"Ngô Tà."
Một vài người đến trước mặt Ngô Tà, cậu ngẩng đầu, nhóm nam sinh xa lạ đang vây quanh cậu. Ngô Tà đứng lên, cậu có chút ấn tượng với nam sinh đứng ở giữa, hắn ta học cùng lớp với Giải Vũ Thần, tên là Tô Tân Mộc, cha hắn cũng nằm trong hội đồng quản trị của trường. Ngô Tà nhíu mày, rõ ràng bộ dạng của đối phương không hề mang ý tốt, cậu thầm nghĩ, hình như bản thân mình cũng đâu dính dáng chuyện gì đến hắn.
"......"
Ngô Tà không nói, nhưng Tô Tân Mộc đối diện cậu đã mở miệng:
"Đúng là bộ dạng mặt hoa da phấn cùng một loại với tên Giải Vũ Thần. Giải Vũ Thần nam không ra nam, nữ không ra nữ, hai đứa mày ở với nhau rất đẹp đôi, cớ gì lại chia tay? Bạn gái của tao vừa nghe nói Giải Vũ Thần là nam, lại vừa chia tay mày xong, đã vội vàng muốn tỏ tình với mày! Con mẹ mày có gì xuất sắc hơn tao chứ! Chỉ được cái vẻ bề ngoài! Nam nữ đều ăn được?! Tao nghe bảo tên mặt than Trương Khởi Linh vừa chuyển tới lớp mày, hắn ta không thèm để ý ai cả, vậy mà lại quan tâm đến mày! Có phải hai đứa mày đang thông đồng với nhau không? Mày..... A!"
Ngô Tà giận dữ giáng một cú vào giữa mặt Tô Tân Mộc khiến hắn phải lấy tay bưng mặt, gần như ngã lăn ra đất, mấy nam sinh còn lại vội vã đỡ hắn ta dậy. Tô Tân Mộc loạng choạng đứng lên, khóe miệng hắn rướm máu, hắn chậm rãi buông tay ra, nhìn thấy lòng bàn tay của mình đã dính máu, trong miệng hắn đầy mùi tanh của máu tươi, thậm chí máu từ miệng hắn còn dây ra cả quần áo, hắn tức giận gào lên:
"Ngô Tà! Đm mày dám đánh tao à! Cha mày trong ban quản trị thì sao?! Ông đây đếch sợ mày! Ông đây...."
Tô Tân Mộc đột nhiên im bặt, hơn nữa một thời gian sau hắn cũng không thể mở miệng được.
Trương Khởi Linh đi mua nước về, hắn thấy Ngô Tà bị một đám người vây quanh, khuôn mặt tràn đầy tức giận, nam sinh chảy máu miệng đứng trước mặt Ngô Tà không ngừng mắng chửi cậu, mắt thấy còn muốn đánh Ngô Tà một trận. Trương Khởi Linh lặng lẽ đi đến cạnh Ngô Tà, nhẹ nhàng tung ra một đấm nữa vào mặt Tô Tân Mộc, Tô Tân Mộc chưa kịp thốt lên đã ngất xỉu tại chỗ, máu tươi từ mồm hắn chảy ra nhuộm đỏ cả hàm răng.
Vài người đứng xung quanh hoàn hồn lại thì Tô Tân Mộc đã rơi vào hôn mê, có hai người ngồi xuống xem xét hắn, còn lại đều đứng chửi Trương Khởi Linh và Ngô Tà. Sắc mặt Trương Khởi Linh trầm xuống, hắn kéo Ngô Tà ra phía sau mình rồi nhấc chân đạp vào bụng một tên đang định xông lên. Tên kia ôm bụng khuỵu xuống, mấy kẻ còn lại sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích.
"Con mẹ nó! Thiên Chân! Ai dám bắt nạt cậu! Bàn gia tao phải đập chết mẹ nó mới được!"
Giọng nói sang sảng của Bàn Tử truyền đến, sau đó thân hình to béo của Bàn Tử xuất hiện phía sau đám nam sinh, hắn nhào lên đè hai tên trong đám ngã ụp xuống đất rồi lại đập đầu hai tên khác. Giải Vũ Thần theo sau cũng lạnh lùng nện một cú vào mặt một nam sinh, tên này chưa kịp làm gì đã bị đánh cho hôn mê bất tỉnh. Sau đó Giải Vũ Thần phối hợp với Bàn Tử xử lý hai tên nữa, trực tiếp đập cho tụi kia một trận ra bã.
