[Đạo Mộ Bút Ký] Chúng Ta Cùng Nhau Tốt Nghiệp

Chương 13: Hoa bất ngữ

Dưới ánh nhìn chăm chú của Phan Tử, Ngô Tà đứng trước cửa phòng học đã lâu nhưng chưa đi vào, cậu muốn kéo băng gạc trên đầu xuống thì Phan Tử đã thủ sẵn điện thoại để gọi cho chú ba bất cứ lúc nào. Ngô Tà tức đến mức nghiến răng, cuối cùng cam chịu xách cặp đi vào lớp với cái đầu được băng bó kín mít. Phan Tử gọi điện cho Ngô Tam Tỉnh, bảo rằng Ngô Tà đã đến trường, không tháo băng gạc xuống, sau đó hắn mới rời đi.

Trương Khởi Linh im lặng ngồi nhìn bài học mà hắn giúp Ngô Tà ghi chép, đột nhiên ghế bên cạnh bị kéo mạnh ra, Trương Khởi Linh ngẩng đầu định đưa vở cho Ngô Tà, đôi lông mày của hắn nhíu lại. Ngô Tà thấy Trương Khởi Linh dựa sát lại nhìn cậu, cậu lập tức suy sụp liếc hắn, sau đó gục trên bàn không chịu ngẩng mặt lên. Không lâu sau, Ngô Tà cảm giác được Trương Khởi Linh dùng bút chọt cậu, cậu quay đầu nhìn, hắn không nói lời nào, chỉ cau mày nhìn lại Ngô Tà. Ngô Tà thở dài nhìn thoáng qua bục giảng, Lý Phi không ở trong lớp, tất cả học sinh đều đang tự học, sau đó Ngô Tà mới nói với Trương Khởi Linh:

"Trên đường đến trường, tớ cùng Tiểu Hoa bị ngã xe, tay của Tiểu Hoa bị thương, còn trán tớ bị trầy, cha tớ và chú ba chạy tới bệnh viện, bắt bác sĩ phải quấn thêm một lớp băng! Làm như tớ bị thương nặng lắm!"

Ngô Tà thở dài một hơi rồi nói tiếp:

"Lý Phi không đến lớp sao?"

"Ừ."

"Biết vậy tớ không đi học cho rồi! Tiểu Ca, tớ về phòng trước đây."

Dứt lời, Ngô Tà vác cặp đi ra ngoài, Trương Khởi Linh cũng cầm lấy cặp sách của mình đi theo cậu. Đến chỗ cầu thang, Ngô Tà thấy Trương Khởi Linh đi theo nên cậu dừng lại chờ hắn:

"Tiểu Ca, cậu cũng về phòng à?"

"Ừ."

"Chiều hôm qua cậu về phòng ngủ phải không?"

"Ừ."

"Cậu thấy rồi?"

"Ừ."

"Đó là trợ thủ của chú ba, tớ gọi là Phan ca. Dạo này tớ cứ như bị trúng tà, chỉ cần trải thảm trên mặt đất trong phòng ngủ, tớ có thể ngồi dưới đất học bài rồi, cậu cũng không cần phải lên xuống giường nữa."

Hóa ra chiều hôm qua Ngô Tà gọi điện nhờ Phan Tử tìm người trải một cái thảm trong phòng ngủ. Cậu suy nghĩ rồi, cậu thấy Trương Khởi Linh thích nằm đọc sách trên giường, nhưng phải đi lên đi xuống quá phiền phức, nếu trải thảm trên đất, thích ngồi hay nằm đều được.

Gần đến phòng ngủ, Ngô Tà liếc nhìn xung quanh một chút.

"Chắc là Phan ca đi về rồi, ôi mẹ ơi, cứ làm như tớ bị tai nạn giao thông á! Tạ ơn trời đất, Tiểu Hoa còn thảm hơn tớ nữa, nếu không tớ cũng phải đập y một trận."

Nói xong, Ngô Tà tháo đống băng gạc trên đầu xuống ném vào thùng rác, Trương Khởi Linh nhíu mày nhìn hành động của Ngô Tà, nhưng cậu cũng ném hết rồi, cuối cùng cả hai đi vào phòng ngủ.

Ngô Tà vừa cởi giày ra đã nằm ườn ra thảm, cảm giác cũng không tệ lắm, cậu ngồi trên thảm nói với Trương Khởi Linh:

"Tiểu Ca, thảm xanh đậm được không? Tớ thấy cậu thích màu tối, màu này cũng đẹp, với lại cũng đỡ bẩn nữa."

"Ừ."

Trương Khởi Linh cũng cởi giày ra ngồi đối diện với Ngô Tà, Ngô Tà sờ vết thương trên trán, sau đó lấy điện thoại ra.

"Tớ phải gọi điện cho Tiểu Hoa đã, chắc cậu ta đang bị cha bắt ở lại bệnh viện. Alo? Cậu ở đâu vậy?"

"Phòng ngủ."

"Phòng ngủ á? Cậu không ở lại bệnh viện à?"

"Không."

"Sao rồi? Còn đau không?"

