Ăn cơm xong, vũ hội của bữa tiệc đã chính thức bắt đầu.
Lục Minh Trác vô cùng ga lăng mà đứng dậy trong ánh mắt thắc mắc của Tĩnh Sam, anh đi đến trước người cô, vươn tay ra với cô: “Cô Tĩnh Sam xinh đẹp, tôi có thể mời em nhảy một khúc nhạc được không?”
Tĩnh Sam nhìn biểu cảm chân thành của Lục Minh Trác, trong lúc nhất thời cô không đành lòng từ chối, lúc nãy là do người đàn ông này đã giúp đỡ cô đuổi tên lưu manh đi, còn giải quyết phiền phức xấu hổ lúc cô đến tháng.
Quan trọng nhất chính là bọn họ là người quen cũ, cảm kích anh cũng được, báo đáp anh cũng được, cuối cùng không thể không cho anh phần mặt mũi này.
“Em nhảy không giỏi đâu, chỉ mong là không dẫm lên chân của anh thôi.” Tĩnh Sam ha ha cười, đặt bàn tay nhỏ mềm mại không xương vào trong lòng bàn tay dày của Lục Minh Trác.
Trên mặt của Lục Minh Trác chứa đầy nụ cười dịu dàng sáng lạnh, làm cho người ta nhìn thấy mà trong lòng ấm áp như có gió xuân.
Hai người nương theo âm nhạc du dương êm dịu nhẹ nhàng đi vào trong sàn nhảy nhảy cùng với mọi người.
Hàn Thiên Sư đưa Lam Vy đi, tâm trạng vô cùng khó chịu, anh lái xe về nhà, thẳng cho đến bãi đỗ xe của chung cư rồi anh mới trì độn nhớ đến mình đã bỏ lại Tĩnh Sam ở câu lạc bộ Thành Nam.
Anh lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho Tĩnh Sam kêu cô đón xe về nhà, nhưng mà sau khi điện thoại được kết nối, chuông điện thoại di động vậy mà lại vang lên ở ghế sau xe.
Hàn Thiên Sư quay đầu lại nhìn thấy túi xách của phụ nữ nằm im lặng ở đó, sắc mặt đen đến tột đỉnh.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Hàn Thiên Sư đến câu lạc bộ Thành Nam.
Vừa mới tiến vào câu lạc bộ to như vậy, đầu tiên anh nhìn thấy chính là từng đôi nam nữ đang thân mật ôm nhau khiêu vũ, Hàn Thiên Sư cố gắng tìm kiếm người phụ nữ cô đơn, nhưng mà ở hiện trường cũng chỉ tìm được có mấy người phụ nữ lớn tuổi hoặc đứng hoặc ngồi tụm hai tụm ba ngồi nói chuyện gì đó.
Hàn Thiên Sư nhíu mày, sau đó ánh mắt lại tìm kiếm trên người của từng đôi nam nữ đang khiêu vũ, tìm kiếm cô gái mặc lễ phục màu trắng.
Lúc anh nhìn thấy bóng dáng của Tĩnh Sam, cả khuôn mặt đều hoàn toàn sụp đổ.
Người phụ nữ đó lại thân mật ôm nhau với người đàn ông xa lạ, cười tươi uyển chuyển nhảy múa theo tiết tấu của âm nhạc, vừa thấp giọng thì thầm, cười nói cái gì đó, muốn bao nhiêu mập mờ có bấy nhiều mập mờ.“...” tâm trạng vốn dĩ không thoải mái của Hàn Thiên Sư lúc này đã hoàn toàn âm trầm đến cực hạn.
Đúng vào thời khắc này, âm nhạc dừng lại, vũ đạo kết thúc.
Hàn Thiên Sư nhìn thấy Tĩnh Sam cùng với người đàn ông xa lạ sánh vai đi đến chiếc ghế dài ở một nơi ít người, đều làm cho anh cảm thấy kinh ngạc đó chính là bộ lễ phục dạ hội màu trắng ở trên người của Tĩnh Sam vậy mà lại không phải bộ quần áo của Dật Phẩm mà cô mặc hồi lúc nãy.
“Người phụ nữ đáng chết!” Hàn Thiên Sư nắm chặt nắm đấm, cái trán xuất hiện đầy gân xanh.
