Lý Cường choàng tỉnh,
Hắn đang ở trong một căn phòng nhỏ không gian mờ mịt. Lý Cường mở mắt nhìn nhận thấy gương mặt già nua quen thuộc.
Nhưng toàn thân hắn không thể cử động, tay chân cứng đơ như người thực vật Lý Cường không biết đây là thực tại hay lại là mộng cảnh. Hắn chỉ nhận biết được gương mặt quen thuộc này chính là Lão gia gia, còn những chuyển động của Lão gia gia thì hắn không thể quan sát.
Nhưng khi Lão gia gia chạm vào cánh tay đã tàn phế của Lý Cường, hắn cảm nhận một nguồn lực lượng vô cùng to lớn đang tan tản mát xung quanh cánh tay tàn phế của hắn.
Nguồn lực lượng này như muốn nuốt chửng toàn bộ cơ thể Lý Cường, mà Lão gia gia bên cạnh dường như tạo ra một nguồn lực chống lại nguồn lực lượng xung quanh cánh tay hắn.
Lão gia gia muốn áp chế nguồn lực lượng này, muốn nó hòa nhập vào thân thể của Lý Cường. Nhưng Lý Cường không biết đó là thứ gì mà chỉ cảm nhận được một vật thô cứng đang hòa nhập vào đoạn tay đứt gãy của hắn.
Lý Cường còn cảm nhận được sự xung đột tột độ từ vật cứng này truyền vào toàn thân hắn, đau nhứt kinh diễm. Loại vật cứng rắn này như muốn thử thách hắn nếu Lý Cường không thể vượt qua nó sẽ nuốt chửng lấy cơ thể của hắn.
Mô hôi toàn thân hắn như thác nước chảy ra liên tục, vẻ mặt lộ rõ nhọc nhằn. Toàn thân cứng đơ, cơn đau như muốn chống lại hắn muốn hắn phải khuất phục, nhưng Lý Cường làm sao có thể khuất phục. Từ khi hắn trọng sinh trở lại đã là trái đạo trời mà đi.
Thiên định đối với hắn là điều vô nghĩa nhất, chuyện gì càng muốn hắn khuất phục hắn lại càng muốn chống đối lại chúng.
Hắn muốn cho bề trên thấy, cuộc đời này hắn đi là do hắn chọn. Khó khăn cản chân hắn từng cái, từng cái một sẽ bị hắn nhổ đi không thương tiếc.
Không biết bao lâu hắn thấy nhẹ nhỏm một chút bởi vì vật cứng rắn này đã không còn chống lại hắn nữa. Lý Cường cảm nhận được như có một cánh tay mới hình thành nhưng hiện tại hắn không thể điều khiển được.
Còn bên cạnh Lão gia gia đã từ bao giờ đã biết mất, một chút khí tức của Lão cũng không còn nữa.
Lý Cường nằm bất động vận chuyển Nghịch Thiên Kinh, không biết bao lâu cơ thể cuối cùng cũng phần nào hồi phục có thể cử động lại nhưng không được linh hoạt như bình thường.
Sau bao ngày bất động thứ Lý Cường muốn nhất là được chạm vào cánh tay trái này của mình, đã bao lâu rồi hắn mới có được một cơ thể toàn vẹn không một vết xước thế này. Mặc dù chỉ là cánh tay của một người khác đi nữa hắn cũng quý trọng vô cùng, tự hứa với lòng nhất định phải bảo toàn nó.
Lý Cường từng nghĩ sẽ rất lâu nữa hắn mới khôi phục được cánh tay của mình, hắn chăm chú dùng tay phải vuốt ve cánh tay mới của mình như một bảo bối chưa bao giờ hắn có được trân quý cực điểm. Cánh tay này của hắn rất cứng rắn không những thế nó còn có vảy. Sau khi vuốt ve xong, đột nhiên có một giọng nói phát ra từ bên trong hắn.
- Lý Cường ngươi thấy cánh tay mới của ngươi có gì khác biệt?
Lý Cường chưa kịp định thần lên tiếng.
- Ai vừa gọi ta? Giọng nói này có phải là của Lão gia gia?
Một giọng nói từ sâu bên trong Lý Cường đáp lại.
- Ta chính là Lão gia gia.
Lý Cường thắc mắc.
- Tại sao người lại ở bên trong ta?
Lão gia gia giải thích.
- Ta vốn dĩ không phải là người, chỉ là cánh tay trái của Bá Lực do cướp đoạt thân xác của một lão già nên mới có hình dạng như hiện tại . Vốn dĩ bản thể là một cánh tay của Bá Lực tách rời và bây giờ là cánh tay trái của ngươi.
Lý Cường chăm chú lắng nghe.
Lão gia gia tiếp tục kể những gì đã trải qua cho Lý Cường.
