Đừng Làm Phiền Tui

Chương 20: Giở trò lưu manh

Lục Ngôn không có lập tức rời khỏi, hắn vẫn nán ở lại một lát. Trực giác nói cho hắn biết, bạn nhỏ nhất định sẽ nhắn tin cho hắn.

Quả nhiên, khoảng chừng 15 phút sau, Lục Ngôn nhận được một tin nhắn mới từ bé nó.

- ----- Em muốn ăn bò bít tết.

Lục Ngôn khẽ cười.

Đứa nhỏ ngạo kiều này.

Hắn nhắn tin trả lời ----- Được, đợi em tan học cùng nhau ăn. Nhưng lần này không được uống nữa.

Bạn nhỏ không nhắn lại ngay, khung chat cứ hiển thị là đang nhập.

Đại khái qua thêm hai phút, tin nhắn của Lâm Cửu Cửu mới được gửi tới.

- ---- Dạ.

Lục Ngôn mỉm cười.

Hơn một phút mà chỉ có một chữ "dạ".

*

Tối hôm đó, Lâm Cửu Cửu gặp Lục Ngôn cực kì mất tự nhiên, toàn thân đều có gì đó không thích hợp. Chỉ ăn bò bít tết thôi mà tay cũng run lên.

Ngồi cả ngày trời cũng không cắt được miếng thịt nào.

Lục Ngôn gọi tên cậu, Lâm Cửu Cửu khẩn trương tới nỗi rớt nĩa luôn.

"Sao....sao vậy bé?"

Lục Ngôn cười, đem phần thịt đã được cắt xong của mình đưa cho Lâm Cửu Cửu – "Đừng sợ, ăn xong anh sẽ đưa em về nhà"

Lâm Cửu Cửu dạ một tiếng. Chọc từng miếng thịt bít tết, thật là vô vị.

Chờ tới khi thu dọn xong, Lâm Cửu Cửu tựa người trước cửa nhà mãi không đi, Lục Ngôn trêu chọc – "Dây giày khó buộc như vậy sao?"

Đây là biểu hiện của việc không muốn về nhà à?

Lâm Cửu Cửu cứng đờ, nhanh chóng buộc dây giày, đỏ mặt giải thích – "Em chỉ buộc chậm một chút thôi mà"

Còn mạnh miệng lắm.

Thật muốn hôn một cái, nhìn xem có thể mạnh miệng tới cỡ nào.

Đã thẹn thùng, còn không muốn về nhà. Sao lại có người đáng yêu như vậy?

Lục Ngôn cười – "Nhưng mà anh muốn em ngủ lại, phải làm sao đây?"

Lỗ tai của Lâm Cửu Cửu hoàn toàn đỏ lên, sau lưng lộ ra mong chờ, không muốn đi cũng không mở miệng.

Lục Ngôn không nhịn được, từ phía sau ôm lấy cậu.

Hai mắt Lâm Cửu Cửu trừng lớn, có chút không kịp thích ứng.

"Anh....anh giở trò lưu manh" – lắp ba lắp bắp, nhưng không phản kháng, cả người đều mềm nhũn. Mềm tới vô cùng.

Lục Ngôn cười cười, hơi thở phả vào bên tai Lâm Cửu Cửu – "Vậy mà lưu manh? Anh còn chưa làm hết mức mà"

Hai chân của Lâm Cửu Cửu đều đang run lên.

Lục Ngôn dứt lời liền buông Lâm Cửu Cửu ra, lại cười nói – "Anh đã mua cho em bàn chải đánh răng và khăn lông mới. Bạn nhỏ, tối nay ở lại nha?"

Lâm Cửu Cửu vậy là không về nhà.

Cậu nói dối với quản gia là qua nhà bạn học.

Lâm Cửu Cửu ngồi làm bài tập một hồi, nhưng càng làm lại càng nghĩ tới những lời mà Lục Ngôn nói, hắn còn chưa làm hết mức.

Hết mức, là sẽ hôn cậu sao?

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Lâm Cửu Cửu đang nắm chặt bút trong tay không nhịn được mà run rẩy. Sau ba tiềng gõ, cửa phòng bị mở.

"Em đang làm bài tập hả?"

Lâm Cửu Cửu ngồi yên nghiêm chỉnh, khuôn mặt nhỏ cứng đờ, ừ một tiếng.

Lục Ngôn đi qua, nhìn xuống bài kiểm tra, cậu khoanh vội một câu trắc nghiệm. Lục Ngôn bật cười, dời ghế sang ngồi một bên.

"Bạn nhỏ, tâm sự không?"