Hai mắt đỏ ngầu, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ đi thẳng đến chỗ Tĩnh Sam, lúc Tĩnh Sam với người đàn ông xa lạ sắp ngồi trên ghế dài, Hàn Thiên Sư kéo cổ tay trắng nõn của Tĩnh Sam lại, xách cả người cô đứng dậy.
“Á!” Tĩnh Sam bỗng nhiên lại bị người ta tóm lấy cổ tay trắng nõn, cô đang ngơ người.
Lúc quay đầu lại nhìn thấy Hàn Thiên Sư là xuất hiện đằng sau lưng, sắc mặt lập tức vui mừng: “Rốt cuộc anh đã về rồi..."
“A!” Tĩnh Sam còn chưa dứt lời, đáp lại cô là một cái đẩy không hề lưu tình chút nào.
Tĩnh Sam mất thăng bằng, nếu như không phải Lục Minh Trác kịp thời bước lên nắm lấy eo của cô, chỉ sợ là cô sẽ té nhào trên mặt đất.
Cô kinh ngạc nhìn Hàn Thiên Sư, nghe thấy anh giận dữ trách mắng: “Tĩnh Sam, cô đúng là một người phụ nữ phóng đãng, tôi cũng chỉ mới ra khỏi có hai tiếng đồng hồ, cô không kịp chờ đợi mà ngủ với người này rồi.”
Nếu như không phải ở câu lạc bộ có quá nhiều người, tiếng ồn quá lớn, đúng lúc Tĩnh Sam lại đi đến một nơi hẻo lánh rời xa đám người đang ồn ào, chỉ sợ là lời nói mỉa mai của Hàn Thiên Sư đủ để danh tiếng của cô vang khắp cả câu lạc bộ Thành Nam.
Cô cắn chặt hàm răng, ánh mắt ai oán nhìn về phía Hàn Thiên Sư.
Cô hoàn toàn không hiểu có chuyện gì xảy ra khiến cho Hàn Thiên Sư không nói lời nào liền xô cô, còn mở miệng nói cô phóng đãng.
Lúc muốn mở miệng hỏi cho rõ ràng, cô đã nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Hàn Thiên Sư nhìn chằm chằm vào bộ lễ phục ở trên người của cô.
Tĩnh Sam bất tri bất giác nhớ đến chuyện xấu hổ vừa mới xảy ra hồi lúc nãy, nhưng mà Hàn Thiên Sư không biết gì hết, cho nên anh thấy cô thay bộ quần áo khác liền hiểu lầm cô...
“Anh hiểu lầm em rồi, lúc nãy vừa xảy ra chút chuyện, bộ lễ phục của em đã bị dơ rồi, sau đó... Tĩnh Sam vừa mới mở miệng liền bị người ta đánh gãy.
Lục Minh Trác kéo cô, bảo vệ đằng sau lưng, bước chân nhanh chóng đi đến phía trước, một tay nắm chặt lấy cổ áo của Hàn Thiên Sư, tức giận hỏi: “Anh là ai? Anh dựa vào cái gì mà lại đẩy Tĩnh Sam?”
Hàn Thiên Sư vốn dĩ đang đè nén ngọn lửa giận ở trong lòng, bị Lục Minh Trác kɧıêυ ҡɧí©ɧ chất vấn như vậy, càng cảm thấy lửa giận trong lòng đang gào thét bộc phát lên trên trán, cháy hừng hực.
Hai tay của anh bắt lấy cổ tay của Lục Minh Trác, đôi mắt chứa đầy lửa giận đỏ rực: “Anh là ai mà dám đυ.ng vào người phụ nữ của tôi, anh muốn chết hả.”
Lời nói vừa mới dứt, Hàn Thiên Sư lại không nói thêm lời nào mà vung tay lên đánh về phía Lục Minh Trác, anh cũng không biết rằng lúc này anh lại đang rêu rao Tĩnh Sam là người phụ nữ của anh.
Lục Minh Trác nghe thấy lời nói này của Hàn Thiên Sư, giật mình, Tĩnh Sam cùng với người đàn ông này...
Trong lúc đang ngớ người, nắm đấm của Hàn Thiên Sư đã bay tới gần ngay trước mắt, mà hai tay của anh ta đã nắm lấy cổ áo của Hàn Thiên Sư, cổ tay còn bị một cái tay của người đó nắm chặt lại.