"Vớ vẩn, bị thương như vậy, cậu xem thử có đau không?"

"Mẹ nó! Nếu không phải tớ phản ứng nhanh, có khi bây giờ tớ cũng bị nặng như cậu rồi! Đi ngủ đi!"

Nói xong, Ngô Tà cúp máy, cậu tức giận xoa xoa trán mình, thấy Trương Khởi Linh còn đang nhìn, cậu suy nghĩ một chút rồi hỏi:

"Tiểu Ca, đêm nay cậu không đi đánh bóng sao?"

"Không đi."

"Ừm, vậy tớ đi tắm trước."

"Ừ."

Ngô Tà đứng dậy lấy khăn vào phòng tắm, Trương Khởi Linh nhìn cửa phòng tắm đóng lại, đôi lông mày vẫn không giãn ra.

Tắm xong, Ngô Tà cẩn thận xé băng dán trên trán ra, miệng vết thương đã kết vảy, Ngô Tà lau khô nước quanh vết thương rồi ra ngoài. Trương Khởi Linh đang ngồi trên thảm đọc sách. Ngô Tà đi qua, tìm trong cặp một cái băng dán cá nhân, cậu định dán lên vết thương nhưng không căn được góc độ chính xác, Ngô Tà định vào phòng tắm để soi gương. Đột nhiên Trương Khởi Linh bên cạnh lấy miếng dán trong tay cậu, Ngô Tà ngạc nhiên rồi ngay lập tức cười nói:

"Tiểu Ca, cảm ơn cậu."

Ngô Tà ngửa mặt lên cho Trương Khởi Linh dán, ánh mắt của hắn không lộ ra bất cứ cảm xúc nào, hắn nhìn vết thương Ngô Tà, sau đó cẩn thận dán băng cá nhân lên trán cậu. Ngô Tà sờ trán, mỉm cười vô cùng vui vẻ rồi lại ngại ngùng nói:

"À.... Tiểu Ca, cậu có thể giúp tớ bôi thuốc lên lưng được không? Tớ bôi không được."

"Ừ."

"Cảm ơn."

Ngô Tà lại lấy từ trong cặp ra Vân Nam bạch dược đưa cho Trương Khởi Linh, sau đó quay lưng lại chỗ hắn rồi cởϊ áσ ngủ ra, Trương Khởi Linh xịt thuốc lên chỗ bị bầm tím rồi xoa bóp nhẹ nhàng. Ngô Tà chống cằm nói với Trương Khởi Linh:

"Năm nay cũng đâu phải năm tuổi (*) của tớ, chả hiểu bị sao nữa, giống như trúng tà vậy, ba ngày hai lần bị thương, bản thân không sao cũng bị người khác lây chuyện không may, chẳng lẽ tớ phải đi khấn nén nhang mới được? Ồ? Tiểu Ca, cậu từng học mát xa à? Cậu làm còn tốt hơn cả quản gia từng học y thuật nhà tớ nữa."

(*) Năm tuổi (tiếng Hán là Bản mệnh niên) là năm trùng con giáp với tuổi của bạn và lặp lại với chu kỳ 12 năm. Người ta hay có quan niệm hạn năm tuổi, bị vận xui vào năm tuổi.

"Không, chỉ là thường xuyên tự xoa bóp cho mình."

"Thường xuyên xoa bóp cho mình? Cậu thường xuyên bị thương à?"

"Lúc luyện tập hay bị trẹo tay hoặc trầy xước."

"Luyện đánh bóng rổ sao?"

"Luyện võ."

"Cậu tập võ á? Bảo sao thân thủ tốt như vậy."

"Ừ."

Trương Khởi Linh xoa nắn nhẹ nhàng cho Ngô Tà, sau đó đưa lại thuốc cho cậu, Ngô Tà nhận lấy rồi mặc áo vào.

"Tiểu Ca, cảm ơn cậu nhiều."

"Không sao. Tôi đi tắm."

"Ừm."

Trương Khởi Linh đứng dậy vào phòng tắm, Ngô Tà lấy một quyển sách từ trong cặp ra rồi tựa vào giường ngồi đọc. Trương Khởi Linh tắm xong đi ra cũng lấy một quyển sách ngồi đọc bên cạnh Ngô Tà.

Sáng sớm hôm sau, Bàn Tử nhìn thấy Giải Vũ Thần một tay ôm cả chồng sách đi mượn chuẩn bị ra ngoài, hắn ta vội gọi Giải Vũ Thần lại:

"Hoa nhi gia, tay cậu bị thương như vậy còn đi thư viện làm gì, nếu gấp quá cứ để tôi đi cho, để tôi giúp cậu."

"Không cần, cậu đến lớp tự học đi, nếu giáo viên hỏi cứ nói tôi không khỏe là được, dù sao cha tôi cũng xin phép rồi."

"Chẳng lẽ cậu vẫn còn khách sáo với tôi? Tôi nói này, cứ để tôi giúp cậu đi, không thì tôi ôm sách đi cùng cậu cũng được."

"Không cần, tôi đi đây."

Giải Vũ Thần cố chấp một tay ôm đống sách đi ra khỏi phòng ngủ, Bàn Tử thở dài rồi vác cặp đến lớp.

