Edit by Ngáo
Sau khi Lâm Tân đi rồi, Kỷ Tịch lại kiên nhẫn ngồi đợi thêm một tiếng, đến đúng mười một giờ mới có nhân viên công tác đẩy cửa ra: “Kỷ Tịch có ở đây không?”
“Tôi đây.” – Kỷ Tịch đứng lên đi nhanh đến cửa.
Nhân viên công tác chỉ “Ừ” một tiếng, không chờ Kỷ Tịch đến đã xoay người trở vào phòng.
Kỷ Tịch bước nhanh đuổi kịp anh ta, lễ phép cung kính nói: “Cảm ơn anh nhé.”
“Ai là anh với cậu? Chữ ‘anh’ này cũng đến lượt cậu gọi?” – Nhân viên công tác trở mặt cũng thật nhanh, quay đầu dùng ánh mắt khinh bỉ mà đánh giá trên dưới Kỷ Tịch một cái, thấy cậu cả người khí chất tác phong đều cực kỳ xuất sắc, ra vẻ thật lòng muốn nhắc nhở: “Lớp trẻ bây giờ cả ngày chỉ nghĩ cách đi đường ngang ngõ tắt, ngủ cùng người ta một đêm thì nghĩ tất cả tài nguyên trên đời đều rơi về tay? Loại người như vậy tôi thấy qua nhiều rồi, kết cục không lây bệnh từ kim chủ thì cũng là bị người tình mới của kim chủ trả thù phong sát, hoặc là ngủ xong thì tùy tiện cho đại cơ hội thử vai rồi đuổi cổ đi, dù sao kết quả cũng vô cùng thảm thương.”
Ba của Kỷ Tịch là một diễn viên rất có danh vọng, mẹ lại là ca sĩ có chút danh tiếng. Ở cùng ba mẹ cậu được bồi dưỡng từ bé, mưa dầm thấm lâu, sau này mới trở thành thầy giáo dạy trong Học viện điện ảnh nổi tiếng, Kỷ Tịch trước sau đều luôn nhớ kỹ: “Thứ nhất làm người, thứ hai diễn xuất”.
Thời học sinh của cậu cũng từng tham gia diễn qua vài bộ phim truyền hình và điện ảnh của những nhà chế tác lớn. Là một tinh nhị đại (*), cậu không tiếp xúc nhiều với mặt tối của giới giải trí, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh về làm giáo viên, cậu càng một lòng lao đầu vào nghiên cứu học thuật, rất ít khi tìm hiểu về thị phi của giới giải trí.
[ (*)Tinh nhị đại: chỉ con cháu của các minh tinh hoặc nhân vật có địa vị trong giới giải trí.]
Kỷ Tịch nghe ra người nhân viên này đang ám chỉ mình, cậu thế nhưng vẫn rất thành thật gật đầu phụ họa: “Xác thật là quá thảm, đây chính là kết cục của việc không đi con đường chính đạo đấy.”
Nhân viên công tác: “……”
Đầu óc người này không phải bị lừa đá đó chứ, châm chọc rõ ràng như vậy mà nghe không hiểu ư? Đúng là ngu ngốc!
Anh ta đi đến trước một phòng khác, gõ cửa xong lại không kiên nhẫn mà dặn dò Kỷ Tịch: “Vừa rồi có hai người đến thử vai, điều kiện của họ so với cậu tốt hơn rất nhiều, vậy mà đạo diễn vẫn không hài lòng, nhìn cậu như vậy khẳng định là không diễn được đâu, vào cũng làm tốn thời gian của người khác thôi. Tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu, bốn mươi phút nữa Tiêu Vệ sẽ tới đây tham gia thử vai, cậu mau làm cho xong rồi về đi, phải biết mình chỗ nào nên đi chỗ nào không biết chưa.”
Kỷ Tịch hoàn toàn không để ý đến lời anh ta, gật đầu chỉnh lại vạt áo rồi đi theo vào. Bên trong đặt hai cái bàn gồm ba người ngồi, bên cạnh còn có vài nhân viên công tác đứng hỗ trợ.
