Hàn Thiên Sư vừa mới bước vào cửa liền nhìn thấy Tĩnh Sam đang đeo tạp dề đứng ở trước bàn.
Bốn mắt nhìn nhau, Tĩnh Sam cong khóe môi nở nụ cười với anh: “Anh về nhà rồi.”
Hàn Thiên Sư nhíu chặt lông mày, anh rất không thích Tĩnh Sam, nhất là lúc cô nở nụ cười ấm áp như bây giờ, mỗi lần anh nhìn thấy nụ cười này của cô thì Hàn Thiên Sư cảm thấy trong lòng của mình là lạ...
“Ăn cơm nha?” Tĩnh Sam thấy Hàn Thiên Sư không lên tiếng, lại chủ động mở miệng nói chuyện một lần nữa.
Hàn Thiên Sư cất bước đi đến trước bàn, nhìn hai món ăn đơn giản đặt ở trên bàn, không trả lời mà hỏi lại: “Cô làm à?”
Tĩnh Sam gật đầu: “Đúng đó, anh ngồi xuống đi, nếm thử tài nghệ của em xem như thế nào.”
Cô ân cần bới cho anh một chén cơm, kéo cái ghế ra hiệu cho anh rồi xuống.
Sau đó, cô lại quay người đi vào trong phòng bếp lấy một bộ bát đũa.
Âm thanh của Hàn Thiên Sư nặng nề nói: “Bảo mẫu đâu rồi, tại sao cô lại tự mình xuống bếp?”
Tĩnh Sam giơ hai tay lên, nghịch ngợm lắc lắc ở trước mặt của Hàn Thiên Sư: “Tay của em vẫn còn tốt, cho nên em đã để bảo mẫu đi rồi.”
“...” Hàn Thiên Sư không phản ứng lại, cô ngồi ở trước bàn động đũa bắt đầu ăn cơm.
Anh cũng không biết mình có chỗ nào không đúng, rõ ràng là vừa mới kết thúc bữa tiệc trở về, tại sao lại muốn ăn cơm vậy chứ?
Trước tiên Hàn Thiên Sư nếm thử nấm mộc nhĩ cần tây, giòn giòn thanh đạm, món thức ăn khai vị.
Sau đó anh lại nếm thử thịt bò xào hành, trơn mềm ngon miệng, hành cùng với ớt được hòa trộn với nhau rất đều, hương vị giống như thịt nướng, ăn rất bắt cơm.
“Mùi vị như thế nào?” Ở phía đối diện, Tĩnh Sam vội vã nhìn Hàn Thiên Sư, giống như là rất hi vọng lời khen của anh.
Mi mắt của Hàn Thiên Sư nhếch lên, ném ra hai chữ: “Khó ăn.” “...” Tĩnh Sam cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình bị đả kích vỡ thành bột phấn mịn.
Tay nghề của cô tốt mà, tại sao lại khó ăn chứ? Cô không cam lòng, cầm lấy đũa tự mình nhắm nháp, sửng sốt khi không phát hiện ra chỗ nào khó khăn.
Ngẩng đầu lên hậm hực nhìn Hàn Thiên Sư đang ngồi ở đối diện, nhìn thấy mặc dù là ngoài miệng anh nói khó ăn, nhưng mà đã ăn được một phân nửa bát cơm, đồ ăn ở bên phía bàn của anh đã rõ ràng ít đi hơn rất nhiều.
Tĩnh Sam âm thầm cưới trộm, nhỏ giọng nói: “Người đàn ông khẩu thị tâm phi.”
“...” Hàn Thiên Sư ngẩng đầu lên trừng mắt liếc nhìn Tĩnh Sam.
Tĩnh Sam lập tức lắc đầu nói: “Em không có nói gì hết, ăn cơm, ăn cơm thôi.”
Ăn cơm tối xong, Hàn Thiên Sư giống như là đại gia ngồi ở trên ghế salon trong phòng khách xem tin tức tài chính và kinh tế.
Tĩnh Sam dọn dẹp bát đũa, rửa sạch sẽ, sau đó xếp hoa quả trong tủ lạnh lên dĩa mang lên cho Hàn Thiên Sư dùng.
Cô cẩn thận ngồi ở bên cạnh Hàn Thiên Sư, muốn nói chuyện với anh, nhưng mà Hàn Thiên Sư cứ luôn xem tin tức, bộ dạng rất chuyên chú, cho nên cô đành phải hậm hực đứng dậy rời đi.
Trong phòng tắm, Tĩnh Sam đứng dưới vòi hoa sen để dòng nước ấm áp chảy trên thân thể mềm mại của mình.
Cô không biết có ngày hôm nay, Hàn Thiên Sư liệu sẽ đi, càng không biết đối phương sẽ dùng ngôn ngữ gì để xúc phạm cô, trong lòng có chút khẩn trương.
Mười phút sau, Tĩnh Sam quấn khăn tắm bước ra ngoài, nhìn thấy Hàn Thiên Sư không còn trong phòng khách.
“Hàn Thiên Sư? Hàn Thiên Sư.” Tĩnh Sam đứng ở cửa phòng ngủ cất giọng kêu.
Trong phòng khách to lớn như thế không có người nào đáp lại cô.
Trong lòng của Tĩnh Sam cảm thấy mất mát, quả nhiên là anh vẫn đi rồi.
Khẽ thở dài một hơi, Tĩnh Sam đóng cửa lại quay người đi đến trước tủ quần áo tìm một chiếc váy ngủ chuẩn bị thay đồ.
Nào có thể đoán được vừa mới cởi cái khăn tắm ra, cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra.