Trong thư viện, Hắc Nhãn Kính đang sắp xếp lại dữ liệu của học sinh đến mượn sách, đột nhiên có người đến gõ nhẹ lên bàn của hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn, Giải Vũ Thần mặt vô cảm xúc nhìn hắn, tay phải ôm một chồng sách lớn.

"Thầy Tề, tôi đến trả sách."

Hắc Nhãn Kính nhìn đống sách Giải Vũ Thần ôm trên tay rồi lại nhìn thấy tay trái của y quấn một lớp băng gạc thật dày, hắn vội vàng đứng dậy đỡ lấy sách trong tay y, hỏi:

"Tay em làm sao vậy? Sao lại bị thương."

"Bị ngã."

Dứt lời, Giải Vũ Thần lấy thẻ mượn sách ra đưa cho Hắc Nhãn Kính, hắn cầm lấy rồi ngồi xuống.

Ghi xong biên bản, Hắc Nhãn Kính trả thẻ lại cho Giải Vũ Thần, y nhận lấy chuẩn bị rời đi thì hắn gọi lại:

"Giải Vũ Thần, vậy là em sẽ không thể tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường phải không? Tôi nghe giáo viên phụ trách ban văn nghệ nói em sẽ lên sân khấu biểu diễn, nhưng với tình trạng như bây giờ, làm sao em diễn được?"

Giải Vũ Thần quay lưng về phía Hắc Nhãn Kính, cả người sững lại, đây là lần đầu tiên Hắc Nhãn Kính gọi đầy đủ tên của y, y sửng sốt trong chốc lát rồi nói:

"Cha tôi từ chối rồi, tôi sẽ không biểu diễn."

"Đáng tiếc thật, lần trước chỉ mới thấy em mặc hí phục, chưa kịp nhìn thấy em trên sân khấu đâu."

Giải Vũ Thần không nói gì, y nắm chặt tay rồi rời khỏi thư viện, Hắc Nhãn Kính cau mày ngồi lại vị trí cũ.

Trong văn phòng hậu cần, tổ trưởng ban văn nghệ Vương Anh Linh đang sắp xếp lại các tiết mục cho lễ kỷ niệm thành lập trường.

"Cô Vương."

"Giải Vũ Thần? Em tới đây làm gì? Tìm cô có chuyện gì không?"

Vương Anh Linh nhìn thấy Giải Vũ Thần đứng ngoài cửa, y thấy cô chú ý đến mình nên mới bước tới bàn công tác của cô, nói:

"À, chuyện này... Cha của em đã nói cho cô chuyện em bị thương nên không thể biểu diễn rồi?"

"Ừ, tiếc thật, học sinh trong trường đã bình chọn cho tiết mục được yêu thích nhất, tiết mục của em đứng đầu đó, không ngờ lại xảy ra chuyện. Nhưng mà em cứ yên tâm dưỡng thương đi, không sao cả, các tiết mục khác cũng rất hay."

"Không phải, em đến đây là muốn nói với cô, lần này em không biểu diễn võ hí, em có thể xướng văn hí, đứng xướng vài câu vẫn được, không ảnh hưởng đến vết thương của em."

"Thật sao?!"

Vương Anh Linh vừa nghe nói Giải Vũ Thần có thể tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường thì hai mắt đều tỏa sáng.

"Vâng, bây giờ thêm tiết mục có kịp không?"

"Kịp chứ, kịp chứ, tiết mục của em tên gì?"

"Bá Vương biệt Cơ." (*)

(*) Bá Vương biệt Cơ (霸王別姬): đây là vở Kinh kịch lâu đời diễn cảnh Sở Bá Vương Hạng Vũ vĩnh biệt người thϊếp yêu quý của mình là Ngu Cơ thời Hán Sở tranh hùng.

"Ồ! Đây chính vở diễn yêu cầu độ khó rất cao! Chắc chắn lễ kỷ niệm thành lập trường năm nay tên tuổi của em lại nổi như cồn."

"Cảm ơn cô, em đi trước."

"Ừ, cô lập tức sắp xếp tiết mục cho em."

"Cảm ơn, tạm biệt cô."

"Tạm biệt."

Giải Vũ Thần nhíu mày ngồi trên ghế dài ngoài văn phòng hậu cần, tại sao y chỉ vừa nghe Hắc Nhãn Kính bảo muốn nhìn thấy y biểu diễn trên sân khấu, y đã không nghĩ ngợi gì mà chạy đến nói với giáo viên rằng mình muốn tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường? Rõ ràng y không cần phải để ý, nhưng y lại đến đây, rồi chọn diễn một vở biệt ly đau lòng như vậy. Nâng tay lên nhìn chằm chằm vào cánh tay bó bột của mình, tâm tình của Giải Vũ Thần không tốt lắm, y gọi điện cho Nhị gia, xin Nhị gia cho người đem trang phục của Ngu Cơ đến trường học cho y, sau đó y lại gửi tin nhắn cho Ngô Tà rủ đi ăn trưa rồi mới trở về phòng học.