Giữa trung tâm phía trước có đặt một cái ghế dựa, cậu đi đến đứng cạnh ghế cúi chào ba người ngồi trước mặt: “Chào đạo diễn, tôi là Kỷ Tịch.”
Đoàn phim《 Song Sinh 》 trước đây cũng không phát bất cứ thông tin gì về lên trên mạng, Kỷ Tịch phải thông qua người đại diện mới biết được bộ phim này do vị đạo diễn quốc dân nổi tiếng – đạo diễn Quan cầm trịch. Tối qua cậu dành rất nhiều thời gian tìm kiếm trên mạng hình ảnh của đạo diễn Quan, cuộc đời cũng như các tác phẩm tiêu biểu, còn xem cả bộ phim phóng sự về ông, cuối cùng cậu cũng đại khái hiểu biết một chút phong cách và sở thích của người này.
Kỷ Tịch liếc mắt một cái đã nhận ra người ngồi ở giữa đeo kính đen là đạo diễn Quan, hai bên trái phải của ông ta hẳn là phó đạo diễn.
Từ lúc Kỷ Tịch bước vào, đạo diễn Quan trước sau đều cúi đầu nghiêm túc nhìn kịch bản trên bàn. Ông ta không biểu hiện thái độ gì, hai phó đạo diễn bên cạnh cũng theo đó bảo trì trầm mặc.
Từ lúc đoàn phim《 Song Sinh 》 mới chỉ là dự án, các vai diễn trung tâm tất nhiên không thoát khỏi bị các ông lớn nhắm vào, họ nhét tới bao nhiêu ‘bình hoa’ đến thử vai, không một trăm thì cũng tám mươi người. Đạo diễn Quan sức lực bốn lạng đẩy ngàn cân, buộc phải đưa ra các loại yêu cầu để họ tự biết khó mà lui.
Vài nhân viên công tác đứng xung quanh, cả cái người vừa rồi đưa Kỷ Tịch vào phòng đều bày ra bộ dạng ôm cánh tay vui sướиɠ khi người gặp họa, đồng loạt nhìn Kỷ Tịch như một thằng ngốc, đến trưa thì sẽ có thêm đề tài chê cười trong bữa ăn của họ.
Kỷ Tịch dạy học được hai năm, bản thân cậu có thể nói là lớn lên rất đẹp, vì thế trong phòng học cũng thường xuyên có các học sinh khóa khác trà trộn vào nghe giảng vây chật như nêm cối. Với tình huống trước mắt này, cậu cũng không cảm thấy có gì bối rối hay hoảng loạn cả.
Không nghe được lời “Mời ngồi”, Kỷ Tịch cứ thế vẫn luôn đứng, qua khoảng năm phút sau, đạo diễn Quan mới nhẹ nâng mắt nói với người ngồi bên trái mình: “Đem bản lời thoại đưa cho cậu ta.”
Phó đạo diễn bên trái nghe vậy thì vẫy tay với Kỷ Tịch, chờ cậu đi đến thì đưa qua hai tờ giấy, uyển chuyển nói: “Nói thật với cậu, diễn xuất thế này căn bản không thể tiến bộ trong thời gian ngắn được đâu. Bây giờ cho cậu hai mươi phút, cố gắng đọc rồi nhớ lời thoại một chút.”
Tổ đạo diễn bọn họ không lâu trước đây có cùng nhau tìm hiểu vài phim truyền hình mà Kỷ Tịch từng đóng, diễn xuất không tốt, lời thoại không đạt tiêu chuẩn, với trình độ này có khi tới đoàn phim của bọn họ diễn vai quần chúng miễn phí cũng bị ghét bỏ thôi. Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga? Như vậy mà dám đến thử vai nam chính? Đúng là không cần mặt mũi mà!
Người nhân viên vừa rồi đưa Kỷ Tịch đi vào lúc này mới đứng dậy, bày ra động tác mời: “Tiểu Kỷ, chúng ta ra ngoài trước đi, đừng quấy rầy đạo diễn làm việc.”
