[Đạo Mộ Bút Ký] Chúng Ta Cùng Nhau Tốt Nghiệp

Chương 9: Hai cái ly

Buổi tối sau giờ tự học, Ngô Tà một mình trở về phòng ngủ, chưa hết giờ tự học Trương Khởi Linh đã đi trước, nên bây giờ Ngô Tà cũng không biết hắn đang làm gì.

Trở về phòng, Ngô Tà lấy ra cây bút mà Trương Khởi Linh tặng để làm bài tập, cậu nhận ra mình ngày càng thích cái bút này. Sau khi vui vẻ hoàn thành bài tập tiếng Anh, Ngô Tà chuẩn bị viết văn thì chợt...

Bút viết không ra mực.

Ngô Tà chán nản nhìn cây bút hết mực, bút này dùng rất tốt, chỉ là hết mực quá nhanh, hơn nữa loại bút này chắc là phải dùng loại mực riêng? Ngô Tà thậm chí còn chả biết cây bút này mua ở đâu, làm sao cậu biết đường mà mua mực?

Ngô Tà đóng nắp bút lại, cậu định tìm một cái bút khác để làm cho xong bài tập, đột nhiên Ngô Tà phát hiện trên bàn Trương Khởi Linh có một cái lọ nhỏ rất tinh xảo. Cậu quay đầu nhìn cửa phòng, sau đó cầm lấy cái lọ nhìn ngắm một chút nhưng vẫn không biết là gì, cậu khẽ lắc lắc, bên trong vậy mà lại là chất lỏng, Ngô Tà tự hỏi:

"Chắc không phải là mực chứ? Tiểu Ca đi mua bút hẳn là sẽ mua luôn mực nhỉ?"

Ngô Tà mở nắp ra, bên trong đúng như cậu đoán. Ngô Tà đặt cái lọ nhỏ lại vị trí cũ, gục đầu xuống bàn nhìn chằm chằm nó, nghĩ:

"Người ta tặng mình cây bút đắt tiền như vậy, mình lại còn muốn dùng ké mực của người ta, hình như cũng không tốt lắm? Mặc dù Tiểu Ca đã bắt đầu gần gũi với bạn cùng phòng hơn nhưng dù sao cậu ấy vẫn mắc chứng tự kỷ, nếu mình tự tiện động vào đồ của cậu ấy khiến cậu ấy giận thì làm sao bây giờ? Vả lại lọ mực này có vẻ cũng không rẻ lắm."

Trong lúc nhất thời bạn Ngô ngây thơ của chúng ta đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều.

"Cậu nhìn chằm chằm cái lọ đấy làm gì?"

Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng của Giải Vũ Thần, Ngô Tà đang định lén dùng chút mực của Trương Khởi Linh, cậu như bị bắt quả tang làm chuyện xấu nên giật mình lùi lại, nhưng xui xẻo vấp chân vào ghế nên ngã xuống đất, đau đớn từ sau lưng truyền đến làm Ngô Tà chết lặng.

"Mẹ nó! Cậu giật thót như vậy làm gì! Có sao không?"

Giải Vũ Thần cũng bị Ngô Tà làm hoảng sợ, thấy Ngô Tà cả buổi trời vẫn chưa dám đứng dậy, y vội vàng trèo qua cửa sổ đỡ cậu lên.

Giải Vũ Thần đỡ Ngô Tà ngồi lên ghế, cậu xoa lưng tức giận nói với Giải Vũ Thần:

"Còn chưa đến giờ tắt đèn, cậu trèo cửa sổ làm gì? Cậu định tốt nghiệp xong rồi đi ăn cướp đấy hả! Thân thủ tốt như vậy, không làm ăn cướp thì phí lắm!"

Giải Vũ Thần trừng mắt nhìn Ngô Tà, y ngồi lên giường cậu rồi nói:

"Trèo cửa sổ nhanh hơn. Với lại tớ cũng đâu có làm gì, cậu sợ cái gì chứ? Đó là do trong lòng cậu có quỷ (*), đang định làm chuyện gì đó mờ ám, tự mình dọa mình!"

