Tĩnh Sam le lưỡi với Tôn Ly Ly, cầm lấy túi xách của mình nhanh chóng đuổi theo Lam Oánh, đi theo cô ta vào trong văn phòng.
Đóng cửa lại, Tĩnh Sam bước đi đến trước bàn làm việc của Lam Oánh, máy móc mỉm cười, nói: “Giám đốc Lam, đây là bản sao bệnh án của tôi, làm phiền cô rồi!”
Cô tưởng rằng Lam Oánh gọi cho mình là vì chuyện mấy ngày hôm nay cô xin nghỉ phép liên tiếp.
Lam Oánh lạnh lùng nhìn vào bản sao bệnh án mà Tĩnh Sam đặt ở trên bàn, đột nhiên hung hăng chộp lấy rồi nện vào mặt Tĩnh Sam.
"Giám đốc Lam!" Tĩnh Sam bị trận này làm cho choáng váng, mặc dù không đau, nhưng...
Lam Oánh hai mắt phun lửa nhìn chằm chằm vào Tĩnh Sam, giọng điệu sắc bén trách mắng: "Tĩnh Sam, thật không ngờ, thủ đoạn của cô thật cao tay! Không một tiếng động liền kết hôn bí mật với tổng giám đốc Hàn, đoạt vị hôn phu của chị tôi! Cô thật sự không biết xấu hổ! Thấp hèn!”
"..." Tĩnh Sam có chút mông lung khi bị Lam Oánh chửi rủa như vậy.
Một lúc lâu sau cô mới kịp hồi phục tinh thần. Cô nhớ hôm đó ở bệnh viện, Hàn Thiên Sư và Lam Vy nói chuyện điện thoại. Trong những lời kia, Lam Vy đã sớm biết sự thật chuyện cô và Hàn Thiên Sư kết hôn bí mật, đối phương cũng biết tên cô.
Như vậy, Lam Oánh là em gái của Lam Vy, biết được chuyện kết hôn bí mật của cô và Hàn Thiên Sư cũng không có gì là kỳ lạ.
Nhưng đối mặt với những lời vũ nhục của Lam Oánh, cô tuyệt đối không thể chịu đựng.
"Giám đốc Lam, cô hãy chú ý cách dùng từ!” Tĩnh Sam ngẩng đầu nhìn về phía Lam Oánh, giọng điệu bình tĩnh mang theo một tia quật cường kiên định: "Thứ nhất, tôi và tổng giám đốc Hàn kết hôn bí mật là lệnh của ba mẹ, có mai mối đàng hoàng, không phải tôi giở thủ đoạn đùa nghịch. Thứ hai, rất xin lỗi, tôi chưa bao giờ nghe nói chuyện tổng giám đốc Hàn và chị gái Lam Vy của cô có hôn ước. Vậy nên cô lên án tôi đoạt vị hôn phu của chị cô, điểm này tôi không thể nào gật bừa!”
"Cô!" Lam Oánh tức giận lườm Tĩnh Sam, giống như không ngờ rằng người cấp dưới ngày thường dịu dàng ngoan ngoãn, cảm giác tồn tại cực thấp lại là người nhanh mồm nhanh miệng, giỏi giảo biện.
Cô ta chỉ vào Tĩnh Sam, tức giận trách mắng: "Mở mắt nói lời bịa đặt, bản lĩnh thật sự không nhỏ! Trên dưới khắp công ty này, có ai không biết chuyện tổng giám đốc Hàn và chị tôi?”
Tĩnh Sam nghe thấy lời này của Lam Oánh thì mỉm cười."Giám đốc Lam, tôi thừa nhận, tôi quả thực biết tổng giám đốc Hàn và chị cô có một đoạn quá khứ. Nhưng phiên bản tôi nghe được là, chị gái cô vì sự nghiệp diễn xuất nên vứt bỏ tổng giám đốc Hàn đi đến nơi đất khách. Nếu đã như vậy thì trai chưa vợ, gái chưa chồng, tôi và Tổng giám đốc Hàn kết hôn có gì không thể đây?"