Kỷ Tịch cầm lấy bản thoại, gật đầu chào mọi người, nện bước ra cửa vẫn như cũ biểu hiện bình tĩnh tự tin.
Từ nhỏ cậu đã có trí nhớ siêu việt, khi dạy học thậm chí còn có thể đem giáo án thuộc nằm lòng, này dù sao cũng chỉ là hai trang lời thoại, cậu không có gì phải lo lắng cả.
Nhìn kĩ bản thoại một lần, đây là phân đoạn sau khi Bạch Sanh cùng bạn gái tiếp nhận trị liệu, bác sĩ đã gợi mở về hồi ức thời thơ ấu thống khổ mà anh phải trải qua, lời thoại phần lớn là dùng thuật ngữ chuyên môn về hiện tượng đa nhân cách.
Tôi hôm qua cậu đã tìm hiểu rất kỹ về vấn đề đa nhân cách, mớ thuật ngữ chuyên môn này không làm khó được cậu, cái khó là làm thế nào để diễn tốt phận đoạn cuối cùng cảnh Bạch Sanh khóc.
Không đến hai mươi phút, Kỷ Tịch đứng dậy đi đến trước phòng thử vai gõ cửa bước vào, cậu đứng giữa căn phòng: “Đạo diễn, bây giờ tôi có thể bắt đầu không?”
Đạo diễn Quan tùy ý ngước mắt nhìn Kỷ Tịch một cái, đột nhiên ông nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cậu thật kỹ. Người này diện mạo thanh tú lại không mất đi vẻ nho nhã, khí chất thanh lãnh có chút cao ngạo, mặc trên người bộ quần áo bằng cotton trắng mềm như trăng non, đây cũng chính là hình ảnh của Bạch Sanh lần đầu tiên lên sân khấu xuất hiện trong đầu ông.
Ông cực khổ tìm kiếm lâu như vậy, người này chính là diễn viên phù hợp với khí chất của Bạch Sanh nhất mà ông từng gặp, chỉ tiếc là điều này cũng không có ích gì với dạng diễn viên ‘bình hoa’ như cậu. Ông tiếc hận nhìn chằm chằm Kỷ Tịch một lát, tay phải ở trên bàn gõ nhẹ một chút.
Phó đạo diễn ngồi ở bên phải hiểu ý, hất cắm về phía đàn dương cầm trong góc nói: “Tiểu Kỷ trước tiên đàn một đoạn nhạc đi.” – Còn sợ có khi phím trắng phím đen cậu ta còn không phân biệt được.
Có nhân viên tiến lên điều chỉnh camera quay một đoạn ngắn cảnh thử vai này của Kỷ Tịch, còn lại mấy người trong phòng đều đang duỗi dài cổ chờ xem cậu xấu mặt.
Kỷ Tịch mỉm cười đi đến bên đàn dương cầm, từ đầu đã bị những người này xem thường một lúc lâu, trong lòng cậu dù sao cũng không thoải mái. Cậu cố ý chọn một đoạn có độ khó cực cao để trình bày, 《 Khúc cuồng tưởng Hungary số hai 》 của Liszt (*). Mười ngón tay thon dài đặt trên phím đàn, mở đầu là tiết tấu có chút u ám cùng kịch tính, càng về sau càng thêm rung động, tiết tấu nhanh dần với âm thấp nhảy lên cao rồi lại tự do rơi xuống.
[ (*) Franz Liszt là một nhà soạn nhạc, nhà biểu diễn, nhạc trưởng và nhà văn nổi tiếng người Hungary. Tác phẩm 《 Khúc cuồng tưởng Hungary 》 (Hungarian Rhapsody) là một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất của ông, gồm 19 khúc, và Hungarian Rhapsody No.2 là khúc nổi tiếng nhất được dùng trong rất nhiều phim điện ảnh và hoạt hình.]
Vốn dĩ ba vị đạo diễn đang cúi đầu giờ đây bỗng chốc đều ngẩng lên nhìn Kỷ Tịch, vài nhân viên đang nhỏ giọng bàn tán cũng tức khắc im lặng.