(*) Trong lòng có quỷ: ý chỉ làm chuyện xấu xa nên cứ sợ bóng sợ gió, sợ bị người khác biết.

"Trong lòng cậu mới có quỷ! Trưa nay cậu làm trò gì vậy? Bàn Tử còn nói cậu đến thư viện mượn một đống sách về?"

"Trưa nay không ăn, đi dạo một vòng."

Giải Vũ Thần tránh né câu hỏi thứ hai của Ngô Tà, y lấy điện thoại ra nằm trên giường cậu. Ngô Tà lại hỏi tiếp:

"Đi dạo đến thư viện?"

"......."

Giải Vũ Thần im lặng, Ngô Tà nhìn thấy các đốt ngón tay của y lộ rõ gân xanh bởi vì dùng sức. Cậu cũng không tiện hỏi lại nữa, hai người rơi vào yên lặng, Ngô Tà đột nhiên nhớ ra một chuyện, cậu lôi cặp sách của mình ra nói với Giải Vũ Thần:

"Đúng rồi, lúc kết thúc giờ tự học có người nhờ tớ đưa đồ cho cậu."

Giải Vũ Thần còn không thèm ngẩng đầu nhìn, chỉ lạnh lùng nói:

"Không cần."

"Cậu còn chưa biết là cái gì mà."

"Còn có thể là cái gì? Chẳng qua lại là thư tình và mấy thứ như vậy. Bàn Tử đã đưa cho tớ một đống rồi. Thậm chí mấy nữ sinh còn mua đồ ăn vặt hối lộ Bàn Tử để hắn đưa thư cho tớ."

"Phụt! Bàn Tử chắc thích lắm?"

"Đương nhiên! Hắn cầm đồ ăn vặt còn nhiều hơn cả cầm thư tình."

"Vậy là tốt hơn tớ rồi, tớ chưa từng nhận được thư tình, toàn là bị người khác chặn đường nói muốn hẹn hò với tớ."

"Thôi đi, đấy là do tớ giúp cậu cản lại! Tất cả thư tình đều bị tớ đem đi gấp máy bay hết rồi. Cậu nhìn xem, nữ sinh bây giờ thật mạnh bạo. Lúc ấy ai cũng biết hai ta là một cặp, vậy mà còn có người nhờ tớ đưa thư tình cho cậu, học nhiều quá nên úng não hả?"

"Mẹ nó! Sao cậu dám đối xử với tớ như vậy? Cho dù là thư tình của nam sinh hay nữ sinh tớ đều đưa cho cậu, còn cậu thì sao? Đến một cái thư tình tớ còn chưa kịp liếc mắt nhìn đã bị cậu ném đi hết!"

"Cậu đưa cho tớ thì tớ cũng không coi, tớ gấp máy bay hết rồi. Nếu cậu muốn thì không phải trong tay cậu đang có sẵn một bức thư tình đấy à, cậu mở ra xem đi."

"Tớ không xem, cũng đâu phải cho tớ!"

"Cậu chỉ cần tưởng tượng nó dành cho cậu là được. À đúng rồi, bạn cùng phòng câm điếc của cậu đâu?"

"Cậu ấy không có câm điếc! Cậu đừng gọi người khác như vậy, quá bất lịch sự. Tớ không biết nữa, chưa đến giờ tan học đã không thấy bóng dáng rồi."

Lạch cạch.

Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng mở ra, Ngô Tà nhìn thấy Trương Khởi Linh tay cầm một quả bóng rổ đi vào.

"Tiểu Ca, cậu về rồi à. Cậu đi đánh bóng rổ sao?"

"........"

Trương Khởi Linh không nói, hắn bình tĩnh liếc mắt quan sát Giải Vũ Thần đang nằm trên giường Ngô Tà, sau đó gật đầu, đặt quả bóng về chỗ cũ rồi lấy khăn tắm vào phòng vệ sinh.