“Gọi hồn hả? Đi nhà vệ sinh mà cô gọi cái gì mà gọi?” Âm thanh không vui của Hàn Thiên Sư vang lên.
Tĩnh Sam giật mình mở to hai mắt nhìn về phía Hàn Thiên Sư đột nhiên lại xuất hiện ở cửa ra vào: “A!”
Cô giật mình kêu lên một tiếng, cả người nhảy đến đằng sau cửa tủ quần áo, chỉ có bắp chân đang để trần là lộ trong tầm mắt của Hàn Thiên Sư.
“...” Hàn Thiên Sư sửng sờ, sau đó sắc mặt đen đi.
Người phụ nữ này đang chơi trò đưa đẩy hả?
Anh trở tay đóng cửa lại, nện bước chân mạnh mẽ đi về phía tủ quần áo.
Cách một cánh cửa, Tĩnh Sam nhanh chóng mặc chiếc váy ngủ.
Hàn Thiên Sư im lặng cười nhạo bước nhanh lên phía trước, cánh tay chụp lấy Tĩnh Sam đang luống cuống tay chân vào trong ngực.
Trong lúc nhất thời sau lưng trần trụi của cô dán sát với l*иg ngực nảy nở của anh, mà cái eo nhỏ nhắn của cô lại bị bàn tay to lớn nóng ấm của anh ôm chặt lấy.
“Anh... làm gì vậy?” Tĩnh Sam nín thở, khẽ động cũng không dám cử động lung tung.
Hàn Thiên Sư cảm nhận được cơ thể của cô đang căng cứng, cố ý nhích lại gần bên tai của cô, phun hô hấp nóng bỏng vào cần cổ của cô, thân thể của Tĩnh Sam lại càng kéo căng hơn nữa, hai tay nắm chặt lấy bộ váy ngủ vẫn còn chưa kịp mặc lên trên người.
Hàn Thiên Sư thấp giọng nói: “Tôi làm gì hả? Không phải là cô rõ ràng nhất à? Lúc nãy là ai đã gọi tên của tôi, dụ dỗ tôi đến đây, sau đó còn cố ý cởi sạch quần áo?”
“Em không có.” Tĩnh Sam vội vàng thề thốt phủ nhận: “Lúc nãy em không nhìn thấy anh đâu, cho nên em mới gọi anh, mà anh không trả lời em, em tưởng là anh đã đi rồi, sau đó em mới cởϊ qυầи áo..."
“Xuỵt! Đừng giải thích nữa, giải thích chỉ là che giấu mà thôi.” Hàn Thiên Sư nói xong lời này, tay của anh lại càng nắm chặt eo nhỏ của Tĩnh Sam, một tay vây quanh trước người của cô, kéo chiếc váy ngủ cô đang ôm chặt trong người ném vào trong tủ treo quần áo.
Sau đó hai tay của anh không hề kiêng kị chút nào mà dao động ở trên người cô, những nơi đi qua giống như bị ngọn lửa nóng thiêu đốt: “Anh..." Tĩnh Sam hít một hơi, muốn nói cái gì đó, nhưng mà bất lực phát hiện đầu óc của mình trống rỗng, vốn từ nghèo nàn đến dọa người.
Hàn Thiên Sư đặt một nụ hôn phía sau cổ cô, cả người của Tĩnh Sam lập tức run lên.
“Thật nhạy cảm.” Hàn Thiên Sư cười nhẹ một tiếng, âm thanh có chút âm trầm.
Xoang mũi ngửi được mùi hương thơm phức cùng với cảm xúc trơn mềm truyền đến trong lòng bàn tay có mối quan hệ trực tiếp với nhau, không khỏi đốt cháy ngọn lửa kiềm chế của Hàn Thiên Sư. Anh là người đàn ông đã trưởng thành, có khát vọng da thịt gần kề giữa nam và nữ ở độ tuổi của anh, sự sạch sẽ và non nớt của Tĩnh Sam đối với anh mà nói chính là một chất xúc tác rất tốt.
Hiện tại anh rất không tỉnh táo, trong đầu của anh đều là hóc môn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, đó chính là... "muốn cô".
Không ngờ đến là ba ngày không gặp nhau, gặp nhau một lần nữa anh lại có khát vọng đối với cô, nhưng mà trách anh được à? Rõ ràng là trong lòng của cô mang ý đồ xấu, cố ý dụ dỗ mình...
Có lẽ mẹ có một câu nói đúng, đồ đưa đến cửa không cần thì phí.
“Đêm nay thỏa mãn cô vậy.” Hàn Thiên Sư đột nhiên lại nói ra một câu không rõ ràng.
Tĩnh Sam còn chưa lấy lại tinh thần liền bị anh bế ngang lên.
Cô kêu nhỏ một tiếng, trong khoảnh khắc tiếp theo cả người liền bị Hàn Thiên Sư áp đảo.
“Hàn Thiên Sư, anh..." Tĩnh Sam khẩn trương gọi tên anh, nhưng mà lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Bàn tay nóng bỏng của Hàn Thiên Sư nâng hai gò má cô lên, trong đáy mắt xanh xanh như mắt sói.
“Xuỵt! Đừng làm ồn.” Hàn Thiên Sư thấp giọng nói, ngăn cản Tĩnh Sam mở miệng một lần nữa.
Sau đó anh cúi đầu chiếm lấy đôi môi của Tĩnh Sam.
Tĩnh Sam mở to hai mắt, trái tim ở trong ngực khẩn trương đập thình thịch, chỉ cảm thấy một giây sau trái tim giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng...