Ra khỏi phòng cấp cứu phụ khoa, Hàn Thiên Sư nhìn Tĩnh Sam đang nằm cuộn ở trong ngực của mình, trầm giọng nói: “Tĩnh Sam, ngày hôm nay là do mẹ tôi quá xúc động, cô..."
Tĩnh Sam hiểu Hàn Thiên Sư muốn nói cái gì, cô ngoan ngoãn gật đầu đáp lại: “Em hiểu mà, chuyện này hôm nay em sẽ không nói với ông nội với ba đâu.”
“...” Điều mà Hàn Thiên Sư muốn chính là kết quả này, nhưng mà không biết tại sao khi nhìn thấy Tĩnh Sam ngoan ngoãn đồng ý với anh, trong lòng của anh lại hậm hực không chịu được.
Người phụ nữ ngu ngốc này ép dạ cầu toàn, rốt cuộc là bị cái gì?
Thật lâu sau đó, rốt cuộc Hàn Thiên Sư cũng đã biết nguyên nhân, đáng tiếc đã trễ, đương nhiên đây là chuyện sau này...
Mắt cá chân của Tĩnh Sam sưng lên dữ dội, lại tới tháng, bác sĩ khoa chỉnh hình kiểm tra một phen, xác định cô không có vết thương tổn hại đến xương cốt liền sắp xếp cho cô nằm viện ba ngày, để cô có thể được trị liệu giảm sưng.
Trong phòng bệnh, Tĩnh Sam nằm ở trên giường, y tá nữ đang điều chỉnh độ cao của giường.
Hàn Thiên Sư thì lại đang nói với bác sĩ những điều Tĩnh Sam cần phải kiêng kỵ ở ngoài cửa, có thể ăn cái gì, không thể ăn cái gì, anh đều hỏi rõ ràng.
“Chồng của cô đối xử với cô thật là tốt.” Y tá nhìn thoáng qua ở ngoài cửa, nở nụ cười tán dương.
Tĩnh Sam cong khóe môi, trong lòng rất vui vẻ.
Nếu như không phải xảy ra chuyện này, Hàn Thiên Sư quả quyết sẽ không quan tâm cô như vậy, suy nghĩ lại có một loại cảm giác trong họa có phúc.
Y tá nữ đi khỏi không lâu, Hàn Thiên Sư liền đẩy cửa bước vào.
Anh cất bước đi đến bên giường, ánh mắt lại dừng trên gương mặt tái nhợt của Tĩnh Sam: “Bụng có còn đau không? Bác sĩ đã kê thuốc giảm đau đặc biệt.”
Tĩnh Sam nhẹ nhàng lắc đầu: “Không còn đau cho lắm, trong nước truyền cũng có thuốc giảm đau, cho nên cũng không cần phải uống thuốc.”
Hàn Thiên Sư "ừm" một tiếng, tùy cô.
Dừng lại một chút lại nói: “Tôi đi xuống lầu mua đồ ăn cho cô, cô có muốn ăn cái gì không?”
Tĩnh Sam nghĩ nghĩ rồi mới trả lời: “Miệng bị đắng chát, có lẽ là do truyền dịch, mua cho em chút hoa quả ngọt đi.” “Được rồi, vậy cô nằm yên ở đây, có chuyện gì thì cứ ấn chuông, tôi sẽ nhanh chóng trở về.” Hàn Thiên Sư dặn dò vài câu, sau đó quay người đi khỏi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Hàn Thiên Sư trở về.
Anh mua canh sườn táo đỏ đương quy, gan heo xào cải cho Tĩnh Sam, trừ cái đó ra anh còn mua rất nhiều hoa quả như cherry, xoài, bưởi, dưa hấu, chuối, nho...
Tĩnh Sam cảm thấy Hàn Thiên Sư đã sắp mua hết trái cây ở trong tiệm bán trái cây mang về đây.
Đối với chuyện này, Hàn Thiên Sư từ chối cho ý kiến: “Nào có khoa trương như vậy chứ? Tôi chỉ mua những thứ mà cô thích hợp để ăn thôi, mỗi một loại mua một ít.”
