Cảnh tượng Lê Ân hạ sát Vũ Hà luôn ám ảnh trong tâm trí Lý Cường.
Lần đầu tiên hắn chứng kiến một người thật chết trước mắt mình, hắn chưa từng tưởng tượng những cảnh tượng ghê rợn đó. Mắc dù hắn biết thế giới tu chân này rất khắc nghiệt nhưng viễn cảnh này Lý Cường thật sự không muốn xảy ra.
Hắn muốn mình mạnh lên và đè bẹp những kẻ khác, dù vậy hắn vẫn không nhẫn tâm tước đi mạng sống của bất kì ai. Nội tâm hắn lúc này đang đấu tranh dữ dội Lý Cường không muốn phải gϊếŧ người, thứ hắn cần là danh vọng là sự kính nể của họ.
Vậy tại sao những người khác lại có thể ra tay với chính đồng loại của mình? Họ có xem những người khác là con người hay không, hay chỉ là những con vật muốn gϊếŧ lúc nào cũng được?
Có thật là tu chân giới này tàn nhẫn như vậy? Tại sao những thứ chém gϊếŧ ghê rợn này, nhưng những người ở đây lại cỗ vũ nhiệt tình.
Sự yếu đuối trong nội tâm hắn lúc này được bộc lộ hẳn ra bên ngoài, một hai ngày sau hắn vẫn không thể chợp mắt vì suy nghĩ và những cảnh tượng đó.
Thấy sự thay đổi của Lý Cường, Lão gia gia thăm dò.
- Ngươi vẫn còn đang suy nghĩ về Lê Ân.
Định thần lại Lý Cường, mới gật gù.
- Tại sao hắn có thể làm như vậy, hắn có thể gϊếŧ chết đồng loại của mình?
Trầm ngâm hồi lâu, Lão gia gia nói.
- Ngươi nghĩ thử xem, nếu Lê Ân không gϊếŧ Vũ Hà thì người chết sẽ là ai? Nếu ngươi là Lê Ân ngươi sẽ làm thế nào? Gϊếŧ Vũ Hà hay bị hắn gϊếŧ. Ngươi nên nhớ nhân từ với người khác cũng chính là tàn nhẫn với chính bản thân mình.
Một dòng suy nghĩ miên man bất tận đang đấu tranh bên trong Lý Cường. Như Lão gia gia đã nói, nếu không gϊếŧ hắn thì sẽ bị hắn gϊếŧ, nếu xảy ra trường hợp nó mọi thứ ta làm cũng đều là tự vệ. Thì gϊếŧ người có làm sao cơ chứ.
Lý Cường tự nhắn nhủ với bản thân nếu đã muốn bước trên đỉnh cao của tu chân giới, thì phải sống với quy tắc của nơi này. Bản thân phải hòa hợp, nếu không được cũng phải hòa hợp. Hắn từ ép chính bản thân hắn phải thay đổi, phải thích nghi với những quy tắc của thế giới này, không thì làm sao hắn có thể tồn tại.
Từ đấy suy nghĩ của hắn thông thoáng hơn, cơ mặt hắn giãn ra rõ rệt.
- Lão gia gia, về phần điều khiển kinh mạch ta đã nắm chắc. Ta muốn Lão gia gia dạy phần tiếp theo, ta không còn nhiều thời gian nữa.
Cảm nhận được sự chuyển biến nội tâm của Lý Cường, Lão gia gia hỏi.
- Người có biết luyện thể khác luyện linh ở điểm nào hay không?
Lý Cường tỏ ra không hiểu.
- Ta không biết.
Lão gia gia giảng giải như một thầy giáo đã nắm vững tất cả kiến thức.
- Khi ngươi luyện thể sẽ chịu mọi khổ đau về thể xác, để giúp ngươi vượt qua sức chịu đừng bình thường mà cơ thể ngươi gánh chịu. Từ đó người luyện thể mới có sự tiến bộ cũng giống như bước đầu của tâm pháp này buộc ngươi phải đánh nát toàn bộ kinh mạch, nhằm khai mở được tìm năng cũng như tìm lực luyện thể của mình. Nếu người bình thường không có ý chí sẽ bỏ cuộc ngay bước đầu tiên này. Còn luyện linh buộc ngươi phải có tư chất, mà khi đã có tư chất rồi việc còn lại sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Đối với luyện thể không cần ngươi thông minh, tư chất tốt như luyện linh. Chỉ cần ngươi có một trái tim sắt đá dám vượt qua giới hạn của cơ thể, kiên cường, bền bỉ không từ bỏ.
