Tĩnh Sam không muốn đi nhưng mà sức lực của Tôn Ly Ly rất lớn, cô có rút ra cũng rút ra không được, trực tiếp bị kéo ra khỏi bộ phận thiết kế.
Đưa mắt nhìn sang, ở ngoài cửa phòng làm việc của tổng giám đốc hội tụ đủ những nhân viên tài năng của các bộ phận ở khắp các tầng lầu, mọi người hoặc là cơ thể dán trên cửa, hoặc là lỗ tai dán ở trên tường, thậm chí ngay cả quỳ trên mặt đất tiến đến khe hở ở cửa, một bộ dạng nghe lén.
Thỉnh thoảng nhìn người kia giống như là nghe lén được chuyện gì đó rất ghê gớm, phất phất tay với nhóm người lộn xộn nghe lén như tre già măng mọc ở đằng sau, thấp giọng truyền lại nội dung mà bọn họ nghe được.
Trần Duyệt và Tôn Ly Ly phát huy lòng nhiều chuyện vô cùng tinh tế, chết sống không để ý mà chen vào trong đám người.
Lúc trở ra, hai người thở hổn hển nắm lấy tay trái tay phải của Tĩnh Sam, thấp giọng kêu lên: “Ghê thiệt, ghê thiệt luôn! Tổng giám đốc đã kết hôn rồi.”
Tĩnh Sam vừa nghe thấy lời này của Trần Duyệt và Tôn Ly Ly, trong đầu kinh ngạc đến trống rỗng.
Phản ứng đầu tiên của cô đó chính là làm sao có thể được chứ? Cô và Hàn Thiên Sư kết hôn ngầm, ngay cả hôn lễ cũng không có, vì sao những người này lại biết chứ?
Thẳng cho đến khi cô ngơ ngơ ngác ngác được Tôn Ly Ly kéo về bộ phận thiết kế, Tĩnh Sam mới khôi phục tinh thần.
“Hai người vừa mới nói tổng giám đốc đã kết hôn rồi hả? Lời này là do ai nói, anh ta kết hôn với ai thế, chuyện khi nào?” Lúc Tĩnh Sam hỏi mấy câu hỏi này, trong đầu cô đang suy nghĩ tuyệt đối đừng để cho mọi người biết là được rồi.
Nếu không thì chắc chắn cô sẽ bị cấp trên Lam Oánh trực tiếp bóp chết một trăm tám mươi lần.
Lam Oánh là nhà thiết kế đứng đầu của công ty châu báu Hàn thị, là giám đốc bộ phận thiết kế.
Cô ta là em gái của Lam Vy, nghe đồn là em vợ tương lai của Hàn Thiên Sư. Về phần Lam Vy, Tĩnh Sam có biết đến, người này trước mắt chính là nghệ sĩ nữ ký hợp đồng với công ty giải trí nổi tiếng ở phía nam, tướng mạo xinh đẹp, có điều là kỹ năng diễn xuất cũng bình thường cho nên không có tác phẩm tiêu biểu gì hết, chỉ được xem như là ngôi sao bình thường.
Theo như cách nói của bộ phận công chứng của công ty, Lam Vy là tình đầu của Hàn Thiên Sư, chỉ có điều là nhiều năm trước Lam Vy đã vứt bỏ Hàn Thiên Sư để đi đến phía nam phát triển sự nghiệp làm diễn viên và tình cảm của hai người cũng theo đó mà bị bóp chết, không giải quyết được cái gì.Nhưng mà có cách nói lại cho thấy sở dĩ Lam Oánh đến làm việc ở công ty Hàn thị, mục đích là giám sát Hàn Thiên Sư, một khi Hàn Thiên Sư dám làm ra chuyện có lỗi với Lam Vy, Lam Oánh sẽ lập tức mách lẻo cho Lam Vy nghe.
Loại tình huống này đương nhiên Tĩnh Sam không hi vọng bị Lam Oánh biết được người kết hôn với Hàn Thiên Sư là cô, nhưng mà Lam Oánh là lãnh đạo trực tiếp của cô, một khi mà không vui thì sẽ gây khó dễ cho cô.
