Tĩnh Sam thức thời buông tay ra, lúng lúng nhìn Hàn Thiên Sư đi thẳng một nước ra khỏi phòng.
Cô mím môi, nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng và giọng nói quyết đoán của anh trước lúc bỏ đi, trong lòng cảm thấy rất buồn bã.
Hình như Hàn Thiên Sư…đang giận dữ?
Tĩnh Sam có thể hiểu vì sao Hàn Thiên Sư lại giận dữ như thế!
Ba Hàn vô cùng yêu thương cô, muốn gì cũng được chiều nhưng lại đối xử với Hàn Thiên Sư hết sức nghiêm khắc, không đánh cũng trách mắng, anh nổi giận là chuyện có thể hiểu được!
Chỉ có điều không biết lần này anh đi thì bao giờ mới quay lại.
Tĩnh Sam ở trong căn phòng bệnh đơn xa hoa, đến một người bệnh để nói chuyện cũng không có. Rảnh rang đến nhàm chán, cô mở tivi cũng chẳng có tâm trạng đâu mà xem.
Hơn bảy giờ tốt, Tĩnh Sam đoán Hàn Thiên Sư cũng không quay lại, cô nhảy lò vò vào nhà vệ sinh, đói bụng thì gọt trái cây mà ăn.
Lúc cô lăn liền hai trái táo thì cửa phòng bệnh mở ra, Hàn Thiên Sư đã quay lại.
Anh cầm hộp thức ăn nhanh trong tay, rõ ràng mua nó cho Tĩnh Sam.
“Anh về rồi!” Tĩnh Sam híp mắt cười chào hỏi anh, cuối cùng vẫn không kiềm chế nổi mà ợ một hơi. Haiz! Ăn nhiều táo quá chừng!
Hàn Thiên Sư nhìn thấy bộ dạng cười rạng rỡ của Tĩnh Sam, hàng lông mày đang nhíu chặt của anh hơi hơi giãn ra. Cứ cảm thấy nụ cười của Tĩnh Sam giống hệt như cún con vui vẻ chào đón chủ nhân trở về, khiến cho anh cảm thấy vui vẻ.
Tĩnh Sam không biết Hàn Thiên Sư âm thầm so sánh cô với cún con, nụ cười tươi tắn vẫn nở bừng trên mặt. Cô cứ tưởng Hàn Thiên Sư sẽ không quay lại cơ chứ, không ngờ cuối cùng anh cũng về!
Có phải điều này chứng tỏ rằng trong lòng anh cũng có quan tâm đến cô không?
Nghĩ đến khả năng này, Tĩnh Sam lại càng cảm thấy vui mừng hơn.
Hàn Thiên Sư mở bàn xếp ra, đặt hộp cơm lên trên. Tĩnh Sam liếc mắt nhìn thử, khóe môi cô giần giật.
Hồi trưa Hàn Thiên Sư mua canh sườn và gan heo xào cho cô, đến tối lại mua sườn heo xào và gan trộn chua ngọt. Cô cảm thấy mặt của mình sắp thành màu gan heo luôn rồi!
“Ngẩn người ra đó làm gì? Mau ăn đi! Bác sĩ nói cô cần phải ăn mấy thứ bồi bổ máu mới được.” Hàn Thiên Sư đưa đũa cho cô, hối Tĩnh Sam nhanh lại ăn cơm.
Tĩnh Sam “ờ” một tiếng rồi cắn răng bắt đầu ăn. Ai bảo mấy thứ này đều là do Hàn Thiên Sư mua kia chứ?Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Sau khi ăn được nửa chén cơm, Tĩnh Sam gác đũa xuống.
“Chỉ ăn nhiêu đó thôi à?” Hàn Thiên Sư nhướn mày, giống như đang khinh bỉ mấy đứa con nít quỷ kén ăn kén uống vậy.
Tĩnh Sam mím môi, cô chỉ hột táo trên cái tủ đầu giường: “Em tưởng anh không về nên ăn hai trái táo rồi. Bây giờ không ăn nổi nữa.”