Bạn nhỏ vẫn đang nắm chặt bút trong tay, lần nữa run rẩy.

Lục Ngôn trực tiếp cầm tay Lâm Cửu Cửu – "Đừng run. Em sợ như vậy sao?"

Lâm Cửu Cửu nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt tay mình, mặt càng đỏ hơn, đầu cũng cúi xuống thấp hơn – "Không.....không có nha"

Lục Ngôn bất lực, vẫn ngoan cố.

Hắn nói – "Bạn nhỏ, em cứ giống như trước đi. Em yên tâm, anh sẽ không làm gì cho tới khi chính thức với em. Đừng sợ, được không?"

Lục Ngôn nhìn thẳng vào đôi mắt Lâm Cửu Cửu, không để cho cậu có cơ hội trốn tránh.

Tay của Lâm Cửu Cửu kịch liệt run lên, Lục Ngôn càng nắm càng chặt.

Lâm Cửu Cửu hơi hơi nhướng mày – "Anh...."

Lục Ngôn ừ lên, khích lệ Lâm Cửu Cửu.

Cậu thở nhẹ một hơi, chậm rãi nói – "Anh có thể, hôn em không?"

Lục Ngôn ngớ người một giây, hiển nhiên không có phản ứng.

Lâm Cửu Cửu run giọng nói – "Anh hôn em một cái, em liền không.....không căng thẳng nữa"

Lâm Cửu Cửu căng thẳng tới nỗi hai hàng lông mi cũng vô thức run lên theo, nhưng vẫn kiên cường nhìn xem Lục Ngôn.

Hóa ra là đang căng thẳng, chứ không phải sợ hãi!

Còn chủ động như vậy.

Đôi mắt Lục Ngôn tràn ngập ý cười, dưới ánh nhìn của Lâm Cửu Cửu, hắn đứng dậy, nhẹ nhàng chạm vào môi cậu.

Cảm xúc ấm áp mềm mại khiến cho Lục Ngôn luyến tiếc không muốn buông tay.

Quá mềm.

Lục Ngôn cảm thán.

Lâm Cửu Cửu trợn mắt thật to, đôi môi cậu lại run rẩy.

Lục Ngôn mỉm cười chua xót, về căn bản, hắn một chút cũng không dám làm, liền buông Lâm Cửu Cửu ra. Từng giây thoáng qua.

Lâm Cửu Cửu mờ mịt một hồi, vô thức liếʍ môi, bất chợt phía sau lưng lại bị Lục Ngôn ôm lấy, tựa đầu lên bờ vai cậu – "Đừng nói với anh trai em là anh đã chiếm tiện nghi của em đó"

Lâm Cửu Cửu khẩn trương lắc đầu – "Là em yêu cầu anh làm, phải là em chiếm....chiếm tiện nghi của anh Lục Ngôn mới đúng"

Lục Ngôn thấp giọng cười, vòng tay ôm chặt Lâm Cửu Cửu – "Vậy em còn căng thẳng không?"

Lâm Cửu Cửu lắc đầu – "Không....không"

"Còn nói lắp kìa"

Lâm Cửu Cửu giải thích – "Là....là do Dopamine (*) tăng quá nhanh, em.....em không khống chế được"

(*) Dopamine: Hormone "hạnh phúc" đó mọi người, khi lượng hormone này tăng lên con người sẽ cảm thấy tràn đầy cảm hứng, hạnh phúc và vui vẻ,...ngược lại nếu giảm xuống thì sẽ thấy chán nản, kém linh hoạt,...

Hay nói dễ hiểu hơn là đang rất phấn khích.

Lục Ngôn khẽ cười, tạm tha cho Lâm Cửu Cửu. Bởi vì hắn phát hiện hình như mình có "phản ứng", phải nhanh chóng giải quyết bằng không sẽ dọa sợ bạn nhỏ.

Thời điểm Lục Ngôn đi từ phòng tắm ra, Lâm Cửu Cửu đang đứng đợi ở cửa.

Lục Ngôn vừa mở cửa liền giật mình – "Sao em đứng đây?"

Lâm Cửu Cửu đỏ mặt, thấp đầu đi theo sau Lục Ngôn, nhỏ giọng nói – "Anh có thể hôn em chưa?"

Lực Ngôn chỉ ậm ừ, không nghe rõ.

Lâm Cửu Cửu đành phải nói lại thêm một lần.

Lục Ngôn bất đắc dĩ cười, đây là muốn hắn phải đi tắm nước lạnh luôn sao?