Lúc đó Tôn Ly Ly và Trần Duyệt nghe thấy lời hỏi thăm của Tĩnh Sam, hai mắt sáng rực lên. Ôi chao, thật sự là hiếm có, rốt cuộc Tĩnh Sam luôn luôn không tham gia vào thảo luận chuyện bát quái cũng đã được khai sáng rồi, đã biết quan tâm đến chuyện lớn của công ty.
Hóa ra trước đó trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Lam Oánh và Hàn Thiên Sư xảy ra tranh chấp vô cùng to lớn, bởi vì giọng nói của Lam Oánh bén nhọn lại chói tai, nói một mình, cho nên những người đang giữ ở bên ngoài có muốn nghe cũng không khó khăn gì.
Tôn Ly Ly với Trần Duyệt chị một câu em một câu, bắt đầu giải thích những gì diễn ra trong phòng làm việc cho Tĩnh Sam, giống như một đôi hát say mê.
Tôn Ly Ly bóp họng gầm gừ học theo giọng điệu của Lam Oánh, gầm nhẹ nói: “Hàn Thiên Sư, anh thật sự có bản lãnh đó, đều đã kết hôn lấy vợ rồi còn bám lấy chị gái của tôi, cái đồ vô liêm sỉ.”
Trần Duyệt nghiêm mặt lại, học bộ dạng lạnh lẽo của Hàn Thiên Sư giống được ba phần: “Giám đốc Lam, tôi nghe không hiểu cô nói cái gì, nếu như tâm trạng của cô không tốt thì đi ra ngoài rẽ trái đi vào thang máy lên sân thượng, ở nơi đó tùy ý cho cô phát tiết tâm trạng vô lý của mình.”
Sau đó Tôn Ly Ly lại học theo Lam Oánh: “Đến lúc này rồi mà anh còn giả vờ với tôi nữa hả, bốn ngày trước anh đang ở đâu, bốn ngày nay anh lại ở đâu?”
Trần Duyệt không nói, Tĩnh Sam thúc giục cô ta nói: “Cô tiếp tục học theo đi?”
Trần Duyệt nhún nhún vai nói: “Học cái gì chứ, lúc này Hàn tổng căn bản cũng đâu có lên tiếng nói gì đâu.”
Tôn Ly Ly gật đầu phụ họa: “Đúng đó, từ lúc đó là Hàn tổng cũng không nói chuyện luôn, trong phòng chỉ có tiếng la hét của giám đốc Lam mà thôi, chị học cho em nghe.”
Tôn Ly Ly hắng giọng một cái, tiếp tục giống như nổi điên mà hét lên: “Tại sao anh lại không nói chuyện hả? À, để tôi trả lời cho anh, bốn ngày trước anh đã tổ chức một hôn lễ nhỏ ở khách sạn Thánh Á, mà ba ngày tiếp theo anh nghĩ cưới, anh cho rằng anh cưới ngầm thì không có người nào biết hả? Tôi nói cho anh biết, trên thế giới này không có tấm tường nào mà gió không lọt qua được, giấy không gói được lửa! Hàn Thiên Sư, tôi muốn báo hành vi vô liêm sỉ của anh cho chị gái của tôi biết.”
Tĩnh Sam nghe thấy vở kịch bát quái mà Tôn Ly Ly đã học được, trong lòng không hiểu sao thắt chặt lại, lúc trước đã nói là cưới ngầm nhưng mà nhanh như vậy đã bị mọi người biết rồi.
Phải chăng cô nên cảm thấy may mắn trước đó không có người nào biết người phụ nữ kết hôn ngầm với Hàn Thiên Sư là cô?
Sáng sớm trong phòng làm việc của tổng giám đốc công ty Hàn thị có một khúc nhạc cãi nhau ngắn, trở thành đề tài bàn tán sôi nổi nhất trong công ty.
Lúc Lam Oánh về bộ phận thiết kế, sắc mặt hết sức khó coi, hai mắt hơi phím hồng.
Tĩnh Sam nhìn thấy như vậy, có hơi nhíu mày, cô em vợ tương lai này vì hạnh phúc của chị gái mà liều mình như thế, đều bị tức đến nỗi khóc tới nơi.
Lúc này Tĩnh Sam làm sao biết được, Lam Oánh không phải là liều mạng vì chị gái Lam Vy, mà là vì bản thân cô ta...
Lúc ăn cơm trưa, Tĩnh Sam đang đứng pha cà phê, thời tiết khô nóng, cô cần uống một ly cà phê để vực dậy tinh thần.