Trên thực thế, cô không hề thích ăn gan heo chút nào. Hồi trưa ăn rất nhiều là vì Hàn Thiên Sư tự tay đút cô. Cô cảm thấy chắc chắn khi ấy mình bị cám dỗ bởi nhan sắc của anh nên mới ăn nhiều gan heo như vậy!
Hàn Thiên Sư nghe thấy Tĩnh Sam giải thích như thế mới gật gật đầu ra vẻ thấu hiểu. Người ta không ăn nổi nữa thì anh cũng không thể ép cô ăn được đâu nhỉ!
Sau khi dọn dẹp xong thức ăn thừa, Hàn Thiên Sư lấy bao thuốc lá ra nhưng lại thấy…bên trong chỉ còn sót lại hai điếu!
Anh cởϊ áσ vest ra, tùy tiện giắt trên đầu giường rồi lên tiếng hỏi: “Cô, vào nhà vệ sinh à?”
Tĩnh Sam sững sờ, cô quyết đoán lắc đầu: “Không có, em vừa mới vào ban nãy!”
Hàn Thiên Sư nhìn mắt cá chân của Tĩnh Sam rồi mới nói: “Tôi đi siêu thị mua thuốc lá, sẽ về nhanh thôi!”
Tĩnh Sam ừm, tiễn Hàn Thiên Sư đi bằng mắt.
Hàn Thiên Sư mới vừa bước ra khỏi cửa, chiếc điện thoại ở đầu giường đổ chuông, là điện thoại trong túi của anh đang reo!
Tĩnh Sam vội vàng gọi với theo: “Hàn Thiên Sư, điện thoại của anh reo này!”
Nhưng tiếc là hiệu quả cách âm trong căn phòng bệnh xa hoa này quá tốt, Hàn Thiên Sư chẳng hề nghe thấy tiếng gọi của cô.
Tĩnh Sam thấy điện thoại không ngừng đổ chuông, chỉ đành lấy ra nghe máy giùm Hàn Thiên Sư, nói cho đối phương biết anh tạm thời vắng mặt.
Nhưng, lúc nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, cô ngẩn người.
Vy! Số điện thoại hiển thị của Vy.
Vy này, chính là Lam Vy mà Hàn Thiên Sư yêu nhỉ?
Điện thoại vẫn đang đổ chuông liên tục.
Lòng dạ Tĩnh Sam vô cùng mâu thuẫn, không biết mình có nên nghe máy hay không.
Cuối cùng, cô đặt điện thoại lên chiếc tủ ở đầu giường, để mặc cho nó đổ chuông, không hề bắt máy.
Tiếng chuông điện thoại nhanh chóng tắt ngúm, không còn vang lên thêm lần nào nữa!
Mười phút sau, Hàn Thiên Sư mua thuốc lá về, còn mua vài món đồ ăn vặt mà con gái ưa thích cho Tĩnh Sam.
“Em có phải là con nít đâu, mua cái này làm gì!” Tĩnh Sam nhìn túi đồ ăn vặt, cô cảm thấy cạn lời.
Khoai tây chiên, khoai tây lát, rong biển sấy, bánh quy kẹp, hạt dẻ, thậm chí cò có…vài que kẹo mυ'ŧ!
Hàn Thiên Sư giật túi đồ ăn vặt lại với vẻ mặt không chút cảm xúc: “Không ăn thì ném đi!”
Tĩnh Sam thấy anh thật sự muốn ném bèn vội vàng ôm chặt lại, cô thấp giọng nói: “Đừng ném! Em ăn, em ăn!”
Hàn Thiên Sư bĩu môi, buông tay ra.
Tĩnh Sam xé vỏ một que kẹo mυ'ŧ bỏ vào trong miệng, là hương trái cây, rất thanh.
“Ngon lắm, anh ăn không?” Cô cầm que kẹo mυ'ŧ khác lên, lắc lư trước mặt Hàn Thiên Sư.
Hàn Thiên Sư tỏ vẻ khinh bỉ: “Tôi không có ấu trĩ đến mức này!”