Cửa phòng tắm đóng lại, Giải Vũ Thần hạ giọng, nói:

"Thế này còn bảo không phải câm điếc?"

"Cậu im đi!"

Giải Vũ Thần không quan tâm lầm bầm một chút, sau đó y đứng dậy nhảy lên cửa sổ, trước khi đi nói với Ngô Tà:

"Ngày mai lúc tan học tớ sẽ không về với cậu, cậu tự đi trước đi."

"Cậu định đi đâu?"

"Không đi đâu cả."

Dứt lời, Giải Vũ Thần đi mất. Ngô Tà nhíu mày nhìn cửa sổ, chắc chắn Giải Vũ Thần lại đến thư viện. Cậu thở dài, cầm lấy cái ly đi rót nước, sau đó tiếp tục ngồi đọc sách, trong lòng cậu còn đang suy nghĩ lát nữa có nên hỏi Trương Khởi Linh mua mực ở đâu không.

Lúc Trương Khởi Linh đi ra, Ngô Tà giật mình, nhanh chóng làm bộ chưa có chuyện gì, cậu uống một ngụm nước rồi mới nói với hắn:

"Tiểu Ca, cậu tắm xong rồi, giờ đến lượt tớ."

"Ừ."

Ngô Tà đứng dậy cầm lấy khăn đi vào phòng tắm. Sau khi cởϊ qυầи áo, Ngô Tà quay lưng nhìn vào gương, hai ngày liên tiếp bị ngã hai lần, Ngô Tà chắc chắn trên lưng cậu đã bị bầm tím. Quả nhiên, vết bầm trên lưng đã chuyển sang màu vàng, bên phải còn có một vết mờ mờ do lúc nãy bị ngã, có lẽ hôm sau vết bầm sẽ rõ ràng hơn. Ngô Tà cảm thấy gần đây cậu hoàn toàn ngược lại với cái tên của mình, không phải vô tà (*) mà là trúng tà. Cậu qua loa xoa lưng mấy cái rồi thôi.

(*) Tên của Ngô Tà đồng âm với vô tà nghĩa là ngây thơ (vô tà trong thiên chân vô tà, biệt danh đáng yêu của bạn Ngô (◠‿◠))

Sau khi tắm xong đi ra, Ngô Tà thấy Trương Khởi Linh đang ngồi viết bài. Cậu cũng ngồi vào bàn học của mình, tùy tiện vắt khăn tắm lên lưng ghế. Lúc Ngô Tà chuẩn bị lấy vở ra, cậu phát hiện lọ mực của Trương Khởi Linh đang nằm trên bàn mình, Ngô Tà nhìn lọ mực rồi hỏi hắn:

"Tiểu Ca, đây là mực phải không?"

"Ừ."

"Ừm.... Tiểu Ca, hay là cậu nói cho tớ biết mực này mua ở đâu, sau này tớ sẽ đi mua. Cậu tặng tớ cây bút đắt tiền như vậy, lại còn mua cả mực, tớ thấy hơi ngại, với lại, hình như lọ mực này có vẻ cũng không rẻ đâu."

"Không cần, hai người cũng không dùng quá nhiều mực."

Nói xong, Trương Khởi Linh liền cầm lấy ly nước của mình, nhưng ghế của Ngô Tà lại đang đối diện với Trương Khởi Linh, chân cậu hơi cản hắn, Trương Khởi Linh tiện tay cầm lấy, không nắm chặt ly nước, ly nước rơi trúng ly của Ngô Tà làm nó rớt xuống đất. Ngô Tà vội đứng lên, sợ nước làm ướt quần áo.

Choang.

Ly nước màu hồng chấm bi trắng mà Giải Vũ Thần đưa cho Ngô Tà vỡ tan tành, cậu sợ hãi nói:

"May mà tớ nhanh mắt, trong đấy là nước sôi, Tiểu Ca, cậu có bị bỏng không?"