Ngô Tà đứng phía sau Trương Khởi Linh, ngơ ngác nhìn từng tên một ngã xuống đất, cậu chợt cảm thấy bọn họ đã gây ra chuyện lớn rồi. Quả nhiên đúng lúc đó, giọng của thầy thể dục vang lên:
"Mấy đứa đang làm trò gì vậy?! Ai là đầu sỏ hả?"
"Bàn Tử! Nhanh lên! Chạy mau! Bọn tôi sẽ giúp ông!"
Ngô Tà gấp gáp nói với Bàn Tử vừa lồm cồm bò dậy, Bàn Tử quay đầu nhìn thấy thầy thể dục đang tiến lại gần, hắn liền nhảy dựng lên chạy mất. Cha hắn không phải người trong ban quản trị, hắn đánh nhiều người như vậy, chắc chắn lần này sẽ bị phạt rất nặng, hơn nữa kẻ mà hắn đánh là Tô Tân Mộc, nói không chừng hắn sẽ bị đuổi học mất.
"Tiểu Ca, cậu cũng chạy mau đi, ở đây có tớ và Tiểu Hoa rồi."
Trương Khởi Linh không nói gì cũng chẳng thèm nhúc nhích, hắn chỉ kéo tay Ngô Tà tới trước mặt nhìn, lúc này Ngô Tà mới để ý, mu bàn tay của cậu đều bị xước da, có lẽ lúc nãy dùng sức hơi mạnh nên bị răng của Tô Tân Mộc cào chảy máu, vậy mà cậu lại không cảm thấy đau.
Thấy Trương Khởi Linh cầm tay của mình, Ngô Tà xấu hổ vội vàng rụt tay lại, nói:
"Không sao đâu Tiểu Ca, cậu đi trước đi."
"Không cần."
Lúc này, giáo viên thể dục hai lớp đã đi tới, bọn họ nhìn thấy một đám học sinh nằm la liệt trên đất, đôi mày cau lại, hỏi:
"Ai là người gây chuyện trước?"
Không ai nói chuyện, Giải Vũ Thần cười lạnh đáp lời:
"Thưa thầy, là Tô Tân Mộc dẫn theo người đến kiếm chuyện với Ngô Tà."
"Vậy sao mấy đứa không có việc gì, còn các em ấy lại nằm dưới đất? Chuyện này tôi không xử lý được, chờ phụ huynh mấy đứa đến trường nói chuyện với chủ nhiệm đi."
Mặc dù giáo viên thể dục nghĩ rằng Giải Vũ Thần sẽ không nói dối, nhưng ba người bọn họ không bị sao cả, trong khi đó kẻ gây chuyện là đám người Tô Tân Mộc lại đang nằm hôn mê trên mặt đất. Chuyện này không hề nhỏ, cha mẹ hai bên đều là người có bối cảnh không tầm thường, giờ chỉ có thể giao cho phụ huynh hai phía tự xử lý. Sau đó thầy thể dục quay đầu nói với đám học sinh đang xúm lại hóng chuyện:
"Mấy học sinh nam đâu rồi, trước tiên đỡ bọn họ đến phòng y tế đi, ba đứa theo thầy lên văn phòng chủ nhiệm."
Ngô Tà vừa nghe nói phải mời cha mẹ, trong lòng cậu than không ổn. Cậu và Giải Vũ Thần thì không sao, vấn đề là Trương Khởi Linh đây. Cậu lo lắng nhìn Trương Khởi Linh nhưng hắn không phản ứng lại, chỉ đi theo bọn Ngô Tà đến văn phòng của Ngô Tam Tỉnh.
Trong văn phòng của Ngô Tam Tỉnh, Ngô Tam Tỉnh, Ngô Nhất Cùng, Giải Liên Hoàn và Tô Hòa mang theo vẻ mặt âm trầm ngồi một bên, Ngô Tà với tay và đầu được quấn băng gạc kín mít ngồi một bên cùng Trương Khởi Linh mặt vô cảm xúc. Còn Giải Vũ Thần đặt một chân được băng bó thật dày trên bàn trà, tay cũng bị băng lại, y và bốn người bị đánh cho hôn mê ngồi trên sô pha đơn. Mồm của Tô Tân Mộc bị đánh đến sưng tấy lên, quanh miệng đều chi chít vết thương, vẻ mặt hắn phẫn nộ ngồi cách ba người xa nhất.
