Lâm Cửu Cửu sau khi về tới nhà, nhìn thấy quản gia ra đón cậu vừa cười vừa lắc đầu nói – "Người trẻ tuổi bây giờ thật đúng là cởi mở. Muốn bày tỏ tình cảm đều là mang về nhà"
Qua đi một giây mờ mịt, sau đó Lâm Cửu Cửu mới chú ý tới hộp cơm đang được đặt trên bàn, trên hộp cơm còn có dán kèm một tờ giấy ghi chú.
Linh tính cậu mắc bảo, tờ giấy ghi chú này khẳng định không đơn giản.
Cậu ngay cả cặp sách cũng không tháo xuống, lon ton chạy tới, có chút chột dạ mà nhìn nhìn.
[ Gửi cho bé yêu ]
Lâm Cửu Cửu bị sặc, cậu liếc mắt nhìn qua quản gia đang đứng bên cạnh.
Quản gia híp mắt cười, hỏi han cậu chủ nhỏ – "Vừa mới gửi tới, vẫn còn nóng lắm, Cửu Cửu có muốn ăn không?"
Cậu nghĩ, muốn ăn chính là thừa nhận mình là 'bé yêu', còn không muốn ăn thì giống như bản thân đang đạp đổ tâm ý của 'anh Lục Ngôn' vậy.
Lâm Cửu Cửu quay đầu đi, trực tiếp ngồi xuống ghế mà không nói gì.
Quản gia đã hiểu, ngậm ngùi cảm thám người trẻ bây giờ đều có chung tâm lý thích ngược đãi cẩu FA như vậy sao, tới cả Cửu Cửu nhà mình cũng không ngoại lệ, bé nó yêu đương rồi.
Mặt của Lâm Cửu Cửu càng lúc càng đỏ hơn, cậu muốn giải thích một chút – "Cái này, chỉ là tùy tiện viết thôi"
Quản gia ân cần gật đầu, hoàn toàn không để tâm tới lời giải thích của Lâm Cửu Cửu, vừa đi vừa hồi tưởng về những tháng ngày xuân xanh lẻ bóng.
Lâm Cửu Cửu –........
Cậu mở hộp cơm ra, bên trong toàn là món cậu thích, cậu tự hỏi liệu đây có phải là tình yêu mà ba ba dành cho con trai không?
Tuy rằng, cậu đã làm vài chuyện ngu xuẩn, nhưng cậu vẫn không thể nào khống chế được bản thân mình suy diễn chuyện này theo hướng dạt dào tình phụ tử.
18.
Lâm Thường trở về nhà vào buổi tối, Lâm Cửu Cửu nghe được tiếng xe của anh trai, vội vã từ trên lầu chạy xuống đón anh về.
"Anh, hôm nay anh Lục Ngôn có đi làm không?"
Lâm Thường vừa xuống xe, tay xách theo một cái túi lớn – "Suốt ngày anh Lục Ngôn, anh Lục Ngôn, củ cải trắng này, em thực sự bị con heo kia củng đi rồi hả?"
Giờ phút này, cậu chỉ để mắt tới cái túi có điểm quen thuộc trên tay anh trai, trong lòng nảy sinh dự cảm bất thường.
Lâm Cửu Cửu không có trả lời, còn hỏi ngược lại anh – "Anh, cái này là cái gì?"
Lâm Thường tức giận đem đồ vật đưa cho Lâm Cửu Cửu – "Lục Ngôn mua sách để cho em phụ đạo, mệ nó, anh còn như một tên ngốc cố ý lật từng trang kiểm tra, cứ tưởng rằng ổng sẽ bỏ cái gì bậy bạ vào trong. Thế mà, ổng lại thực sự chỉ mua sách về cho em học"
Lâm Cửu Cửu có chút không tự nhiên, đỡ tay nhận lấy túi sách phụ đạo, xấu hổ cười – "Anh Lục Ngôn cũng giống như anh trai của em vậy, đều quan tâm chuyện học hành của em"
Lâm Thường trước là kinh ngạc, đi theo cậu vào nhà, sau đó liền không khỏi vui mừng.
"Cửu Cửu, em xem Lục Ngôn giống như anh?"
Không phải là cậu muốn xem Lục Ngôn giống như anh trai mình, mà là do Lục Ngôn đối xử với cậu như em trai trước.
Lâm Cửu Cửu ôm túi sách trong lòng, mơ hồ nói – "Cũng tương tự vậy. Anh, em đi học bài nha. Anh cảm ơn anh Lục Ngôn giúp em"
Lâm Thường vẫy vẫy tay, mệt mỏi trên mặt bỗng như không còn nữa, gửi cho Lục Ngôn một tin nhắn.
[ Em trai nhờ tôi cảm ơn ông ]
Tối nay, tới phiên Lục Ngôn tăng ca, hắn nhìn tin nhắn trên di động, vẻ mặt nghiêm nghị nháy mắt trở nên ôn hòa, gửi qua một tin nhắn thoại – "Kêu em ấy tự nói với tôi"
Lâm Thường cũng nhắn thoại cho hắn một tin, anh liên tục thở dài rồi hả hê nói – "Em trai tôi tôn kính ông, bé nó không dám nói, để tôi nói với ông được không?"
Lục Ngôn – "Nói tiếng người"
Lâm Thường ngập tràn vui vẻ – "Lão Lục nha, tôi cảm thấy ông không theo đuổi được bé nó đâu"
Lục Ngôn cười một tiếng, rất có sức uy hϊếp, tiếp tục gõ bàn phím – "Lâm Thường, đánh nhau đi"
Lâm Thường hoàn toàn không đem tin nhắn của Lục Ngôn để ở trong lòng, anh đưa mắt nhìn lên phòng của em trai, hạ giọng nói – "Ông có biết em tôi xem ông là gì không?"
Lục Ngôn dừng lại một lát, nhớ tới buổi chiều Lâm Cửu Cửu lanh lợi gọi mình một tiếng ba, có chút buồn cười.
"Là gì?"
Lâm Thường tặc lưỡi nói – "Anh trai"
Lâm Thường nói rằng anh rất vui – "Tình yêu mà ông thể hiện với em trai tôi, đều đã trở thành tình cảm giữa anh trai và em trai rồi nha, ông đừng mơ tưởng bứng được củ cải trắng nhà này nũa, còn không nhìn lại xem mình đã bao nhiêu tuổi rồi"
Phía bên kia trầm mặc một hồi lâu, phụt cười một tiếng, giọng nói có chút không để tâm – "Cửu Cửu nói với ông như vậy? Thảo nào, nhìn không đúng lắm. Cũng chả sao, tôi trước giờ không có quan niệm tuổi tác. Còn gì nữa không, nói ngắn gọn thôi? Không còn gì thì tôi làm việc tiếp đây, hay ông muốn tôi để việc lại đợi ngày mai ông vô làm?"
"Ông phắn đi" – Lâm Thường bực dộc tắt máy.
Lục Ngôn tháo chiếc kính đang đeo xuống, dựa lưng vào sô pha, bất đắc dĩ mỉm cười.
Thời đại này, trong đầu mấy đứa nhỏ đều nghĩ tới mấy cái chuyện gì đâu vậy?
Hắn đứng dậy soi mình trong gương, nhìn ngang nhìn dọc, cảm thấy bản thân không có chỗ nào là già cả.
Mà đứa nhỏ đó.
Lâm Cửu Cửu.
Đang tới tuổi nổi loạn a ~