Lý Cường im lặng, hắn không nói ra những trong lòng hắn biết bản thân chẳng có gì ngoài những điều trên.
Thấy Lý Cường không nói Lão gia gia tiếp tục.
- Giờ ta sẽ dạy ngươi phần tiếp theo, nhưng phần này sẽ rất khó khăn rất đau đớn ngươi có đám học không?
- Ta dám.
Lời nói chắc chắn, như không có gì có thể lay động được hắn.
Lão gia gia gật gù.
- Tốt, vậy chúng ta bắt đầu.
Lý Cường được Lão gia gia dịch chuyển thân thể ép sát vào thành tường. Lão ra sức đánh mạnh vào toàn bộ thân thể của Lý Cường từ chân, tay, lòng ngực đến cánh tay trái tàn phế của hắn, xem hắn như một bao cát đánh cho hắn méo mó.
Hai canh giờ sau, cảm nhận được cơ thể hắn gần như đạt giới hạn không thể chịu nổi nữa, nếu còn tiếp tục xương cốt hắn sẽ gẫy nát.
- Ta sắp không chịu được nữa rồi Lão gia gia.
Lão gia gia cương quyết.
- Không chịu được cũng phải chịu.
Tiếp tục ra đòn, Lão gia gia không những không dừng lại mà còn ra sức nhiều hơn lúc đầu. Mỗi một cú đấm chạm vào cơ thể Lý Cường phát ra một tiếng động như xương cốt nứt gãy. Toàn thân hắn chấn động, hắn cắn nát môi mình để không phát ra bất kì tiếng động nào.
Mặc dù vẫn đang ra sức tung đòn, nhưng Lão gia gia tấm tắc “Có chút ý chí”. Lão gia gia ra đòn liên tục từ buổi sáng hôm nay đến buổi sáng hôm sau mới dừng lại. Thân thể Lý Cường, như một khối bột nhão có thể nhào nặn thành bất kì hình thù nào.
Hắn thậm chí không thể đứng được, ngã ngang ra đất. Toàn thân không một chút lực, chỉ còn miệng Lý Cường có thể lẩm bẩm vài câu.
- Lão gia gia giờ ta không còn cảm giác được thân thể này là của ta nữa, ta phải làm gì tiếp theo.
Lão gia gia ngồi xuống đặt hai tay lên người Lý Cường hướng dẫn hắn cách thức đốt cháy kinh mạch. Khi đã luyện Nghịch Thiên Kinh, Lý Cường chỉ còn một điểm kinh mạch duy nhất chỉ cần đốt cháy điểm này để dòng kinh mạch lưu chuyển, thân thể có thể khôi phục phần nào thương thế cho hắn.
Bên cạnh Lý Cường, Lão gia gia vẫn đang ra sức vận chuyển một loại lực lượng nào đó, truyền vào cơ thể hắn. Khi loại lực lượng này tiến vào cơ thể Lý Cường hắn cảm nhận được thân thể có một luồng gió mát lạnh tiến vào. Kết hợp lực lượng bên trong, giúp thương thể của hắn khôi phục một cách nhanh chóng.
Ba ngày sau cơ thể Lý Cường đã trở về trạng thái sung mãn nhất.
Thái độ hết sức quan tâm, Lão gia gia hỏi.
- Ngươi thấy cơ thể bây giờ thế nào?
Lý Cường đáp lại.
- Không những xương cốt đã hồi phục bình thường, mà ta còn cảm nhận được từng thớ cơ, từng thớ thịt đã phát triển lớn hơn một cách rõ rệt. Còn sức lực thì sung mãn lạ thường, có thể hạ sát bất kì đối thủ nào.
- Được, tiếp tục tập luyện.
Và sau đó thân thể Lý Cường như một cục bột nhão, mà người làm bột không ai khác chính là Lão gia gia. Một ngày sau, Lão gia gia lại vận công hồi phục thân thể cho Lý Cường. Tập luyện cứ thế cho đến ngày thứ 10. Cơ thể Lý Cường như được lột xác một lần nữa, hắn nhận ra mình đã đột phá bước đầu tiên của luyện thể.