- Những gì ngươi chứng kiến trong mộng cảnh toàn bộ đều là sự thật. Vì thấy Tuyệt Nguyệt ý niệm chưa ngưng muốn hồi sinh trở lại mà hóa thành cây Hồng Lâu. Nên Bá Lực cũng là chủ thể của ta dùng chút lực lượng cuối cùng của mình tự đoạn một tay. Cánh tay này mang khí tức của Bá Lực mạnh mẽ từ trên trời cao bao trọn cây Hồng Lâu, phong ấn nó vào trong thiên địa tránh nó hút đủ linh khí gây hại cho con dân của Vũ Tinh.
Lý Cường hỏi.
- Tại sao sư phụ Bá Lực lại rơi vào tình trạng chỉ còn chút linh lực cuối cùng vậy Lão gia gia. Ta được chứng kiến sư phụ ta rất mạnh mẽ mà.
Suy nghĩ hồi lâu Lão gia gia đáp.
- Trước khi tách rời chủ thể ta chưa thật sự có ý niệm, nên chỉ nhớ được từng đó ký ức còn trước đó thế nào ta thật sự không rõ.
Vì thắc mắc những công pháp cũng như vũ kỹ mà Lão gia gia truyền lại cho mình thậm chí cả cánh tay trái này, Lý Cường suy tư hỏi.
- Vậy tại sao ta lại là người nhận được truyền thừa của Bá Lực mà không phải là những người khác? Còn nữa mộng cảnh trước đó là do ai tạo ra?
Lão gia gia tiếp tục giải đáp.
- Ngươi vì sao được chọn ta cũng không biết, ta chỉ nhận được lệnh chờ đến khi có một nam tử tay trái đứt gãy, trên người không có chút linh lực thì truyền thừa toàn bộ cho hắn. Không những thế còn phải dùng bản thể của mình tái tạo lại cánh tay cho hắn, phò trợ cho hắn để hắn phát triển. Do ta khai mở phong ấn để lấy bản thể của mình, làm cho lực lượng của Tuyệt Nguyệt khôi phục trở lại nên mới có chuyện ngươi rơi vào mộng cảnh và mộng cảnh này cũng do Tuyệt Nguyệt tạo thành, hắn muốn doạt xá thân xác của những người bị rơi vào mộng cảnh chọn ra thân xác thích hợp nhất.
Lý Cường vẫn không hiểu, lại hỏi.
- Vậy có phải ngươi đánh thức ta dậy trước khi bị đoạt xác không? Nếu Tuyệt Nguyệt đã chọn ra được thân xác hồi sinh vậy làm thế nào để phong ấn hắn trở lại.
Đáp lại lời của Lý Cường.
- Ta là người đã đánh thức người và đem người vào hầm mộ này, cũng chính là nơi bản thể của ta tồn tại và mang nó cấy ghép vào trong cơ thể ngươi.Còn nếu như Tuyệt Nguyệt đã hồi sinh cách để phong ấn hắn chỉ có thể là cánh tay trái của Bá Lực là ta và ngươi phải hoàn toàn hòa nhập không những thế ngươi con phải luyện đến thức thứ chín của Long Trảo Thủ “Long Ấn” mới có thể phong ấn được hắn.
Lý Cường thầm nghĩ hắn đâu quan trọng việc phong ấn Tuyệt Nguyệt chỉ hỏi để biết nếu Tuyệt Nguyệt uy hϊếp đến hắn thì phải diệt, còn hắn mặc kệ những người bị Tuyệt Nguyệt chà đạp. Những người đó thì có liên hệ gì đến hắn, những người đó đối với hắn quan trọng hay sao? Cũng không phải, thứ hắn quan trọng vẫn là thực lực.
Không tiếp tục hỏi nữa Lý Cường biết thứ hắn quan tâm bây giờ chính là phải điều khiển được cánh tay trái này thật hoàn mỹ. Từ lúc hắn thật sự tỉnh lại đến bây giờ cánh tay trái này của hắn không hề cử động mặc dù hắn cố gắng rất nhiều.
Chứng tỏ để hoàn toàn có thể điều khiển được nó là cả một quá trình khổ luyện. Lão gia gia cũng không tiếp tục nói với Lý Cường, mặc cho hắn ở đó muốn làm gì thì làm.
---------
Phía bên trong cây Hồng Lâu xuất hiện một hiện tượng quỷ dị.
Đôi mắt Vũ Mạnh Đình chóp giật, khóe mắt có vần đen còn con ngươi của hắn chuyển thành màu đỏ. Tóc từ đen chuyển thành trắng tà dị đến cực điểm.
Đôi mắt Vũ Mạnh Đình vừa mở chân đạp “Thủy Thượng Phiêu” tiếp cận Bạch Cửu một tay hút lấy linh hồn bổn nguyên của hắn tay còn lại thi triển “Hàn Băng Thuẫn” chống lại 3 loại công kích của ba người Bạch Lục.