Lúc nói chuyện, anh đưa tay đỡ Tĩnh Sam ngồi dậy, kê cái gối dựa đằng sau lưng cô, mở cái bàn giản dị ra, đặt canh sườn thơm ngào ngạt ở trên cái bàn nhỏ.
Tay phải của Tĩnh Sam bị truyền nước, ăn canh không tiện, Hàn Thiên Sư liền tự tay ra trận đút cô uống canh, một miếng cơm một ngụm canh, một miếng đồ ăn trật tự ngay ngắn.
Mỗi khi cho cô uống canh, anh sẽ đặt ở bên môi thổi cho nguội, sau đó cẩn thận từng li từng tí đưa đến bên miệng của Tĩnh Sam, trong lòng của Tĩnh Sam được ủ ấm. Anh đút cho cô, cô liền há miệng, có chút cảm giác hạnh phúc tìm không thấy đâu là bắc đâu là nam.
Cuối cùng vẫn là Hàn Thiên Sư nhìn chén canh rỗng tuếch, có chút xấu hổ nói: “Xin lỗi, tôi mua ít canh rồi.”
Chủ yếu là không nghĩ tới Tĩnh Sam có sức ăn như vậy.
Tĩnh Sam nghe thấy lời nói này của Hàn Thiên Sư, cô mới lấy lại tinh thần, trong lúc nhất thời cảm thấy bụng no không chịu nổi.
Cô xấu hổ cười cười: “Em ăn no rồi, anh còn chưa ăn phải không?”
“Đã ăn rồi, đã ăn lúc ngồi trong phòng chờ, gọi một phần mì ý.” Hàn Thiên Sư đáp lời, vừa nhanh nhẹn tay chân thu dọn cái bàn.
Cuối cùng là đi vào trong nhà vệ sinh rửa hoa quả.
“Bác sĩ đã nói là cherry ăn bổ máu, cô ăn nhiều một chút đi.” Hàn Thiên Sư rửa sạch cherry rồi đặt trên tủ đầu giường.
Tĩnh Sam gật đầu, trong lúc nhất thời hai người không nói chuyện với nhau.
Một hồi lâu, Tĩnh Sam mới mở miệng nói: “Nếu không thì anh về công ty trước đi, một mình em cũng được mà.”
Nói là nói như vậy, nhưng mà thật ra trong lòng của cô cũng không muốn Hàn Thiên Sư rời đi.
Cũng may là Hàn Thiên Sư không suy nghĩ liền kiên quyết từ chối: “Không, tôi ở lại đây chăm sóc cho cô, bây giờ cô thành như thế này, ở bên cạnh không có ai là không được.”
Nghe nói như vậy, trong lòng của Tĩnh Sam cảm thấy ấm áp vô cùng.
Một tiếng đồng hồ sau Tĩnh Sam truyền nước xong, Hàn Thiên Sư gọi y tá đến rút ra, khóa trái cửa lại.
Quay người đi trở về đến bên giường, anh thẳng thắn nói: “Tĩnh Sam, cởϊ qυầи áo ra đi.”
Tĩnh Sam khẽ giật mình, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Thiên Sư, cho là mình đã nghe lầm rồi.
“Anh nói... nói cái gì vậy?” Tĩnh Sam run giọng hỏi lại.
Hàn Thiên Sư biết là mình nói chuyện quá thẳng, bị Tĩnh Sam hiểu lầm rồi.
Anh lấy ra một tuýp thuốc từ trong túi lắc lắc với Tĩnh Sam: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn thoa thuốc cho cô mà thôi, tôi đã hỏi rồi, thuốc này có thể dùng để tiêu sưng giảm đau, đối với loại tình huống này của cô không có bất cứ ảnh hưởng gì hết.”
Tĩnh Sam ý thức được mình đã hiểu lầm, xấu hổ cúi đầu xuống, gương mặt bị lửa thiêu đốt nóng lên. Xem đi, cô nghĩ đi đâu vậy, cho dù Hàn Thiên Sư có đói bụng ăn quàng, cô cũng phải xem trạng thái bây giờ của mình như thế nào chứ?