“…” Tĩnh Sam hậm hực bỏ que kẹo mυ'ŧ xuống.
Cuối cùng cô cũng nhớ ra điện thoại của Hàn Thiên Sư.
“Ồ!” Cô rút kẹo mυ'ŧ ra khỏi miệng, chỉ vào điện thoại trên chiếc tủ ở đầu giường: “Ban nãy anh vừa đi là điện thoại đổ chuông, reng đến mấy lần…”
Hàn Thiên Sư “ừm” một tiếng, anh vẫn ngồi im trên giường.
Tĩnh Sam ngẩn người: “Anh không nhìn thử xem ai gọi rồi gọi lại à?”
“Không cần! Nếu như có việc thì người ấy sẽ gọi lại.” Hàn Thiên Sư trả lời một cách hờ hững.
Tĩnh Sam cúi đầu, cô liếʍ kẹo mυ'ŧ rồi mới nói một cách yếu ớt: “Nhưng người gọi điện cho anh là Lam Vy…”
Quả nhiên, vừa mới nói dứt câu thì Hàn Thiên Sư lập tức đứng bật dậy ngay, anh cầm điện thoại trong tay.
Nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, gương mặt anh thoáng có vẻ vui mừng, anh xoay lưng sải chân đi vào trong nhà vệ sinh, khóa cửa lại.
“…” Tĩnh Sam ủ rũ.
Cô biết Hàn Thiên Sư rất quan tâm đến Lam Vy nhưng không ngờ anh lại quan tâm đến mức ấy. Lam Vy là người đã vứt bỏ Hàn Thiên Sư vì danh lợi kia mà!
Loại phụ nữ ấy có tốt đẹp ở đâu kia chứ? Hàn Thiên Sư đúng là đồ ngốc…
“Vy, em…em gọi anh có chuyện gì không?” Giọng nói trầm thấp của Hàn Thiên Sư vang lên từ trong nhà vệ sinh.
Tĩnh Sam dỏng tai lên trong vô thức, cô tập trung tinh thần lắng nghe.
Không biết đầu dây bên kia nói cái gì, chỉ nghe Hàn Thiên Sư thấp giọng đáp lại: “Ban nãy anh ra ngoài mua thuốc lá, áo khoác để trong bệnh viện!”
Ngập ngừng một lúc rồi lại nói: “Không có, sao anh có thể bị bệnh được kia chứ? Tĩnh Sam bị trặc chân, nặng lắm, cần phải nhập viện nên anh vào đây chăm sóc cô ấy.”
Nghe thấy thế, trong lòng Tĩnh Sam cảm thấy nặng nề. Hàn Thiên Sư từng bảo anh sẽ không nói cho người ngoài nghe nửa chữ về hôn nhân bí mật của bọn họ!
Nhưng không ngờ anh lại thành thật với Lam Vy như thế, chưa từng giấu giếm bất cứ thứ gì, đến tên của cô mà đối phương cũng biết.
Trong lòng cô đang thấy nặng nề lại nghe thấy nói đượm ý cười của Hàn Thiên Sư: “Vy, em đừng nghĩ lung tung nữa! Lần này cô ấy bị thương phải nhập viện có liên quan đến mẹ của anh. Em cũng biết tình hình của ba mẹ anh rồi đấy, nếu như ba anh biết mẹ anh làm cô ấy bị thương thì không chừng sẽ gây sự nữa. Bởi thế, anh chỉ đành ở lại đây chăm sóc cô ấy thôi…”
Giọng nói của Hàn Thiên Sư rất vui vẻ, đong đầy sự nuông chiều.
Nhưng Tĩnh Sam lại chỉ cảm thấy chua xót.
Hóa ra Hàn Thiên Sư ở lại bệnh viện chăm sóc cô chỉ vì vết thương của cô có liên quan đến mẹ của anh. Anh lo lắng cô sẽ nói cho ba Hàn biết nên mới ở lại để…giám sát cô à?”
Ha ha, uổng cho cô…còn tự mình đa tình, cho rằng Hàn Thiên Sư…quan tâm đến mình! Ha ha, nực cười thật!