng Bá Vương biệt cơ, mặc như vậy là thế nào?"
Giải Vũ Thần im bặt không biết nói tiếp kiểu gì.
"Cậu nói thử xem, cậu mặc như vậy để làm gì? Khác gì đồ tang đâu chứ!"
"Tớ... tớ định diễn xong sẽ thổ lộ với hắn."
"......"
"Tớ muốn nói cho hắn biết, tớ thích hắn, mặc cho hắn có thích tớ hay không, tớ chỉ không muốn chính mình phải ôm tiếc nuối. Làm sao tớ biết được quần áo vướng phải thanh kiếm, mẹ nó lúc đó tớ cũng sợ lắm chứ, tưởng đâu sẽ bị thương nặng lắm hoặc là chết luôn rồi. Hú hồn thật."
"Cậu mới hù chết mọi người, cậu có biết lúc cậu ngã xuống ghê lắm không, xong rồi cậu nằm ngay đơ luôn, mọi người trong khán phòng đều chạy đến xem cậu. May mà thầy Tề ôm cậu tới trước sân khấu, chứ không cậu đã bị đám người hỗn loạn đạp mấy phát rồi."
"Hắn ôm tớ?"
"Đúng vậy, cậu không biết thôi, lúc cậu ngã xuống thầy Tề rất lo lắng, anh ta là người đầu tiên chạy lên ôm cậu, sau đó lại còn gọi điện hỏi cậu có bị sao không. Đúng rồi, cậu có muốn số điện thoại của anh ta không? Trong di động của tớ có nè."
Ngô Tà nhìn Giải Vũ Thần, lần đầu tiên cậu thấy y đỏ mặt. Tự dưng Ngô Tà lại cảm thấy, nếu không phải mình và Giải Vũ Thần từ nhỏ đã ở cạnh nhau, với cái bộ dáng thẹn thùng như thiếu nữ mới lớn này, cậu còn nghĩ có khi y đang yêu thầm mình đấy. Xem cách thể hiện của Hắc Nhãn Kính, có gì đáng để thích đâu chứ.
Giải Vũ Thần không nói, Ngô Tà lại nhiều chuyện hỏi:
"Này, cậu định tỏ tình như nào? Mặc đồ như vậy thổ lộ với anh ta, cậu muốn... à? (bản gốc nó để trống như vậy đó mọi người ;-;)
"Dẹp đi, ông đây không cần...!"
"Vậy cậu xuất viện đi, tớ sẽ lén xem cậu tỏ tình như thế nào."
"Không, chuyện đã thành như vậy, tớ lại thổ lộ với hắn, hắn sẽ thương cảm cho tớ."
"Thì sao đâu, nói nghe nè, cậu không thấy thầy Tề lo lắng lúc cậu bị thương đâu, ôm cậu không dám thả lỏng luôn."
"Xuất viện rồi nói tiếp."
Giải Vũ Thần tránh né ánh mắt Ngô Tà ngày càng mờ ám, Ngô Tà cười khẽ. Điện thoại của cậu rung lên, Ngô Tà lấy ra nhìn, Trương Khởi Linh nhắn tin hỏi khi nào cậu mới về trường, Ngô Tà nhắn lại sẽ lập tức quay về.
"Tớ về trước, sẵn tiện sẽ ghé qua chỗ thầy Tề lấy điện thoại cho cậu, hay cậu muốn tự mình đi lấy?"
"Cậu lấy đi."
"Đúng là khác người! Lúc cậu đi lấy điện thoại có thể thổ lộ luôn mà!"
"Cút."
Ngô Tà bày mặt quỷ với Giải Vũ Thần rồi đi mất, Giải Vũ Thần quay về giường nằm, nghĩ lại lời nói của Ngô Tà, trong lòng y đột nhiên cảm thấy ấm áp lạ thường.