Độc Bá Thiên Hạ

Chương 3: Ngươi dẻo miệng lắm

Bên trong Bắc Phương Học Viện, Lý Cường bị áp tải đi xuống sâu phía dưới tầng hầm tọa lạc tại trung tâm của Bắc Phương Học Viện, mà ở đây có tên gọi khác là Ngục Vô Cùng.

Ngục Vô Cùng đúng như tên gọi của nó đã vào đây thì không có lối thoát, chỉ có một lối thoát duy nhất là trở thành một bộ xương khô. Đây là hình phạt cao nhất dành cho những tội phạm của Bắc Thành.

Cánh cửa lớn của Ngục Vô Cùng đóng sầm lại, một cảnh tượng u ám hiện ra không một chút ánh sáng nào ở nơi đây ngoài ngọn đuốc của hai tên cai ngục. Mùi hôi thối của xác chết, mùi khai của nướ© ŧıểυ đọng lại lâu ngày, tất cả hòa quyện vào nhau.

Nước trên trần nhà liên tục nhỏ từng giọt, từng giọt xuống đầu tù nhân, tra tấn tinh thần đến cực điểm. Để một người có thể sống và thở ở nơi này cũng xem như một dạng thiên tài.

Một số tù nhân quá khích, không kiềm chế được kích động nắm lấy chân Lý Cường xem hắn như một miếng đùi gà thơm ngon, muốn cắn muốn xe hắn ra thành trăm mảnh.

Người sống lâu ở nơi này, tinh thần đều có chút không minh mẫn. Họ đói khát đến mức độ xem đồng loại mình như một món ăn. Muốn chiếm lấy nó mà xâu xé mà tận hưởng được cái vị ngọt từ thịt, thỏa mãn cảm giác đói khát của chính bản thân mình.

Bước đến một đoạn hành lang phía trái, cuối hành lang xuất hiện một nhà ngục nhỏ. Đây chính là nơi mà Lý Cường sẽ sống trong khoảng thời gian còn lại.

Hai tên cai ngục đóng cánh cửa phòng giam lại và không quên nói vài câu, giọng điệu như nói với người chết.

- Ở đây cố gắng mà sống hết quảng đời còn lại của mình, chúc ngươi mai mắn.

Hai tên cai ngục quay về phía bên cạnh nhìn chầm chầm vào một lão già lớn tiếng quát.

- Ở đây bao nhiêu năm rồi sau không chết quách đi cho xong.

Bọn họ không quên dùng roi đánh mạnh về phía lão già và rồi tiếp tục chặng đường vừa đánh vừa rủa tù nhân cho đến khi đóng chặt cách cửa Ngục Vô Cùng lại.

Ánh sáng dần dần bị lấy đi cũng như tia hi vọng cuối cùng cũng biến mất, từ nay đời Lý Cường cũng tâm tối như nhà tù này không lối thoát này.

Tay chân nhức mỏi, kinh mạch đứt đoạn, bản thân không còn chút sức lực nào. Cảm giác mà hiện tại Lý Cường đang nếm trải là đau đơn từng giây một, hắn muốn từ bỏ cuộc đời này một lần nữa.

Nhưng không lần này Lý Cường thật sự muốn sống, hắn muốn mạnh hơn, hắn muốn trả thủ những người đã hãm hại hắn. Lý Cường muốn gϊếŧ chết cái lão Lê Mặc, muốn đòi lại cánh tay của mình từ chỗ Phó Vũ, hắn còn muốn đòi lại công đạo cho Phó Thác muốn chứng minh cho toàn thể tu chân giới này hắn là kẻ mạnh nhất.

Nhưng với cơ thể này làm sao có thể sống cũng là một vấn đề nan giải, chứ đừng nói đến việc trả thù. Kết thúc những dòng suy tưởng trở về hiện thực cơ thể hắn vẫn còn rất đau và bất động nhưng lúc này hắn đã tỉnh táo hơn nhiều.

Lý Cường bắt đầu suy nghĩ và nhớ lại tổng thể từ khi bước vào Ngục Vô Cùng, nhà ngục này được bố trí theo dạng hình chữ thập, phòng Lý Cường ở cuối cùng hành lang phía trái và cũng chỉ có một lối ra duy nhất đó là lối vào.

Nghe được một vài tiếng động, tiếng gào thét, tiếng bụng đói cọt kẹt của những tù nhân phòng bên cạnh. Rồi tiếng từng hạt nước trên trần nhà, rời xuống như muốn hành hạ tinh thần của toàn bộ tù nhân ở đây.

Một thanh âm vang vang giúp Lý Cường định thần trở lại.

- Người trẻ ngươi còn sống chứ, ta nhìn không lầm kinh mạch ngươi đã đứt đoạn gần hết.

Đó là Lão gia gia cùng chung căn phòng với Lý Cường, đưa mắt nhìn qua Lý Cường không dám tiếp tục dừng lại nhìn lâu bởi gương mặt của Lão gia gia này toàn bộ đã bị chảy xệ. Dường như bị một ngọn lữa lớn thiêu cháy toàn bộ gương mặt của Lão, nhìn rất kinh dị.

Cơ thể Lý Cường đau nhứt cực điểm, khỏe miệng cố gắng mở để trả lời Lão gia gia vài câu.

- Ta bị người khác hãm hại, bị đánh tàn phế rồi nhốt vào đây.

Lão gia gia không hỏi thêm nữa, cứ thế mà im lặng.

Một ngày, hai ngày, ba ngày đã trôi qua.

Hai người mỗi lúc lại nói với nhau nhiều hơn, Lý Cường thật tâm nói về cuộc đời của mình bởi hẳn biết có thể lần này là lần cuối hắn được nói những điều đó. Bên cạnh Lý Cường vẫn là Lão gia gia lắng nghe hắn. Lý cường hết nói đến cuộc đời, hắn lại nói về y thuật bởi thứ mà hắn nguyên cứu sâu xa nhất lại chính là y thuật.

Khi nói đến đây tự dưng Lão gia gia có phản ứng bất đầu nói với nhau như hai người đồng đạo. Thế là hai người bọn họ nói chuyện với nhau liên miên bất tận.

Đến ngày thứ năm, Lý Cường cơ thể như là người thực vật miệng không thể cử động được nữa nhưng hắn vẫn cố gắng để nói một câu cuối cùng.

- Ta muốn sống!

Lão gia gia suy nghĩ hồi lâu, lên tiếng:

- Xem như ta và người có duyên hôm nay ta sẽ truyền cho ngươi một môn tâm pháp, nó có thể giúp cho ngươi khôi phục kinh mạch còn giúp người tiến bộ trên con đường tu luyện. Nhưng ngươi phải hứa với ta một việc còn việc gì sau nay ta sẽ nói cho ngươi.

Lý Cường biết nếu hắn không chấp nhận điều kiện này kết quả cuối cùng sẽ là chết. Còn nếu chấp nhận việc này dù sau vẫn còn cơ hội sống, lúc đó làm việc gì cũng được miễn là hắn có thể trả thù rửa hận và đứng trên đỉnh cao.

Không thể nói được nhưng Lý Cường cố gắng lắc lư toàn thân một chút xem như là đồng ý với Lão gia gia này. Đến đây ước muốn được sống của Lý Cường càng mãnh liệt hơn, hắn không ngờ tại một thời điểm tâm tối như vậy lại có một chút ánh sáng lẽ loi đúng là trời không diệt đường sống của hắn.

Giọng nói của Lão gia gia ồ ồ:

- Thật ra thì ngươi cũng mai mắn khi bị đánh trọng thương, một phần làm cho kinh mạch toàn bộ bị đứt hết giúp ngươi có thể tu luyện được bộ tâm pháp này. Còn bây giờ ngươi hãy tịnh dưỡng, nhắm mắt một chút để thả long tinh thần sau đó ta sẽ dạy ngươi cách thức vận hành tâm pháp.

Lý Cường chỉ còn biết tin lời Lão gia gia này vì chẳng còn cách nào nữa.

Căng phòng vẫn u ám, Lý Cường mở đôi mắt sáng tinh nhìn về phía Lão gia gia. Như ước ao một điều gì đó, một phép màu nào đó để hắn có thể được sống.

Thấy được sự khát khao được sống của Lý Cường, Lão gia gia vẫn bình tâm nói:

- Bây giờ người nghe kĩ những gì ta sắp nói, thả lỏng toàn thân và làm theo khẩu quyết. Nhưng có lẽ ta phải giải thích cho người biết sơ lượt về kinh mạch của một người trước đã.

“Người bình thường kinh mạch sẽ chia thành tám điểm phân tán khắp cơ thể. Tám điểm này liên kết với nhau bằng sợi dây, gọi là dây kinh mạch. Tất cả mọi điểm đều có tác dụng chi phối hoạt động của bộ phận đó, nếu dây kinh mạch đứt, không còn hay không có điểm kinh mạch thì bộ phận xem như tàn phế.

Bởi vậy, lúc lâm nguy người thường sẽ bảo vệ bốn điểm quan trọng nhất được gọi là trục trung tâm: một điểm phía dưới bụng, một điểm phía trên bụng cụ thể là giữa tim, một điểm ở phía cổ sau, một điểm trên đỉnh đầu.

Khi mất một trong bốn điểm này có thể được xem như tàn phế. Còn những điểm ít quan trọng nằm ở hai gối dưới, hai gối trên cụ thể là tay và chân. Ngươi cũng hiểu được bản thân mình bị đang ở trạng thái nào chứ? Giờ thì ghi nhớ những gì ta sắp nói.”

- Nhất vạn thiên hà quy một mối, vạn vật quay đầu về trọng tâm,…Trọng sinh kinh mạch xoay chuyển tuần hoàn.

Lý Cường dù đọc nhiều sách, nhưng một câu này hắn thật sự chưa hiểu rõ. Những điều Lão gia gia đang nói là thứ gì?

Như hiểu được thái độ của Lý Cường, Lão gia gia cắt nghĩa.

- Kinh mạch của ngươi bị đứt đoạn thành từng điểm chỉ còn cách dịch chuyển kinh mạch về một điểm duy nhất.Từ điểm này sẽ đốt cháy kinh mạch toàn thân nuôi sống những bộ phận còn lại.

Lão gia gia lớn tiếng, để Lý Cường tập trung vào khẩu quyết: “Nghe theo khẩu quyết dịch chuyển tất cả những điểm kinh mạch còn lại về một điểm duy nhất”.

Khẩu quyết vang vang trong đầu Lý Cường. “Nhất vạn thiên hà quy một mối, vạn vật quay đầu về trọng tâm,…Trọng sinh kinh mạch xoay chuyển tuần hoàn.”

Lý Cường tập luyện theo khẩu quyết liên tục, một ngày sau như cảm nhận được một chút thay đổi tất cả các điểm kinh mạch dịch chuyển từ từ về tim của hắn. Lúc đầu bảy điểm còn lại như đấu đá với nhau giành lấy vị trí này, nhưng sau một thời gian tất cả hòa làm một thể.

Ngọn lửa kinh mạch như bùng nổ lan tỏa ra khắp các bộ phận trong cơ thể. Bước đầu cổ của Lý Cương có thể lắc lư, tay chân có sự chuyển động nhẹ nhàng.

Hiểu được mình đã tìm đúng minh sư, cần phải cuối đầu sát đất để học hỏi.

Lý Cường dõng dạc nói:

- Xin sư phụ hãy nhận một lạy của đệ tử.

Lý Cường lạy liên tục đến khi trán rỉ máu. Nhưng dường như Lão gia gia chẳng để tâm. Ngơ ngác là biểu cảm lúc này của Lý Cường.

- Sao vậy Lão gia gia, có phải người không thích ta hay không? Có phải ta đã làm gì sai hay không?

Lão gia gia lắc đầu nhìn Lý Cường.

- Hai ta chỉ có duyên với nhau, cùng nhau thỏa hiệp trao đổi và ta cũng không muốn nhận ngươi làm đồ đệ là có lý do của ta.

Mặc dù vậy Lý Cường vẫn không quên cảm tạ Lão.

ỌT ẸT,

Tiếng bụng đói của Lý Cường bắt đầu kêu lên, sau bao ngày hắn không thể cử động hắn quên điều cơ bản phải ăn uống.

Lão gia gia thận trọng nhắc nhở.

- Ta quên nói với ngươi, ngươi mau tìm kiếm thức ăn tích lũy dần không thì chẳng còn gì để ăn đâu.

Bây giờ Lý Cường mới ngớ người:

- Không phải tụi cai ngục đem thức ăn vào cho chúng ta sao Lão gia gia?

Lão gia gia vẻ mặt tức giận.

- Ngươi giả ngu hay ngu thật, ở đây chỉ có hai loại thức ăn, một là thức ăn động vật như ruồi, muỗi, kiến và gián hai là ăn thịt đồng loại. Ta nghĩ ngươi cũng chưa biết gì về nơi này nói thêm cho ngươi.

Lão gia gia kể rõ ràng về những quy tắc ở đây như một tháng sẽ chọn ra một ngày để tỷ võ.

Tù nhân nào thua sẽ là thức ăn cho những người còn lại.

Ai ai cũng mong chờ vào ngày cuối cùng của mỗi tháng, để có thể nếm được món sơn hào hải vị này. Nhà tù này có một đồng hồ duy nhất nằm ở tâm của nhà tù, động hồ này được đặt âm dưới lòng đất trên đồng hồ này cũng là sàn thi đấu.

Bốn tù nhân lâu năm nhất sẽ chịu trách nhiệm thông báo thời gian tỷ võ, cũng là giám khảo cho cuộc tỷ võ này. Mỗi người trong số họ có đầy đủ bốn mươi chìa khóa cho bốn mươi phòng giam.

Giờ lành đã điểm hai tù nhân trong số bốn mươi tù nhân sẽ bước lên sàn thi đấu.

Lý Cường hoang mang hỏi:

- Khi nào thì đến ta vậy Lão gia gia.

Lão suy tư tính toán một chút trả lời:

- Sáu tháng sau là đến lượt ngươi, ở đây còn ba mươi bốn tù nhân tín luôn cả ngươi rồi đấy.

Hàng loạt câu hỏi đang diễn ra trong đầu của Lý Cường. Vì sao Lão gia gia này lại sống được đến tận bây giờ? Có phải võ công của Lão cao cường lắm không?

Vậy cách duy nhất để ta có thể tồn tại ở nơi này là phải bám lấy Lão, van xin lão chỉ điểm cho ta. Thân ta tan phế một bên tay lại là phế linh căn, nếu Lão gia gia không chỉ điểm con đường chết của ta chỉ còn 6 tháng nữa.

Vì suy nghĩ này Lý Cường với giọng van xin:

- Lão gia gia, người mau dạy ta công pháp của người đi.

Suy tính một lúc Lý Cường nói thêm một câu.

- Nếu như ta chết ai sẽ giúp người làm việc đó, ta nguyện sẽ làm việc vì người nếu ta được sống. Hằng ngày ta sẽ bóp chân cho người, tìm thức ăn cho người, làm trâu làm ngựa cho người.

Lão gia gia gật gù nói:

- Ngươi dẻo miệng lắm, nhưng mà giờ ta mệt rồi nghĩ ngơi đã, có chuyện gì lúc ta thức dậy hẳn nói.