Vừa đi ra khỏi cửa phòng cà phê, Tĩnh Sam liền nghe thấy âm thanh đặc biệt bén nhọn của Lam Oánh vang lên: “Chị, em không nói đùa đâu, Hàn Thiên Sư thật sự kết hôn rồi, những người chứng kiến hôn lễ đều là những người bạn tri kỷ của nhà họ Hàn, nói cô dâu không phải là một cô chủ nổi tiếng trong vòng.”
Tĩnh Sam mở to mắt, chỉ cảm thấy nhịp tim của mình hụt một nhịp, cô có tật giật mình đứng ở ngoài cửa vễnh tai lắng nghe.
Cũng không biết Lam Vy ở đầu dây bên kia điện thoại đã nói cái gì, Lam Oánh tức giận nhỏ giọng nói: “Dì Trần đã chính miệng nói với mẹ của chúng tq luôn đó, bà ấy được mời tham gia tiệc cưới, chị cảm thấy có thể là giả được hả, dù sao thì chuyện này em cũng đã nói cho chị biết rồi, chị muốn tin hay không tùy chị.”
Lam Oánh cúp điện thoại nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng cà phê.
Tĩnh Sam ở phía đối diện trợn mắt há hốc mồm, cô ta tức giận quát lên: “Nhìn cái gì mà nhìn, không muốn làm việc hả.”
Tĩnh Sam bị rống cả người lên tinh thần, làm gì còn còn cần phê để nâng cao tinh thần nữa cơ chứ?
Cô ngượng ngùng đáp lời, quay người xám xịt rời khỏi bộ phận thiết kế.
Cả một ngày tâm trạng của Lam Oánh sa sút cực độ, không có chỗ để phát tiết lửa giận cho nên từ lớn đến nhỏ nhân viên của bộ phận thiết kế, từ người mới đến người cũ, đều trở thành đối tượng để Lam Oánh phát tiết lửa giận.
Toàn bộ bộ phận thiết kế mây đen ngập đầu, âm thanh răn dạy, tiếng gầm gừ vẫn luôn kéo dài đến bốn giờ chiều mới được xem là kết thúc.
Lúc Lam Oánh giẫm đôi giày cao gót cao mười lăm cm đi khỏi bộ phận thiết kế, mọi người đều vuốt ngực hô thầm: “Ôi trời đất ơi, cuối cùng cũng đã kết thúc rồi, tám tiếng đồng hồ, còn khổ cực hơn là so với tám năm kháng Nhật nữa đó.”
Tĩnh Sam bỏ tài liệu ở trên bàn vào ngăn kéo khóa kỹ lại, đứng dậy đeo túi xách trên lưng chuẩn bị rời đi.
Tôn Ly Ly bước lên kéo lấy cánh tay của cô: “Sam, tối nay đi chợ đêm ăn đồ nướng đi, để chị mời.”
Tĩnh Sam nhớ tới Hàn Thiên Sư, cô quả quyết lắc đầu từ chối: “Để hôm khác đi, để hôm khác em mời cho.”
Rời khỏi công ty, Tĩnh Sam đi đến đường cái ở phía đối diện, chuẩn bị bắt taxi về nhà.
Nhưng mà bây giờ là thời điểm người ta tan làm, rất khó để bắt được taxi, bi kịch nhất đó chính là khí trời tháng tám âm tình đột biến, một giây trước ánh sáng còn đang sáng lạng, một giây sau mưa to như trút nước.
Tĩnh Sam giẫm đôi giày cao gót chạy chậm ra phía trước, cô thường xuyên đi đoạn đường này, cô biết khoảng hai ba mươi m ở phía trước có một trạm xe buýt có thể tránh mưa tạm thời.
Lúc đang chạy chậm, bên cạnh đột nhiên có một người đàn ông chạy vượt qua, lúc chạy ngang qua người cô, trong lúc vô tình người đàn ông đυ.ng phải khuỷu tay phải đang mang theo túi xách của Tĩnh Sam.
Vóc dáng của Tĩnh Sam thấp lùn, cao không đến một mét sáu mươi lăm, chân mang đôi giày cao gót, trong lúc lơ đãng người đàn ông va vào một cái, thân thể của cô lập tức mất đi năng lực thăng bằng, ngã dúi xuống trên mặt đất.