Đúng là có thể suy nghĩ lung tung, đây là bệnh, cần phải trị.
“Cởi nhanh đi.” Hàn Thiên Sư đứng ở bên giường thúc giục Tĩnh Sam cởϊ qυầи áo.
Trước đó cô được truyền nước cho nên không tiện cởϊ qυầи áo, cho nên Hàn Thiên Sư mới không đề nghị thoa thuốc cho cô.
Tĩnh Sam lắc đầu, âm thanh nhỏ như ruồi muỗi: “Không cần phải thoa thuốc đâu, cứ dưỡng là tốt rồi, không nghiêm trọng.”
“Cô không cởi ra thì tôi cởi cho cô?” Hàn Thiên Sư hạ quyết tâm muốn thoa thuốc cho cô.
Tĩnh Sam nghe xong lời này, vội vàng khoát tay lắc đầu: “Đừng mà!”
Mắt thấy Hàn Thiên Sư kiên trì suy nghĩ của mình, cô chỉ có thể ngoan ngoãn thỏa hiệp: “Vẫn nên để em tự cởi.”
Im lặng đưa lưng về phía Hàn Thiên Sư, cô cởϊ áσ thun tay dài trên người xuống, lộ ra tấm lưng ngọc ngà.
“...” Hàn Thiên Sư nhìn thấy từng vết roi đỏ bị đánh ở sau lưng của Tĩnh Sam, lông mày nhíu chặt lại với nhau.
Chỉ nhìn thôi liền biết lúc ấy mẹ Hàn đã ra tai nặng đến cỡ nào, về phần đau bao nhiêu, Hàn Thiên Sư thường xuyên bị ba Hàn đánh đúng là thấm sâu trong người.
Anh im lặng thở dài một hơi, nặn thuốc ra bôi lên, lực độ vô cùng dịu dàng.
Tĩnh Sam run lên một cái.
“Làm đau cô hả?” Hàn Thiên Sư lấy lại tinh thần, dịu dàng lo lắng hỏi thăm.
Tĩnh Sam liền vội vàng lắc đầu: “Không có.”
Sau khi Hàn Thiên Sư thoa thuốc cho sau lưng cùng với cánh tay của Tĩnh Sam, ra hiệu cô xoay người lại: “Cô quay lại đây tôi xem xem phía trước cô có bị thương ở đâu không.”
Tĩnh Sam xấu hổ, không chịu xoay người lại, hai tay nắm chặt lấy cái chân ở trước người: “Phía trước... không có tổn thương.”
Hàn Thiên Sư không nói lời nào, đặt tay lên hai vai của Tĩnh Sam kéo cô quay qua.
Tĩnh Sam bối rối, hai tay vội vàng bảo vệ trước người, sáng sớm lúc mẹ Hàn đến nhà cô mặc quần áo ở nhà, bên trong căn bản không mặc đồ lót, sau đó lại bị hôn mê, được Hàn Thiên Sư đưa đến bệnh viện, cũng chưa kịp mặc.
Cho nên bây giờ thân trên của cô... ở trạng thái trần trụi.
Mặc dù động tác của Tĩnh Sam rất nhanh, nhưng mà lại không nhanh bằng ánh mắt xuyên thấu của Hàn Thiên Sư, lúc Tĩnh Sam được xoay người lại đôi mắt sắc bén của Hàn Thiên Sư liền thu hết bộ dạng trần trụi của cô vào trong mắt.
Lúc này Tĩnh Sam tức giận nhìn chằm chằm vào Hàn Thiên Sư, thấp giọng trách mắng: “Em đã nói rồi, ở phía trước không có bị thương mà!”
Hàn Thiên Sư nghiêm túc quan sát một lần, xác định trước người của Tĩnh Sam không có vết thương mới buông thuốc xuống.
Có điều anh lại không khách khí mà nói một câu: “Trên người của cô có chỗ nào mà tôi chưa nhìn chưa? Chưa chạm qua không hả? Có cái gì đáng để cô che chứ.”