Khoảng cách của hai người quá gần nhau, Hàn Thiên Sư ra tay lại nhanh, trong lúc nhất thời Lục Minh Trác thất thần đã mất đi cơ hội tốt nhất để tránh né.
Lúc anh ta ý thức được nguy hiểm đến gần, đầu nghiêng qua một bên nhưng mà vẫn bị nắm đấm của Hàn Thiên Sư đánh trúng hàm dưới.
Một tiếng bốp vang lên, Lục Minh Trác kêu lên một tiếng đau đớn, buông cổ áo của Hàn Thiên Sư ra rồi trực tiếp lùi về phía sau ba bốn bước.
“Đàn anh Lục!" Tĩnh Sam giật mình kêu lên một tiếng rồi bước lên đỡ Lục Minh Trác, ánh mắt vừa sợ hãi vừa hốt hoảng.
Lục Minh Trác nhìn thấy Tĩnh Sam bị hoảng sợ, anh đưa tay bảo vệ cô đằng sau lưng của mình, trấn an nói: “Anh không sao đâu, em tránh ra một chút đi.”
Anh ta cũng không hi vọng cuộc chiến ác liệt giữa hai người đàn ông lại liên lụy vào phụ nữ vô tội.
Hàn Thiên Sư thu hết cảnh tượng Tĩnh Sam lo lắng cho Lục Minh Trác, Lục Minh Trác bảo vệ cho Tĩnh Sam vào trong mắt, lửa giận trong lòng lại càng sâu hơn.
Ánh mắt của anh nguy hiểm híp lại, dẫm chân bước nhanh đi về phía Lục Minh Trác.
Lục Minh Trác đề phòng, lần này không cho phép mình gánh chịu thiệt thòi một lần nữa, anh ta thấy Hàn Thiên Sư chạy đến đây, không hề do dự chút nào đưa tay lên đỡ đòn.
Hai người đàn ông xoay qua xoay lại đánh nhau ở trước mặt của Tĩnh Sam, hoàn toàn không để ý đến vấn đề hình tượng và trường hợp.
Lục Minh Trác là một người tập võ, đưa tay đấm bốc một cái, Hàn Thiên Sư khó khăn né tránh, lại không ngờ tới lại trúng phải chiêu dương đông kích tây của đối phương, bị một quyền bên tay phải của Lục Minh Trác đánh trúng bên mặt.
Hàn Thiên Sư không cam lòng yếu thế, cong gối lại đá vào phía dưới của Lục Minh Trác, Lục Minh Trác mới nhấc chân đạp tới Hàn Thiên Sư, không những không bị đạp, đòn tấn công còn mãnh liệt hơn nữa.
Tĩnh Sam đúng ở bên cạnh nhìn hai người đàn ông đánh nhau hung ác như thế, vô cùng vội vã.
Cô không dám cao giọng quát lớn, sợ là sẽ rước lấy đám người vây xem, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Hàn Thiên Sư, đàn anh Lục, hai người đừng có đánh nhau nữa, dừng tay lại hết đi.”
Nhưng mà hai người đàn ông đang đánh nhau đỏ mắt, sau có thể lọt tai lời nói an ủi của Tĩnh Sam?
Tĩnh Sam thấy hai người bọn họ càng đánh càng ác liệt, trên mặt đều đã bị thương, cô liền trực tiếp nhắm mắt lại xông ra phía trước.
“A!” Nằm trong dự liệu, Tĩnh Sam vừa mới tiến lên liền gặp phải bất trắc, bị hai người đàn ông đang hung hăng đánh nhau không nặng không nhẹ hất tung xuống đất.
Cô chỉ cảm thấy chân của mình rắc một tiếng, sau đó mắt cá chân bị xoay, lại bất hạnh trúng chiêu một lần nữa, hai cô phải trực vật té xuống đất với tư thế như heo ủi.
Mà tiếng thét tê tâm liệt phế phát ra từ trong miệng của cô, chẳng những thành công "khuyên" Hàn Thiên Sư và Lục Minh Trác dừng đánh nhau, cũng thu hút ánh mắt của tất cả những người có mặt ở câu lạc bộ về phía này.