Mọi người ở đây cảm giác như hai mắt mình sắp không theo kịp ngón tay của Kỷ Tịch rồi. Cái trình độ này nếu không phải có từ trong bụng mẹ thì ít nhất cũng phải luyện từ nhỏ mới có thể đạt được.
Đạo diễn Quan nhìn lý lịch Kỷ Tịch trước mắt liền nhíu mày, rốt cuộc là tên vương bát đản nào viết trên lý lịch cậu ta không biết đàn dương cầm thế?
Kỷ Tịch đứng lên đi về giữa phòng, mọi người ở đây rõ ràng không còn chút ánh nhìn khinh thường với cậu như vừa rồi.
Phó đạo diễn ngồi bên phải nhìn đạo diễn Quan, lại nói với Kỷ Tịch: “Vậy bây giờ cậu nhảy một một điệu mà cậu am hiểu nhất đi, cậu muốn nhạc gì?”
Kỷ Tịch lễ phép đáp: “Vậy tôi nhảy một đoạn nhạc Jazz, cũng khá giống với cách nhảy mà Bạch Tâm thích nhất.”
Âm nạc vang lên, động tác của cậu vô cùng chuẩn xác, khống chế cơ bắp vững chắc, cứng mềm đúng lúc. Điệu Jazz mềm mại vang lên vô cùng nữ tính âm nhu, cậu lại cho ra những động tác đầy dứt khoát thành thục, mang theo hơi thở gợi cảm mãnh liệt của thanh niên.
Phó đạo diễn: “……”
Nhân viên công tác: “……”
Không phải nói cậu ta không biết nhảy sao?
Nhảy xong, Kỷ Tịch thở dốc ổn định tâm trạng, trong đầu thật nhanh nhớ lại lời thoại hai lần. Những người này cũng thật gian xảo, yêu cầu đánh đàn xong lại nhảy, nếu không cẩn thận thì lời thoại đã sớm bị quên sạch sẽ.
Người ngồi bên phải đạo diễn đang trong trạng thái khϊếp sợ, vẫn theo trình tự nói: “Bắt đầu diễn đi.”
Kỷ Tịch nhập diễn rất nhanh, ổn định cảm xúc một chút liền vào vai.
Đoạn lời thoại này là Bạch Sanh sau mười mấy năm bị khi dễ, bị cô lập ủy khuất, cuối cùng cũng có một ngày được giải thoát. Như việc dùng tay rẽ mây đã có thể nhìn thấy ánh mặt trời, chân tay anh trở nên luống cuống, cuối cùng òa khóc nức nở.
Kỷ Tịch dùng tay áo khẽ lau nước mắt, xoay người đối mặt với tổ đạo diễn: “Đạo diễn, tôi diễn xong rồi.”
Đạo diễn cùng nhân viên đều vẫn đang đắm chìm trong phân đoạn vừa rồi của cậu, cái người này là diễn viên có diễn xuất không ra đâu trong mấy bộ phim dở tệ kia hả?
Diễn xuất này rất đáng thưởng thức, trí nhớ lẫn khả năng đều không tồi, tiếp nhận xử lý lời thoại có thể nói là vô cùng tốt. Chỉ là bộ phim có chế tác lớn như vậy thì vai nam chính luôn được nhiều người nhắm tới, tỷ như ảnh đế Tiêu Vệ vừa nghe đã muốn đến tham gia thử vai kia.
Đạo diễn Quan dứt khoát: “Hồi ức của Bạch Sanh thời thơ ấu quá bất hạnh, chỗ này cậu xử lý cảm xúc có phần yếu đi, hôm nay đến đây thôi, cậu quay về chờ kết quả đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Tịch: Tôi khổ quá mà.
Các vị tiểu khả ái thật ngại quá, chương trước nhiều từ hơn chương này rồi. Ngày mai không có vậy nữa đâu. Hẹn gặp lại vào tối mai!
- Hết chương 10-