Lam Oánh bị những lời này của Tĩnh Sam làm cho nghẹn họng, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Cô ta tức giận trách cứ: "Tĩnh Sam, cô thật vô sỉ, uổng cho cô sao có thể nói ra những lời đường hoàng như thế. Cô và chủ tịch dùng loại thủ đoạn hèn hạ kia, ép buộc Tổng giám đốc Hàn cưới cô, cho là tôi không biết sao?"
Trên mặt Tĩnh Sam không gợn sóng, trong lòng lại run nhẹ. Cô, dùng thủ đoạn ép Hàn Thiên Sư cưới mình?
Ha ha, được, có vẻ như nỗi oan ức này, cô nhất định phải gánh!
Lam Oánh thấy Tĩnh Sam không lên tiếng, tiếp tục nổi giận nói: "Hừ! Cô cho rằng, cô làm như vậy, thì có thể ép buộc anh ta vào khuôn khổ sao? Một người đàn ông căn bản không yêu cô, một người đàn ông trong lòng chỉ chứa chị gái của tôi, cô cho rằng cô có thể chiếm được bao lâu? Tĩnh Sam, tôi nói cho cô biết, cầm của người khác, sớm muộn gì cũng phải trả!”
Câu nói sau cùng, Lam Oánh nói rất chắc chắn.
Tĩnh Sam xiết chặt nắm tay, và bỗng nhiên bật cười: “Đã từng, Hàn Thiên Sư là thứ mà chị gái của cô không muốn. Bởi vì cái gọi là, đẩy người đi ra, tát nước ra ngoài. Bây giờ, tôi là người vợ danh chính ngôn thuận hợp pháp của anh ấy. Điềm này, xin Giám đốc Lam ghi nhớ!”
Dừng một chút, Tĩnh Sam không cho Lam Oánh có cơ hội tiếp tục chửi rủa mình, máy móc mỉm cười nói: “Nếu Giám đốc Lam không có chuyện gì cần phân phó, tôi đi về làm việc trước!”
Lời nói vừa dứt, cô nhanh nhẹn quay người, cất bước rời đi, không hề dừng lại chút nào.
Cả khuôn mặt của Lam Oánh đều đỏ lên, bị Tĩnh Sam kɧıêυ ҡɧí©ɧ khiến toàn thân tức giận phát run..
Sau khi Tĩnh Sam rời khỏi phòng làm việc, Lam Oánh tức giận đùng đùng lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số của chị gái Lam Vy.
Đối phương vừa mới kết nối, cô ta liền bô bô tức giận nói một trận, cuối cùng, phẫn nộ nói: “Chị, trước kia em không nhìn ra Tĩnh Sam này lại là người phụ nữ nhiều mưu mô như vậy! Vẻ bề ngoài cô ta dịu dàng động lòng người, lại không ngờ tất cả chỉ là giả dối. Cũng không biết tiếp tục như vậy, Hàn Thiên Sư có thể trúng kế của cô ta hay không!”
Đầu bên kia điện thoại di động, giọng nói quyến rũ lười biếng của Lam Vy truyền đến: "Oánh, Tĩnh Sam cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép mà tôi. Em khiêu chiến với cô ta, sẽ chỉ hạ thấp thân phận của em. Thân là người lãnh đạo trực tiếp của cô ta, muốn đối phó với cô ta thì có rất nhiều cách, tội gì phải chính diện giao đấu với cô ta cớ chứ?”
Lam Oánh khẽ giật mình, lập tức hiểu rõ: "Chị, em hiểu ý của chị!”
Cúp điện thoại, trên mặt Lam Oánh hiện lên vẻ lạnh lùng và lo lắng, hai mắt híp lại nguy hiểm.
Khi Tĩnh Sam trở lại bàn làm việc của mình, những đồng nghiệp khác đang vùi đầu làm việc.
Tôn Ly Ly đi đến bên cạnh cô, hỏi thăm Lam Oánh tìm Tĩnh Sam nói chuyện gì. Vừa rồi, cô ta hình như ở bên ngoài nghe thấy tiếng chửi rủa tức giận của Lam Oánh.
Tĩnh Sam nhếch môi, chỉ nói không có gì, không muốn để Tôn Ly Ly lo lắng cho cô.
Lúc tan việc, Tĩnh Sam thu dọn túi xách và rời đi, vẫy tay chào tạm biệt các đồng nghiệp.
Ra khỏi công ty, cô chậm rãi ung dung đi về phía trươc. Hàn Thiên Sư đã đồng ý với cô, sau này sớm muộn gì cũng có thể chở cô một đoạn, nhưng buổi sáng cô phải xuống trước ở một ngã tư.
Khoảng cách đến ngã tư chỉ khoảng năm phút đồng hồ, Tĩnh Sam đương nhiên vô cùng vui vẻ đồng ý.
"Tít tít tít!" Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng còi dồn dập.
Tĩnh Sam kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy một chiếc Audi chậm rãi dừng lại.
"Tĩnh Sam, lên xe, anh chở em về một đoạn!” Người trong xe là Lục Minh Trác!
Tĩnh Sam tiến lên nhiệt tình chào hỏi Lục Minh Trác, nhưng lại uyển chuyển từ chối lời đề nghị của đối phương.
"Anh Lục, m đến ngã tư phía trước chờ Hàn Thiên Sư, anh ấy sẽ đưa em về, cám ơn ý tốt của anh!” Tĩnh Sam cười nhẹ nhàng phất phất tay, ra hiệu Lục Minh Trác đi trước một bước.
Liên quan đến việc kết hôn bí mật của cô và Hàn Thiên Sư, Lục Minh Trác và Tôn Ly Ly đều là người biết chuyện, cô cũng không giấu diếm, trực tiếp nói cho đối phương biết chuyện mình và Hàn Thiên Sư cùng nhau về nhà.
Lục Minh Trác nghe thấy Tĩnh Sam nói cùng Hàn Thiên Sư về nhà, hay tay giữ trên vô lăng bỗng nhiên siết chặt, biểu lộ trên mặt cũng ngay lập tức cứng ngắc.
Sau một lúc, anh ta nở nụ cười tươi, vẫy tay với Tĩnh Sam: “Vây anh đi trước, hôm nào có cơ hội sẽ mời em và Ly Ly ăn cơm!”
Tĩnh Sam gật đầu đồng ý, nở nụ cười tươi nhìn Lục Tử Phóng lái xe về phía xa, cho đến khi đến ngã tư biến mất không thấy gì nữa, cô mới tiếp tục đi về phía trước.
"Tít tít tít!" Không đi được bao xa, sau lưng truyền đến tiếng còi ô tô quen thuộc.
Vì sao quen thuộc? Bởi vì Tĩnh Sam hiểu rất rõ tính cách hùng hùng hổ hổ của Hàn Thiên Sư, mỗi lần đều ấn còi vội vàng nóng nảy như vậy.
Vừa nghiêng đầu, quả nhiên, là chiếc Land Rover màu đen của Hàn Thiên Sư đang vững vàng dừng ở bên cạnh cô.
Tĩnh Sam cong môi, mở cửa xe ngồi lên vị trí gần ghế lái, thuận tay kéo lên dây an toàn.
"Vừa rồi có chuyện gì xảy ra?" Vừa kéo dây an toàn, liền nghe thấy giọng nói chất vấn lạnh lùng của Hàn Thiên Sư.
Tĩnh Sam nghi ngờ nhìn về phía Hàn Thiên Sư, dáng vẻ biểu lộ ngu ngốc ‘Vừa rồi anh ấn còi em liền lên xe, anh còn hỏi có chuyện gì xảy ra? Anh chắc chắn anh vẫn ổn chứ?’.
Hàn Thiên Sư thua cô, vừa lái xe vừa thẳng thừng trách mắng: “Tôi nói là Lục Minh Trác!”