Về phần linh hồn bổn nguyên, linh hồn là thực thể tồn tại dưới dạng vô hình vô tướng bám trụ và ký sinh trên cơ thể loài người. Một người có thể có nhiều linh hồn khác nhau cùng tồn tại, có chính có tà có thiện có ác. Nhưng linh hồn bổn nguyên là thứ tồn tại duy nhất từ khi sinh ra đến khi chết đi trong một cơ thể, nếu mất đinh linh hồn bổn nguyên người này xem như đã chết.
Bạch Lục truyền âm cho hai người còn lại.
- Tại sao tự nhiên hắn lại mạnh đến như vậy, các ngươi lúc rơi vào mộng cạnh có thấy vị tà tu kia hay không?
Vừa tung vũ kỹ Bạch Thất đáp lại.
- Ta thấy vũ kỹ vừa rồi có một chút giống với vị tà tu kia.
Kinh hô Bạch Bát lớn tiếng đáp lại.
- Ta nghĩ hắn đã bị vị tà tu kia đoạt xá chiếm lấy thân xác rồi.
Ba người Bạch Lục đồng thanh.
- Mau cứu Cửu đệ rồi chạy thôi, chúng ta không phải là đối thủ của hắn.
Vũ Mạnh Đình cảm nhận được sự sợ hãi từ ba người bọn họ, thần bí lên tiếng.
- Các ngươi nghĩ có thể sống để thoát khỏi nơi này sao? Còn không mau lần lượt lên đây để ta cắn nuốt linh hồn.
Bạch Lục can đảm không sợ.
- Ngươi nghĩ có thể chiếm linh hồn bổn nguyên của bọn ta một cách dễ dàng như vậy.
Như chắc chắn, Vũ Mạnh Đình đáp lại.
- Đương nhiên, nếu các ngươi thoát được thì ta không còn là Tuyệt Nguyệt nữa.
Lời nói vừa dứt, một cổ lực lượng linh hồn hùng mạnh tràn ra khỏi cơ thể của Tuyệt Nguyệt một công pháp mang theo vô số âm binh phá không mà ra.
“Diệt Sinh Công”
Toàn bộ sự sống không còn tồn tại ngay cả cây Hông Lâu cũng biết mất, chỉ thấy trên người Vũ Mạnh Đình Hồng Lâu quả đang chuyển đổi từ màu đỏ tươi sang đỏ thẳm.
Không những thế khí tức bây giờ của hắn có sự chuyển biến rất rõ rệch từ chính thành tà, từ Nguyên Anh hậu kỳ tu vi hắn chạm đến đỉnh cao gần như đột phá cảnh giới Phá Hư.
Vũ Mạnh Đình tức giận.
- Còn thiếu chút nữa, chỉ cần chạm đến Phá Hư hậu bối của Bá Lực ta nhất định sẽ không tha.
Vì sao lại như vậy? Nếu một người chạm được đến cảnh giới Phá Hư xem nhưng họ đã vượt trên người bình thường có thể gọi họ là thần tiên sống cũng không ngoa. Người đạt đến cảnh giới Phá Hư có thể di chuyển trong không gian một cách dễ dàng thậm chí xé rách không gian mà đi tiện lợi vô cùng, không bị bất cứ lực cản nào họ tương đương với thiên địa. Tuổi thọ từ đây cũng được đề thăng, người bình thường nếu chưa chạm được đến cảnh giới Phá Hư thì cao nhất chỉ sống được hai trăm năm tuổi thọ. Còn đã chạm đến cảnh giới Phá Hư tuổi thọ của người đó sẽ là một ngàn năm tuổi. Sự cách biệt là lớn đến như vậy, chính vì thế biết bao gia tộc dùng vô số tài nguyên để có thể bồi dưỡng một hậu bối đột phá đến cảnh giới Phá Hư.
Tuyệt Nguyệt tâm ý vẫn không đổi, thứ hắn cần là phải chạm đến cảnh giới Phá Hư. Không chần chờ một giây hắn ngồi bệch xuống đất tay hắn kết ấn như đang vận chuyển một loại công pháp nào đó.
Nếu nhìn kĩ có thể thấy rõ được lực lượng thiên địa linh khí tiến vào cơ thể của hắn dày đặc đến độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Một tháng trôi qua, cuối cùng Tuyệt Nguyệt đã đột phá cảnh giới Phá Hư.
Thân ảnh vừa động, không còn thấy Tuyệt Nguyệt nữa chỉ có một âm thanh vang vọng.
“Truyền nhân của Bá Lực mau nộp mạng.”
---------
Chúc mọi người buổi tối vui vẻ :>