Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời

Chương 67

"Tử An."

Cả người Cố Tử An hàn khí bức người, giống như vốn dĩ không có bất kỳ nhiệt độ nào, một cái xác không hông, máu đỏ tươi đã đông lạnh lại, cơ thể cũng cứng đờ vô lực: "Đi thôi." Hắn khàn giọng nói.

Tài xế và Liễu Ấp tuy rằng vẫn luôn chờ ở bên ngoài, nhưng hai người đều mặc áo lông thật dày.

Tài xế thấy Cố Tử An mặc quần áo mỏng manh, sợ hắn đã bị đông cứng, không dám tăng nhiệt độ trong xe quá cao.

Liễu Ấp biết trạng thái của Cố Tử An càng ngày càng xấu đi, hàng năm Cố Tử An vào lúc này đều trở nên dễ cáu kỉnh hơn năm trước, sắp đến bờ vực sụp đổ, hận không thể hủy thiên diệt địa.

Liễu Ấp đi theo hắn nhiều năm như vậy, đối với sự thay đổi trong tâm trạng Cố Tử An, y có thể cảm nhận rõ ràng, nhưng y bất lực.

Đến trước cửa nhà, Cố Tử An nói với Liễu Ấp đang chuẩn bị xuống xe: "Đi về đi."

Gần rạng sáng, trên bầu trời lại có tuyết rơi dày đặc, dưới mái hiên thậm chí còn kết thành một lớp băng dày.

Liễu Ấp biết Cố Tử An không muốn người khác nhìn thấy bộ mặt này của hắn, y không dám ở lại lâu, dặn dò tài xế quay đầu lái xe ra ngoài.

Y nhìn gương chiếu hậu, Cố Tử An mặc quần áo mỏng manh, đứng trong một mảnh trởi rét lạnh trắng xóa, giống như một chiến thần vỡ nát bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, vứt đi phồn hoa cùng vinh quang, chỉ còn lại một thân thể không cam lòng.

Liễu Ấp suy nghĩ có hơi lo lắng, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Kỉ Tịch đang ghi hình chương trình tạp kỹ ở thành C xa xôi, điện thoại tút tút cả nửa ngày, nhưng không có ai bắt máy.

Tuyết rơi dày nhanh chóng chôn dấu vết bánh xe, giống như chưa bao giờ có ai đến.



Lý quản gia và bác sĩ Tần đã bị Cố Tử An đuổi đi từ sớm, hắn dừng lại một hồi lâu, đi về phía cánh cửa kia, đi về phía căn phòng không có người ở, đi về phía bị lấp đầy bởi cừu hận.

Cố Tử An mang theo cả người phong tuyết của mình đẩy cửa ra, ánh đèn vàng ấm áp cùng không khí ấm áp trong nháy mắt bao phủ hắn, hắn nâng đôi mắt trống rỗng lên, thẳng tắp nhìn về phía người trên sô pha.

"Ca, sao anh lại về trễ như vậy?"

Kỷ Tịch bị tiếng đẩy cửa đánh thức, thấy rõ người tới là Cố Tử An, ngay cả dép lê cậu cũng không để ý mặc, vén chăn lên, chạy như bay tới cửa.

Cố Tử An nhìn ánh mắt Kỷ Tịch mang theo kinh hỉ, trái tim nhất thời ấm áp, cánh tay cứng ngắc của hắn còn chưa kịp động đậy, đã rơi vào một cái ôm ấm áp.

"Không phải là ngày mai em mới trở về sao?" Hắn nghe thấy mình đang dùng giọng nói khàn khàn của mình để hỏi.

"Anh" Kỷ Tịch ôm hắn, cảm nhận được cả người Cố Tử An lạnh lẽo, càng ôm hắn chặt hơn, hàn ý xuyên thấu qua bộ đồ ngủ mỏng manh của cậu, chui vào từng tấc da của cậu, thẩm thấu vào trong mạch máu.

Kỷ Tịch rùng mình một cái, vẫn không buông hắn ra, niềm vui trong giọng nói đợi người trở về trong đêm gió tuyết: “Anh, buổi chiều em gọi điện thoại cho anh, nhưng anh không bắt máy tuyết rơi nên tất cả các chuyến bay đều dừng lại, em đi tàu cao tốc trở về."

Hôm nay là tập cuối cùng của chương trình《 Đây Là Cuộc Sống 》 buổi tối mọi người chuẩn bị ăn một bữa cơm chia tay, Kỷ Tịch nhìn mọi người ở chung sớm chiều, đột nhiên nhớ tới Cố Tử An, cậu biết nửa năm sau, cậu và Cố Tử An cũng sẽ đối mặt với cảnh tượng này.

Dù không nỡ, cuối cùng cũng phải chia tay.

Nhân sinh mà, bất quá chính là một vở tương phùng, dần dần chia tay, đạo lý này cậu hiểu, nhưng đột nhiên cậu rất nhớ Cố Tử An.

Muốn gọi cho hắn, muốn nghe giọng nói của hắn.

Gọi cho hai người kia cũng không có ai nhận. Kỷ Tịch suy nghĩ một chút, nửa năm không còn nhiều lắm, có thể ở bên nhau lâu hơn một chút nào được nhiều hơn chút ấy.