Ngô Tà với tay lấy quyển sách vừa dính nước, Trương Khởi Linh ở một bên không nói gì. Cậu ngẩng đầu nhìn, Trương Khởi Linh cầm lấy ly nước của hắn, cau mày nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất. Ngô Tà nhìn thấy vẻ mặt của Trương Khởi Linh, cậu vội nói:

"Tiểu Ca! Không sao hết! Cái ly này không đáng giá chút nào cả! Ngày mai tớ đi mua cái mới là được! Cậu không cần.....Tiểu Ca! Tiểu Ca! Cậu đừng đi mà! Thực sự không cần đền cho tớ đâu!"

Ngô Tà còn chưa nói xong, Trương Khởi Linh đã bình tĩnh đi ra ngoài, cậu bất lực nhìn mảnh vỡ dưới đất, thu dọn vứt vào thùng rác, sau đó vào phòng tắm lấy cây lau nhà ra. Cậu tiếp tục lấy khăn lau sạch bàn.

Quả nhiên, người mắc bệnh tự kỷ rất nhạy cảm, chắc là Trương Khởi Linh thấy hai người vừa mới quen biết, hắn lại làm hư đồ của mình nên vô cùng áy náy, vì vậy mới luôn cố chấp đền cho mình đồ tốt nhất. Ngô Tà thở dài, lấy ra cây bút chuẩn bị làm bài tập, sau đó cậu mới nhớ ra mình chưa bơm mực vào. Nhưng lúc cậu định bơm mực cho bút thì phát hiện trong bút đã đầy mực rồi, trong lòng cậu lại càng biết ơn Trương Khởi Linh. Ngoài mặt thì lạnh lùng cẩn thận, nhưng bên trong lại cực kỳ tốt bụng, cực kỳ đáng yêu, sao người như vậy lại mắc bệnh tự kỷ chứ?

Ngô Tà còn đang thương cảm cho Trương Khởi Linh, hắn đã cầm theo một cái hộp thoạt nhìn rất quý giá quay về, hắn lập tức đưa cho cậu. Ngô Tà ngượng ngùng nhận lấy rồi nói với Trương Khởi Linh:

"Tiểu Ca, không sao đâu mà, cậu không cần phải đền cho tớ, dù sao cũng không đáng tiền, Tiểu Hoa chỉ tùy tiện mua thôi, ngày mai tớ tự đi mua cái khác là được."

Ngô Tà nhìn bề ngoài cái hộp cũng không hề rẻ, chỉ trong hôm nay không biết Trương Khởi Linh đã tiêu hết bao nhiêu tiền. Trương Khởi Linh vẫn như cũ không nói gì, hắn chỉ nhìn Ngô Tà, cậu bèn nói:

"Nếu cậu muốn đền cho tớ, ngày mai chúng ta đi đến cửa hàng mua đại một cái là được, không cần đắt tiền thế này đâu."

"........"

Trương Khởi Linh vẫn giữ nguyên sự im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn Ngô Tà, Ngô Tà bị hắn nhìn đến chột dạ. Cậu cảm thấy nếu mình không nhận cái ly này, có khi hai người sẽ mắt đối mắt cả đêm mất. Ngô Tà thật cẩn thận nhận lấy cái hộp từ tay Trương Khởi Linh rồi mở nó ra.

Quả nhiên, trong hộp là một ly nước màu xanh thẫm, thoạt nhìn cùng kiểu dáng với cái ly màu đen của Trương Khởi Linh. Ngô Tà cầm lên sờ một chút, cảm thấy rất tốt, rồi cậu lại mở nắp ra ngửi, không có mùi gì khác thường. Cậu khách sáo nói với Trương Khởi Linh:

"Vậy tớ sẽ nhận nó, Tiểu Ca, cảm ơn cậu nha."

"Ừ."

Trương Khởi Linh ngồi vào bàn học làm bài tập, Ngô Tà đặt cái hộp đựng ly nước lên kệ tủ cùng với cái hộp đựng bút máy, sau đó cậu dùng nước ấm tráng qua cái ly một chút rồi mới rót nước vào, ngồi xuống bàn bắt đầu làm bài.