Giơ tay Lão gia gia chúc mừng hắn.
- Chúc mừng ngươi đạt cảnh giới Nhất Luyện, cảnh giới đầu tiên của luyện thể.
Hai người bọn họ lại tiếp tục tập luyện theo phương pháp này. Một tháng trôi qua, cảnh giới của Lý Cường cũng đã tiến đến Nhất Luyện viên mãn có thể bứt phá khỏi cảnh giới Nhất Luyện bất cứ lúc nào. Nhưng dường như Lão gia gia nhận ra cơ thể Lý Cường đã quen với cường độ tập luyện này rồi, nếu cứ tiếp tục hắn không thể nào đột phá Nhị Luyện.
Nhận thấy thân thể của Lý Cường đã gặp bình cảnh nếu như cứ tập luyện như thế. Lão gia gia thay đổi phương pháp tập luyện và biến thể thành nhiều bài tập khác nhau.
Lão gia gia bắt Lý Cường phải đứng tấn, dù có bất kì tác động nào cũng phải cố gắng trụ lại. Sau đó Lão gia gia dồn lực đánh mạnh về phía Lý Cường, chịu một đấm này cơ thể hắn văng đi như một tấm giẻ rách.
Ộc ộc,
Máu từ miệng Lý Cường phún ra bên ngoài, hắn quỵ xuống nhất thời chưa thể đứng lên được. Đấu trí của Lý Cường dường như mất hết, hắn cảm nhận được con đường luyện thể này khó khăn vô cùng, vất vả vô cùng.
Hắn chỉ mới luyện thể đến Nhất Luyện viên mãn muốn tiến bộ đã khó khăn như vậy, những cảnh giới tiếp theo thì cơ thể hắn còn phải chịu bao nhiêu hành hạ nữa.
Giọng điệu gấp rút, Lão gia gia thúc giục.
- Ngươi mau đứng lên mới chịu một đấm mà đã như vậy làm sau tiếp tục tập luyện? Ngươi không định sống sót ở đây sao, ngươi không định giữ mạng để ra ngoài hay sao?
Những câu nói này như tác động mạnh vào đấu trí của Lý Cường. Hắn biết mình phải cố gắng tập luyện vì điều gì. Trước tiên, để sống sau đó để bảo vệ bản thân mình và có một ngày hắn sẽ báo thù, tim hắn đập nhanh hơn hắn muốn đứng dậy ngay lập tức
Bật dậy Lý Cường tiếp tục lao về hướng Lão gia gia, thân thể hắn lại như tấm giẻ rách. Cứ như thế trăm vạn lần.
Gần một tháng sau cuối cùng Lý Cường cũng vượt qua bình cảnh tiến tới cảnh giới Nhị Luyện, hắn cảm nhận được toàn bộ cơ thể như được gột rửa, như được thay mới. Sinh lực dồi dào, ẩn sâu trong quần áo của hắn toàn bộ cơ bắp phát triển một cách rõ rệt.
Cứ thế Lão gia gia và Lý Cường thay đổi hàng trăm hàng ngàn cách luyện thể nào là hít đất vạn cái trong một canh giờ, tập những bài tập khắc nghiệt nhất về luyện thể. Đêm đến cơ thể của Lý Cường, như vỡ ra đau nhức vô cùng hắn cảm nhận được những thớ thịt của hắn như tách biệt với nhau. Đau đến độ chẳng còn muốn sống nữa, hắn không muốn dừng tập luyện vì khi dừng lại cơ thể hắn phải chịu khốn khổ tột cùng.
Nhưng Lão gia gia nói với hắn.
- Tập luyện thì phải nghỉ ngơi để cơ thể ngươi được phát triển, cũng chính những cơn đau nhứt này làm cho giới hạn cơ thể ngươi ngày càng mở rộng, vượt qua tìm năng bình thường của con người.
Lý Cường trong lòng có chút động.