Lâm Cửu Cửu thấy Lục Ngôn không nói lời nào, lặp lại lần nữa – "Em còn căng thẳng lắm, anh hôn em đi, em sẽ hết căng thẳng"

Lục Ngôn quay đầu lại – "Cửu Cửu, anh hoài nghi em đang muốn lừa hôn anh"

Lâm Cửu Cửu –.....

Cậu che mặt chạy một mạch về phòng.

Qua đi một hồi, Lục Ngôn đi qua gõ cửa phòng, bước vào.

Lâm Cửu Cửu đang làm bài tập.

"Sao.....sao vậy?"

Lục Ngôn chạm vào khuôn mặt của Lâm Cửu Cửu, nói nhỏ – "Anh lo lắng bạn nhỏ không được hôn, sẽ khó chịu, cả đêm không ngủ được"

Lâm Cửu Cửu –......

Lâm Cửu Cửu che mặt không nói.

Quá ngây thơ.

Trong lòng Lục Ngôn thở dài.

Lúc Lục Ngôn chuẩn bị đi ngủ, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Là bạn nhỏ nào đó.

- ---- Anh Lục Ngôn, em như vậy có tính là tra nam không?

Lục Ngôn mỉm cười, nhắn lại ----- Chưa tới mức đó đâu, không tính.

Lâm Cửu Cửu thở phào nhẹ nhõm.

Cậu căn bản không biết chính mình muốn được hôn cái gì, nhưng chỉ cần cậu nghĩ tới, suy nghĩ cùng thân thể của cậu lại không thống nhất. Sáng hôm sau tỉnh dậy, qυầи ɭóŧ của nam sinh cao trung 17 tuổi – Lâm Cửu Cửu bị ướt. Cậu không dám nói với Lục Ngôn. Thế nhưng, mặc đồ ẩm ướt thực sự rất khó chịu, Lâm Cửu Cửu thừa dịp 'anh Lục Ngôn' đang làm đồ ăn sáng, lén lấy trộm một cái trong ngăn tủ phòng ngủ, đi một mạch vào phòng tắm để thay đồ.

Lâm Cửu Cửu ôm hy vọng, nếu như nó quá chật, cậu nhất định sẽ không mặc vào.

Ngược lại, nó lại không chật, thậm chí còn có chút rộng. Hơn nữa, khả năng cao là đồ mà 'anh Lục Ngôn' đã mặc qua. Lâm Cửu Cửu đỏ mặt, nhanh chóng cất đồ dơ vào trong cặp, định bụng tìm cơ hội vứt đi.

Bởi vậy khi Lục Ngôn đẩy cửa bước vào, Lâm Cửu Cửu đúng lúc đang nhét đồ vào trong, nghe được tiếng động phía sau, bị dọa tới mất hồn.

"Như thế nào.....như thế nào, anh lại không gõ cửa?"

Cả khuôn mặt đỏ bừng, mới sáng sớm, đã bắt đầu thẹn thùng?

Lục Ngôn đối diện với Lâm Cửu Cửu dễ thẹn thùng không cách nào ứng phó được. Cậu ôm khư khư cặp sách, lên án hắn không gõ cửa.

Lục Ngôn nói – "Anh gõ cửa tận ba lần, là em không nghe thấy. Ra ăn sáng thôi"

Lâm Cửu Cửu đi theo Lục Ngôn xuống nhà dùng bữa sáng.

Cậu mặt hồng tai đỏ, ngồi ăn mì.

Lục Ngôn thực sự không biết phải làm gì – "Cửu Cửu, em còn như vậy nữa, anh sẽ tưởng mình đã làm gì đó quá đáng với em. Không phải đã nói, cứ như trước đây là được sao. Tối qua còn muốn anh hôn, như thế nào sáng nay lại thẹn thùng?"

Lâm Cửu Cửu không thể nói rõ ràng – "Em không.....không có thẹn thùng" – lúc uống sữa bò còn bị sặc một chút.

Sữa bò dọc theo khóe miệng lưu lại, Lục Ngôn ho khan một tiếng, dời đi tầm mắt.

Thật muốn mạng người, hắn nhắc nhở bản thân, bạn nhỏ còn tận nửa năm nữa mới đủ tuổi thành niên.

Vào buổi trưa cùng ngày, Lục Ngôn nhận được một tin nhắn.

- ----- Anh Lục Ngôn, tối nay em không qua nhà anh đâu. Em đã nhờ chú Lý tới đón rồi.

Lục Ngôn bất giác mỉm cười, bạn nhỏ thật quá thẹn thùng. Hắn không thể cưỡng ép quá mức, phải từ từ cho cậu thêm thời gian.