[Đạo Mộ Bút Ký] Chúng Ta Cùng Nhau Tốt Nghiệp

Chương 15: Một đôi bình

(*) Tên chương này khá là thú vị, làm tôi cũng không biết edit sao cho hợp lý nữa:(((( Bình trong "tha du bình", Muộn Du Bình là gọi tắt của "muộn thanh bất khang tha du bình" = thằng con ghẻ một tiếng cũng không (thèm) nói. Xét về nghĩa đen, thì tha du bình = kéo bình đựng dầu. Xét về nghĩa bóng, thì tha du bình = con chồng trước được phụ nữ mang theo khi tái giá, hay "con ghẻ". Đây còn là một câu chửi mang hàm ý độc địa, bởi vì thời xưa phụ nữ tái giá và đứa con ghẻ thường bị chê cười xa lánh. Tóm tắt ý nghĩa của cái tên Muộn Du Bình là vậy, tôi lấy nguồn từ bên Thủy Đạm Nguyệt, nên ai muốn rõ hơn thì có thể lên tra google về xuất xứ và ý nghĩa của biệt danh Muộn Du Bình bên nhà Thủy Đạm Nguyệt nha:3)

.

Ngô Tà quay về phòng học, Trương Khởi Linh còn đang đọc sách, cậu ngồi xuống bên cạnh Trương Khởi Linh, hỏi:

"Tiểu Ca, sao cậu không nghỉ ngơi đi? Gần đây hình như cậu ngủ rất ít."

"Không mệt, sách cậu mượn đâu?"

Trương Khởi Linh vừa hỏi như vậy, Ngô Tà mới nhớ ra cậu nói đến thư viện mượn sách, cậu lấy đại một quyển sách ra xem:

"Trong thư viện không có sách tớ muốn tìm. Ngày mai tớ nhờ chú ba tìm cho."

"Ừ."

Kết thúc giờ tự học, Trương Khởi Linh theo thói quen cầm lấy cặp của Ngô Tà ra về, Ngô Tà xấu hổ cầm hai cái ly uống nước của cậu và Trương Khởi Linh đi theo sau.

"Tiểu Ca, tớ hơi tò mò, cái bút kia cậu mua ở đâu vậy? Tiểu Hoa nói đó là bản giới hạn! Nó đắt lắm phải không?"

"Không đắt."

Ngô Tà bĩu môi, cậu không tin. Cậu chạy nhanh vài bước để đuổi theo Trương Khởi Linh, nhưng dưới chân đột nhiên bị trượt, cả người lao xuống cầu thang, cậu theo bản năng giữ chặt hai cái ly. Sau đó Ngô Tà đυ.ng vào người Trương Khởi Linh, hại hắn cũng bị đẩy ngã, trong khoảnh khắc đó có lẽ hai người sẽ bị té cầu thang. Trương Khởi Linh mau chóng xoay người ôm lấy Ngô Tà, lấy chân đạp vào tay vịn, hai người ngã vào bên góc của cầu thang. Ngô Tà bị hai cái ly đập vào ngực đau đớn.

"Đau, đau chết mất."

Đôi mắt Ngô Tà đỏ lên, cậu buông hai cái ly xuống, xoa xoa ngực của mình, sau đó cậu mới nhận ra Trương Khởi Linh đang ôm cậu, cậu còn đang đè lên người hắn. Nghĩ vậy, tim Ngô Tà đập nhanh hơn một chút, cậu nhìn Trương Khởi Linh mặt vô cảm xúc nằm trên mặt đất, Ngô Tà vội vàng lo lắng hỏi:

"Tiểu Ca? Cậu không sao chứ? Xin lỗi! Tớ không cố ý! Tự nhiên tớ bị trượt chân, tớ...."

"Không sao."

Ngô Tà vội vàng đứng lên, sau đó cũng kéo cả Trương Khởi Linh dậy, cậu vừa xoa xoa ngực mình vừa không ngừng giải thích với Trương Khởi Linh:

"Tiểu Ca, rất rất xin lỗi cậu, cậu thật sự không sao chứ? Có đau chỗ nào không?"

"Không sao."

"Vậy...chúng ta về phòng đi."

Ngô Tà cầm hai cái ly lên, phủi bớt bụi bẩn dính trên cặp của hai người.

"May là có cặp sách đỡ, đi thôi, có lẽ gần đây tớ phạm thái tuế thật rồi!"

Trương Khởi Linh gật đầu, hai người nhanh chóng về phòng.

Vừa vào phòng ngủ, Ngô Tà đặt ly xuống, nhận lấy hai cặp sách trong tay Trương Khởi Linh ném xuống thảm, sau đó cậu vươn tay muốn vén áo của Trương Khởi Linh. Đột nhiên Trương Khởi Linh lùi về sau một chút, nghi hoặc nhìn Ngô Tà, lúc này Ngô Tà mới nhớ lại, thôi rồi, người mắc bệnh tự kỷ ghét nhất là bị người khác chạm vào, chắc chắn Trương Khởi Linh đang rất không vui. Tay Ngô Tà vẫn giơ ra giữa không trung, cậu xấu hổ nói:

"À.... Tiểu Ca, tớ chỉ muốn nhìn xem lưng cậu có bị thương không. Tớ không có ý gì đâu."