- Nhưng Lão gia gia ơi, ta không thể nào chịu được những cơn đau này nữa chúng không chỉ đau nhứt cơ bắp bình thường. Xương tủy ta mỗi ngày một đau đớn hơn giống như phải chịu một gánh nặng vô hình mà lúc nào cũng có thể gãy nát.
Sau đó Lão gia gia chỉ nói đúng một câu.
- Hãy nhớ lại lý do tại sao người lại bắt đầu.
Lý Cường bừng tỉnh những nỗi đau thể xác đó thì sao chứ, hắn sẽ chịu được vì muốn báo thù vì muốn cuộc đời mình vang dội thì ngần ấy khổ đau này có làm sao chứ.
Lý Cường không muốn sống một cuộc đời tầm thường nữa, hắn muốn đời này phải phi thường phải vang danh thiên hạ. Đó là những gì đâu tiên hắn nghĩ khi được trùng sinh đến tu chân giới và cũng chính điều đó làm động lực là kim chỉ nam cho hắn.
Không quản khổ cực mặc kệ những nỗi đau ngày đêm tra tấn Lý Cường, hắn vẫn điên cuồng tập luyện. Như một còn hổ đói đã tìm được mục tiêu của mình sẽ không dừng lại nếu chưa kết liễu được mục tiêu đó và hắn cũng như vậy chưa đạt đến đỉnh cao sẽ chưa dừng lại.
Cứ thế tu vi của hắn tiến bộ vượt trội, Nhị Luyện trung kì, hậu kì rồi đạt đến viên mãn. Đến đây thì gặp bình cảnh dù hắn tập luyện nhiều đến thế nào vẫn không thấy thể cơ thể thay đổi hay tiến bộ.
Đang suy tư lời nói của Lão gia gia vang vọng.
- Chúc mừng ngươi cuối cùng cũng đạt đến Nhị Luyện viên mãn.
Tâm trạng có chút lo lắng, Lý Cường lắc đầu nói.
- Chỉ còn một tháng nữa là đến ngày ta quyết đấu với Lê Ân nhưng với tu vi bây giờ lại gặp bình cảnh làm sao đánh bại được Lê Ân khi hắn đã đạt đến cảnh giới Tẩy Tủy trung kỳ.
Hắn biết được sự chênh lệch cảnh giới là lớn đến mức nào. Trước đó Vũ Hà là Phá Mạch viên mãn còn Lê Ân là Tẩy Tủy sơ kỳ chỉ chênh lệch như vậy mà Lê Ân đùa giỡn sau đó hạ sát đến không thể đơn giản hơn. Vậy nếu như Lý Cường với cảnh giới Nhị Luyện viên mãn bây giờ tương đương với cảnh giới luyện linh của Vũ Hà lúc trước khi đối đầu với Lê Ân chỉ có con đường chết. Lê Ân sẽ hạ sát hắn như giẫm một con gián nhẹ nhàng như vậy, nhưng hắn làm sao chống lại lực lượng đó của Lê Ân.
Không nói ra nhưng Lão gia gia thầm nghĩ “Thằng chết bầm này thật tham lam chỉ trong vòng 5 tháng ngắn ngủi từ một thằng tàn phế đã đạt đến tu vi Nhị Luyện viên mãn mà còn muốn tiến bộ thêm nữa, trong khi người bình thường muốn luyện thể đến cảnh giới đó ít nhất phải bỏ ra 5 năm khổ luyện.”
Đó là sự mai mắn khi hắn tu luyện tâm pháp Nghịch Thiên Kinh. Như vậy mới thấy sự nghịch thiên của tâm pháp này, ngay cả người tàn phế như hắn tu luyện theo tâm pháp trong thời gian ngắn ngủi đã bỏ xa những người bình thường luyện thể 4-5 năm. Còn chưa kể phương pháp tu luyện hợp lý mà Lão gia gia đã đưa ra không thì Lý Cường còn lâu mới đạt đến cảnh giới đó.
Lão gia gia giọng nói chắc nịch.
- Ngươi yên tâm bây giờ ta sẽ dạy ngươi một vũ kỹ có tên là Long Trảo Thủ sẽ thể khắc chế được vũ kỹ thiên hướng về tốc độ của Lê Ân.
Nói đến Long Trảo Thủ đôi mắt của Lý Cường sáng rực.
-----
Chúc mọi người buổi trưa vui vẻ :D