Giải Liên Hoàn nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của Giải Vũ Thần, trầm giọng mắng:
"Con trưng ra bộ dạng kiểu gì đấy! Để chân xuống đi!"
"Bác sĩ bảo chân con bị bong gân rồi, phải đặt chân ở tư thế thoải mái."
"Đừng nói nhảm nữa! Có sao đâu chứ, bỏ chân xuống đi!"
"Ban nãy lại bị đám Tô Tân Mộc đạp một phát, nghiêm trọng hơn rồi."
"Ày nói bậy! Ọn tao ông hề ánh ày!" (Mày nói bậy! Bọn tao không hề đánh mày!)
Tô Tân Mộc nghe Giải Vũ Thần bịa chuyện lung tung thì tức tối mắng lại, nhưng vì miệng sưng lên và rớt mấy cái răng nên nói chuyện có phần khó nghe.
"Con im đi!"
Tô Hòa nghe Tô Tân Mộc mắng mỏ thô tục, lập tức lên tiếng ngăn hắn lại, Tô Tân Mộc giận dữ chỉ vào Giải Vũ Thần, nói:
"Hắn nói bậy! Con không..."
"Ta nói con im đi!"
Tô Hòa trưng ra vẻ mặt khó coi, Tô Tân Mộc chỉ có thể nhịn xuống cơn tức giận. Đúng lúc ấy, Ngô Tam Tỉnh hỏi Ngô Tà:
"Tiểu Tà, sao tay cháu lại bị thương thế này? Còn nữa, vì sao lúc nãy Trương Khởi Linh phải cõng cháu vào? Chân bị sao à?"
Mu bàn tay Ngô Tà bị thương nên trên đường đến văn phòng, Trương Khởi Linh bắt cậu phải đến phòng y tế xử lý vết thương rồi băng lại trước. Sau khi rời khỏi phòng y tế, Giải Vũ Thần đột nhiên dán một miếng dán cá nhân lên trán Ngô Tà, sau đó không biết lấy từ đâu ra một đống băng gạc quấn lên đầu cậu, Ngô Tà trốn sang một bên nói với Giải Vũ Thần:
"Cậu định làm gì?"
"Cậu lại đây! Nếu cậu muốn mình và Trương Khởi Linh an toàn thoát nạn thì phải ngoan ngoãn nghe lời tớ!"
Ngô Tà nhìn thoáng qua Trương Khởi Linh, sau đó chấp nhận đi đến cạnh Giải Vũ Thần, y vừa quấn băng quanh đầu Ngô Tà vừa nói:
"Lát nữa cậu nói đầu cậu bị Tô Tân Mộc đánh bị thương, vết thương trên tay cũng là do hắn gây ra, chuyện còn lại thì giao cho tớ."
Ngô Tà nhìn lên thấy Giải Vũ Thần đang bận rộn quấn đầu mình.
"Như vậy có được không?"
"Cậu lo lắng nhiều thế làm gì, vốn dĩ là do hắn kiếm chuyện trước, nếu không phải chúng ta mạnh hơn thì giờ nằm trong bệnh viện chính là chúng ta đấy! Được rồi."
Giải Vũ Thần quấn băng quanh trán Ngô Tà, số băng gạc còn lại thì quấn lên tay y, sau đó lại vén quần lên để quấn lên chân một lớp băng vải thật dày nữa, xong xuôi ba người mới mang theo bộ dạng thảm hại đi đến văn phòng Ngô Tam Tỉnh.
Hiện tại, Ngô Tà nghe thấy Ngô Tam Tỉnh hỏi cậu, cậu nhìn sang Trương Khởi Linh và Giải Vũ Thần, sau đó mới khẽ đáp lại:
"Bị Tô Tân Mộc đánh."
"Ngô À! Ẹ nó mày à Giải Vũ Ần ngậm áu phun người! Ông ây ưa kịp a tay ã bị ánh cho ngất xỉu!" (Ngô Tà! Mẹ nó mày và Giải Vũ Thần ngậm máu phun người! Ông đây chưa kịp ra tay đã bị đánh cho ngất xỉu!)
"Ngài Tô, làm ơn nhắc nhở con ông cẩn thận lời nói."
Ngô Nhất Cùng ngồi một bên trầm mặt nhìn Tô Hòa, Tô Hòa trông thấy vẻ mặt của Ngô Tam Tỉnh, Ngô Nhất Cùng và Giải Liên Hoàn đều không tốt lắm, sắc mặt của ông cũng khẽ thay đổi, vội vã mắng Tô Tân Mộc:
"Ta bảo con im miệng! Con nghe không hiểu hả?"
Tô Tân Mộc nhìn ba người Ngô Nhất Cùng, hắn chỉ biết há miệng thở dốc rồi ủ rũ cúi đầu, Ngô Tam Tỉnh lại hỏi Giải Vũ Thần:
"Vũ Thần, cháu nói đi, mọi chuyện là như thế nào? Sao mấy đứa lại đánh nhau? Lại còn nhiều người bị thương như vậy?!"
"Không liên quan đến bọn cháu. Trong tiết thể dục, chúng cháu vận động xong rồi nên đi mua nước, Ngô Tà ở một chỗ nghỉ ngơi chờ bọn cháu, đột nhiên Tô Tân Mộc mang theo một đám người đến gây chuyện với Ngô Tà. Tay và chân của Ngô Tà đều là do bị Tô Tân Mộc đánh, còn vết thương trên đầu của cậu ấy, đáng lẽ là sắp khỏi rồi nhưng lại tổn thương tiếp."
Ngô Tà đỏ ửng mặt, cậu không dám nhìn vào mắt của cha mình và chú ba, chỉ có thể cúi gằm xuống nhìn giày của mình. Khuôn mặt của Tô Tân Mộc cũng đỏ lên, nhưng là vì đè nén sự tức giận, hắn ta siết chặt hai tay lại, trừng mắt nhìn Giải Vũ Thần, Giải Vũ Thần lại thản nhiên nói tiếp:
"Trương Khởi Linh thấy Ngô Tà bị đánh nên mới đánh lại Tô Tân Mộc, cháu chạy đến giúp đỡ, tay và chân cháu đang bị thương, lại còn bị bọn họ đạp lên chân một cái. Bác sĩ bảo rằng, nếu muốn vết thương lành lại thì phải chờ ít nhất là một tuần sau mới được. Bọn họ lấy năm đánh ba, nếu không nhờ bản lĩnh của cháu và Trương Khởi Linh, thì bây giờ chúng cháu mới là người phải nằm viện! Mọi người nhất định phải xem vết thương của cháu và Ngô Tà!"
Giải Vũ Thần tức tối kể lại mọi chuyện, hơn nữa thoạt nhìn thương thế trên người của y và Ngô Tà khá nghiêm trọng. Ngô Tà không nói gì, cậu vẫn cúi đầu tỉ mỉ nghiên cứu hoa văn trên đôi giày của mình. Trương Khởi Linh vững vàng ngồi một bên như tòa núi Thái Sơn cũng không phát biểu ý kiến, chỉ có một mình Giải Vũ Thần nói.
Sắc mặt nhóm người Ngô Nhất Cùng càng ngày càng tệ, Giải Liên Hoàn nhìn thấy vết thương trên chân Giải Vũ Thần, quay đầu hỏi Tô Tân Mộc:
"Tô Tân Mộc, tại sao em lại đánh Ngô Tà? Ngô Tà đã làm gì chọc giận em à?"
Mặt mũi Tô Tân Mộc trắng bệch, đám Ngô Tà đều quấn đầy băng vải, so với chút vết thương nhỏ trên miệng của hắn đúng là chênh lệch quá lớn, còn có thể nói gì đây. Vả lại, quả thật là hắn chủ động gây chuyện với Ngô Tà. Tô Tân Mộc nhìn Giải Liên Hoàn rồi lại liếc sang cha mình là Tô Hòa, căn bản cũng không biết nên nói gì. Đúng lúc này, có ai đó gõ cửa văn phòng, Ngô Tam Tỉnh cất giọng âm trầm nói:
"Mời vào."
Cửa mở, Ngô Tà và Giải Vũ Thần ngạc nhiên nhìn Hắc Nhãn Kính đi vào.