Trương Khởi Linh đột nhiên giật mình, hắn vừa muốn tiến lại gần Ngô Tà thì nghe cậu nói tiếp:

"Vậy thì... Tiểu Ca, lát nữa lúc cậu tắm thì xem thử, nếu bị thương thì tớ có thuốc đây, cậu đi tắm trước đi."

Trương Khởi Linh ngừng bước, hắn thản nhiên gật đầu, đến bên giường cầm lấy khăn tắm đi vào phòng vệ sinh. Ngô Tà thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy ly nước uống một ngụm mới từ từ bình tĩnh lại.

Trương Khởi Linh tắm xong đi ra, Ngô Tà hỏi hắn có bị sao không, Trương Khởi Linh sửng sốt một chút rồi bảo không sao, lúc này cậu mới yên tâm đi tắm.

Trương Khởi Linh mặt liệt ngồi trên thảm đọc sách, trong lòng vô cùng phiền muộn, vừa nãy tránh né làm gì, tự nhiên lỡ mất cơ hội. Dù trên lưng không bị thương cũng có thể bảo là có mà....

Tạch!

"A!"

Cả phòng ngủ đột nhiên tối sầm, sau đó cả tầng lầu đều truyền đến tiếng xôn xao. Trong phòng tắm, đèn tắt đột ngột làm Ngô Tà kêu to một tiếng, Trương Khởi Linh sốt ruột đứng lên đi vào phòng vệ sinh, mới đi vài bước, đèn trong phòng ngủ lại sáng lên.

Ngô Tà vừa mặc quần ngủ vào, tay đang định với lấy áo ngủ, phòng tắm đột nhiên tối sầm lại làm cậu mất phương hướng, phải dựa vào trực giác mò đường, nhưng xui xẻo hụt một bước, cậu lảo đảo đứng không vững nên ngã xuống, đầu gối đập mạnh vào sàn nhà trơn trượt, đau đến mức khiến cậu phải kêu lên. Đèn phòng tắm lại sáng lên, sau đó cửa phòng tắm bị người khác đạp văng ra, Ngô Tà ngơ ngác quỳ trên mặt đất nhìn Trương Khởi Linh căng thẳng đứng trước cửa, hắn nghi hoặc nhìn cậu quỳ trên nền nhà, kìm nén lo lắng trong giọng nói, bình tĩnh mà hỏi:

"Cậu không sao chứ?"

"Không, không sao cả, mới nãy cúp điện, không đứng vững nên bị ngã."

Nói xong, Ngô Tà muốn đứng lên nhưng đầu gối đau nhói khiến cậu phải quỳ lại, đau đến mức khiến Ngô Tà phải thốt lên:

"Ai ui!"

Trương Khởi Linh vội vàng đi đến cạnh Ngô Tà, đỡ cánh tay cậu khoác lên vai, giúp Ngô Tà đi ra khỏi phòng tắm. Ngô Tà giơ chân trái lên và nhảy lò cò bằng một chân, vô cùng buồn phiền than thở:

"Lưng tớ vừa mới khỏi thì lại bị ngã, chẳng lẽ tớ phải lết cái thân đầy thương tích này để đi thi tốt nghiệp sao? Á á á, Tiểu Ca, nhẹ thôi."

Trương Khởi Linh đỡ Ngô Tà ngồi lên thảm, Ngô Tà siết lấy cánh tay của hắn mới chậm rãi ngồi xuống được. Trương Khởi Linh vén quần bên chân trái của Ngô Tà lên, nhìn thấy đầu gối của Ngô Tà đã sưng tấy, hắn vươn ngón trỏ và ngón giữa tay phải dài bất thường đè lên đầu gối của Ngô Tà.

"Nhẹ....nhẹ....nhẹ thôi! Đau quá! Chắc chắn tớ bị Tiểu Hoa lây bệnh rồi, cậu ta vừa bị ngã thì giờ đến lượt tớ."

Trương Khởi Linh không nói gì, chỉ cúi đầu xem xét đầu gối của Ngô Tà, sau đó hắn lấy ra thuốc Vân Nam bạch dược lần trước để ở trong ngăn bàn của Ngô Tà. Trương Khởi Linh cẩn thận giúp Ngô Tà xịt thuốc rồi nhẹ nhàng xoa bóp chỗ bị thương. Ngô Tà chăm chú nhìn Trương Khởi Linh giúp cậu bôi thuốc, mới vừa chung phòng ngủ không được bao lâu mà đã làm phiền hắn nhiều rồi, cậu còn lén gọi Trương Khởi Linh là Muộn Du Bình nữa, bây giờ cậu thấy mình còn giống tha du bình hơn, hai người bọn họ chính là một đôi bình hoạn nạn (*). Bản thân cậu là đồ xui xẻo, còn Trương Khởi Linh xui xẻo là do cậu.

(*) Đọc đến đây chắc mọi người biết vì sao tên chương này kì quặc như vậy rồi phải không. Tôi cũng đã giải thích một đoạn khá dài ở đầu chương rồi đó.

"Ngô Tà, được rồi, cậu cử động xem."

Giọng nói của Trương Khởi Linh làm Ngô Tà giật mình quay lại hiện tại, mặt cậu hơi đỏ lên, cậu thử cử động chân mình, phát hiện nó không đau như trước nữa.

"Tiểu Ca, không đau như lúc nãy nữa, cậu giỏi thật đó, tớ còn đang định đến phòng y tế cơ. Cảm ơn cậu nha!"

"Cậu không sao là được. Nhưng lúc đi đứng có thể còn hơi đau, mỗi ngày nhớ bôi thuốc, mấy bữa sau sẽ tốt hơn."

"Ừm, haizzz~"

Ngô Tà thở dài nằm úp sấp trên thảm nhìn Trương Khởi Linh, nói:

"Tiểu Ca, cậu có thấy tớ rất phiền hay không? Hai chúng ta mới ở chung phòng được vài ngày thôi, tớ đã làm phiền cậu rất nhiều rồi, cậu có cảm thấy tớ giống tha du bình không?"

Hình như Ngô Tà trông thấy Trương Khởi Linh hơi nhếch khóe miệng, nhưng chờ cho cậu nhìn kĩ lại thì Trương Khởi Linh vẫn trưng ra bộ mặt ngàn năm không đổi đó, hắn nhìn Ngô Tà rồi lắc đầu.

Ngô Tà buồn phiền bĩu môi, sau đó nhìn xung quanh.

"Áo ngủ của tớ còn trong phòng tắm, tớ đi lấy đã."

"Tôi đi lấy cho cậu."

Trương Khởi Linh ngăn Ngô Tà đứng lên, hắn đi vào phòng tắm đem áo ngủ của Ngô Tà ra. Ngô Tà mặc áo vào, cậu vốn định ngồi đọc sách một lát, nhưng đầu gối quá đau nhức nên cậu quyết định chúc ngủ ngon với Trương Khởi Linh rồi leo lên giường. Trương Khởi Linh ngồi trên thảm trông chừng Ngô Tà một lát rồi mới tắt đèn đi ngủ.

Sáng hôm sau, Trương Khởi Linh nghe thấy tiếng "bịch bịch", hắn mơ màng mở to mắt, thấy Ngô Tà giống như con thỏ đang nhảy tới nhảy lui trong phòng, nhưng Ngô Tà lại là con thỏ bị què một chân.

"Cậu làm gì vậy?"

Giọng nói ngái ngủ của Trương Khởi Linh truyền đến, Ngô Tà đang cố gắng nhảy lò cò đến phòng tắm quay đầu lại, nói:

"Tiểu Ca, cậu tỉnh rồi à, tớ còn đang định gọi cậu dậy đó, sáng nay còn có giờ tự học."

"Ừ."

Trương Khởi Linh đáp lại một tiếng, Ngô Tà liền đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Trương Khởi Linh nhanh chóng mặc quần áo đàng hoàng rồi nhảy xuống giường. Ngô Tà đi ra chờ Trương Khởi Linh vệ sinh cá nhân. Sau đó Ngô Tà chuẩn bị sách vở xong xuôi, bỏ hai cái ly vào cặp. Lúc Trương Khởi Linh đi ra, Ngô Tà đưa cặp của Trương Khởi Linh cho hắn, hắn đỡ Ngô Tà nhảy ra khỏi phòng, cậu chờ Trương Khởi Linh đóng cửa phòng lại rồi vịn bả vai của hắn mà đi. Nhưng Trương Khởi Linh lại cầm lấy cặp sách của Ngô Tà, sau đó xoay người lại cõng cậu lên. Đến khi Trương Khởi Linh đi đến cầu thang, Ngô Tà mới hoàn hồn lại, cậu đỏ mặt khẽ giãy dụa trên lưng Trương Khởi Linh.

"Cái kia...Tiểu Ca, không....không nghiêm trọng vậy đâu, tớ có thể tự đi được mà, cậu thả tớ xuống đi! Cậu cõng tớ.... Tớ, tớ thấy hơi căng thẳng."

"Sao lại căng thẳng?"

"Dù sao cũng hồi hộp lắm, cậu....cậu thả tớ xuống đi."

Nói xong Ngô Tà muốn bò xuống, Trương Khởi Linh lại nắm chặt lấy tay cậu, trầm giọng nói:

"Đừng nhúc nhích."

Ngô Tà ôm chặt bả vai của Trương Khởi Linh, sau đó chậm rãi dựa vào lưng hắn, nhưng cả người của cậu đều đã cứng đờ không dám động đậy.